Chương 38: Chó nhỏ chịu tai bay vạ gió mắc bệnh nhẹ, thành thật nhận sai nối lại tình cũ

Sau khi mượn rượu làm ẩu, Tạ Tri Phương tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại tỷ tỷ, đầu đầy phiền não đi tới đi lui trong viện của mình, ngày nào cũng giận cá chém thớt lên đám sai vặt.

Tháng trước An Thọ vô tình bị gãy chân, gã sai vặt An Hòa vào thay, gã là một người thông minh, thấy tiểu thiếu gia không vui thì đưa ra chủ ý: "Đại tiểu thư là người tốt tính nhất, sao có thể làm thật sự giận thiếu gia? Nếu ngài tìm một cái cớ đứng đắn tới tìm tiểu thư, dỗ dành hai câu, tất nhiên Đại tiểu thư sẽ không làm ngài bẽ mặt trước mặt mọi người."

"Nói thì dễ, gia phải đi đâu tìm cớ hả?" Tạ Tri Phương thầm bực mình vì trong phủ quá thái bình, người hầu hạ phía dưới lại nghe lời an phận, hắn có bắt bẻ cũng không tìm được một chỗ sai nào.

Hắn nằm trên giường hầm hừ tức giận, tay nắm lấy túi hương tỷ tỷ may, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Nếu không gia giả vờ bị bệnh, tỷ tỷ thấy ta bị bệnh chắc chắn sẽ đau lòng, làm sao còn tính toán chuyện cũ?”

Nếu nói đến việc giả bệnh làm bộ làm tịch thì hắn cũng được xem như tổ tông.

Tạ Tri Phương càng nghĩ càng cảm thấy khả thi nhưng An Hòa ở bên cạnh lại khuyên: "Tuy rằng tiểu nhân không biết vì sao Đại tiểu thư lại tức giận nhưng nếu thiếu gia muốn giả bệnh thì trước hết phải chuẩn bị tốt mấy vị lang trung phủ ta thường mời đến, nếu sự việc bại lộ để tiểu thư biết được, chẳng phải là đã rét vì tuyết lại giá vì sương sao?”

Gã vừa nói xong, Tạ Tri Phương lại do dự.

Một lúc sau, hắn nảy ra một ý hay, khóe miệng cong lên, nói: "Gia đã có cách."

Sáng sớm ngày thứ hai, ngao khuyển Ô Vân mà Tống Kính tặng cho Tạ Tri Chân đột nhiên bị bệnh, vừa nôn mửa lại vừa tiêu chảy, cả người héo rũ.

Đám hạ nhân không dám giấu giếm nên đã vội vàng báo với Tạ Tri Chân, chờ lệnh của nàng.

Con ngao khuyển này hung mãnh, lang trung bình thường không dám khám chữa, chưa kể người và chó khác biệt, không thể dùng phương thuốc giống nhau để trị bệnh.

Tạ Tri Chân đích thân đến thăm, nhìn thấy chú chó lớn xưa nay vẫn luôn dũng mãnh lại co rúm trong góc, nàng nhẹ nhàng vuốt ve lông trên đỉnh đầu nó mà nó chỉ ủ rũ nhấc mi mắt lên rồi lại tiếp tục thϊếp đi nên không khỏi lo lắng.

Hồng Hạnh nhận hối lộ của tiểu thiếu gia, tất nhiên sẽ vì người làm việc, đúng lúc tiến lên nói: "Tiểu thư, thiếu gia quen biết nhiều người ở ngoài, có người giỏi chữa bệnh cho thú vật hay là mời ngài ấy đến đây hỏi một chút?"

Tạ Tri Chân nghe vậy thì khẽ gật đầu, sai nàng ấy đi hỏi Tạ Tri Phương còn mình lại hỏi gã sai vặt hầu hạ Ô Vân: "Hôm qua ngươi đã cho nó ăn gì? Đi xuống kiểm tra một chút, gần đây trời nóng, không biết thịt có bị hỏng không."

Tạ Tri Phương, người đang nghe lén trên mái nhà, hoảng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, hắn thầm cảm thấy may mắn vì tối qua đã thay thức ăn cho chó kịp thời nên lúc này sẽ "chết không đối chứng".

Hắn biết tỷ tỷ thông tuệ nhưng không nghĩ tới nàng ở trong an nhàn mà vẫn cẩn thận đến mức này, một mặt vui mừng, một mặt lại sợ hãi.

Sau khi mượn cớ trì hoãn hơn nửa ngày, hắn mới ra khỏi viện rồi lại từ tiền viện thong dong đi đến đây, hắn vốn định lén nói vài câu với tỷ tỷ, làm nũng một trận rồi nhẹ nhàng bỏ qua chuyện trước đó, không ngờ còn chưa đi tơi nơi nuôi chó đã thấy trong đó chỉ có một nha hoàn và một chó thôi.

"Tỷ tỷ đâu?" Tạ Tri Phương nhíu mày.

Tì Ba một năm một mười nói lại lời của Tạ Tri Chân cho Tạ Tri Phương nghe rồi cung kính nói: "Tiểu thư nói việc này giao cho thiếu gia, người có thể yên tâm rồi, mời thiếu gia mau đi mời lang trung trị bệnh cho Ô Vân, không nên trì hoãn nữa.”

Tạ Tri Phương vẫn không từ bỏ ý định, hắn mời lang trung trị bệnh cho thú vật nổi tiếng ở thành Trường An đến, kê một chút thuốc trị tiêu chảy rồi nóng lòng chạy đến Lưu Quang uyển tranh công.

"Ngươi mau đi nói cho tỷ tỷ Ô Vân đã uống thuốc, tinh thần tốt hơn không ít, tỷ tỷ không cần lo lắng nữa." Hắn không dám xông vào như trước mà chỉ đứng ngoài cửa trông mòn con mắt.

Chưa được bao lâu, Tì Ba đã đi ra đáp lời: “Tiểu thư nói người đã biết, thời tiết rất nóng, thiếu gia đã vất vả chạy một chuyến, mời ngài trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Đúng là ngay cả cửa cũng không cho hắn vào!

Tạ Tri Phương tức giận, bước ra ngoài hai bước rồi lại ngượng ngùng quay trở về, cái mũi thính như chó ngửi một hơi sau đó quay mặt nói với Tì Ba nhưng âm lượng lại rất lớn giống như sợ người bên trong không nghe thấy: "Bữa tối nay viện của tỷ tỷ có những món gì? Ngửi thì có mùi như sườn heo hấp, có phải còn có nước ô mai ta thích uống nhất không?"

Tì Ba không nhịn được nở nụ cười: "Bữa tối của tiểu thư giống với bữa tối trong phòng thiếu gia, thiếu gia trở về phòng dùng cũng như vậy thôi.”

Tạ Tri Phương không đứng hẳn hoi mà cà lơ cà phất dựa vào khung cửa, vẻ mặt cầu xin, nói: "Ta đã chạy hơn nửa ngày, đói đến hai chân mềm nhũn. Hay là Tì Ba tỷ tỷ lấy cho ta một cái bàn, cái ghế lại đây để ta nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi có sức thì lại trở về."

Bên trong phòng, bàn tay ngọc cầm đôi đũa bạc dừng lại giữa không trung một chút.

Một lúc lâu sau, Tạ Tri Chân khẽ thở dài, lệnh cho đám nha hoàn để đệ đệ tiến vào.

Tạ Tri Phương tự biết đủ, không dám giở trò quỷ nữa, vừa bước vào cửa đã lăn xuống đất, dùng đầu gối đi đến trước mặt Tạ Tri Chân, duỗi tay kéo nhẹ váy nàng, nhìn nàng đầy tủi thân: "Tỷ tỷ, đệ biết sai rồi, tỷ tha cho đệ một lần đi!"

Tạ Tri Chân và đám nha hoàn đầy một phòng đều bị hành động của hắn dọa cho nhảy dựng.

Nàng vội vàng bảo mọi người lui ra, vươn tay đoạt lại váy rồi mắng nhẹ: "Dưới gối nam nhi có hoàng kim, chỉ có thể lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, đệ còn không mau đứng lên?"

"Mẫu thân mất sớm, tỷ tỷ nuôi đệ, bảo vệ đệ, tỷ có ơn nuôi dưỡng với đệ, quỳ một cái cũng không sao." Tạ Tri Phương sợ quăng hết mặt mũi xuống đất vẫn chưa đủ nên còn muốn giơ chân lên giẫm: "Nếu tỷ tỷ không tha thứ thì đệ sẽ không đứng lên!"

Tạ Tri Chân để lộ gương mặt phấn điêu ngọc mài, lạnh lùng nói: "Ta không giận đệ."

Trời ạ, như này còn không phải là giận?

Tạ Tri Phương dứt khoát vươn hai tay ôm chân nàng, mặt dán lên quần lụa mỏng màu xanh ngọc, cọ xát lung tung như chó: "Hôm đó đệ say đến hồ đồ, nghĩ tới tỷ tỷ sắp phải gả cho người khác thì vô cùng tức giận nên mới nói mấy lời ngốc nghếch. Đệ cũng đã đọc rất nhiều sách đứng đắn, được tiên sinh dạy bảo vài năm biết lễ nghĩa liêm sỉ. Cắt ngang việc tắm rửa của tỷ tỷ còn không cẩn thận làm đổ bình phong, tự đệ cũng thấy vô cùng hối hận nhưng đệ thật sự không có chút tà tâm ác niệm nào cả! Tỷ tỷ giận đệ cũng được, mắng đệ cũng tốt hoặc giống như lần đó dùng gậy gỗ giải hận cũng không sao, đệ tuyệt không dám hai lời, chỉ là đừng trở nên xa lạ với đệ có được không?"

Nói tới câu cuối cùng, hắn còn bị chính mình làm cảm động, mím môi, giọng nói cũng có chút nức nở.

Tạ Tri Chân thấy hắn có thái độ nhận sai thì mềm lòng, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "A Đường, ta sẽ không trở nên xa lạ với đệ. Chỉ là nam nữ phải giữ khoảng cách, sau này..."

Tạ Tri Phương vội vàng ngắt lời nàng: "Đệ hiểu rồi! Đệ hiểu rồi! Sau này, đệ sẽ không bao giờ… qua đêm ở chỗ của tỷ tỷ nữa, trước khi vào cửa phải sai nha hoàn đi báo một tiếng! Tóm lại, tỷ tỷ nói cái gì đệ làm theo cái đó!"

Tạ Tri Chân thấy hắn chỉ còn kém thề thốt một chút thì cũng không vì lễ nghi phiền phức mà trách móc nặng nề nữa, nàng thở ra một hơi, nói: "Vậy đệ còn ôm ta làm gì?”

Tạ Tri Phương đợi được đến khi mây tan gặp trăng sáng thì lập tức đứng lên, cười nói: "Đệ đứng lên! Không dối gạt tỷ tỷ, đồ ăn ở đây đặc biệt thơm ngon, lúc ăn vào hương vị ngọt ngào hơn một chút, rõ ràng đều được làm giống nhau nhưng đệ tự ăn lại thấy như sáp, tỷ nói xem có kỳ quái không?"

Hắn xoay người đứng dậy, thấy váy của tỷ tỷ có chút nhăn thì theo bản năng vươn tay ra sửa lại, ngón tay cọ lên một mảnh mềm mại, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nhớ tới đêm hôm đó bản thân đã nhìn thấy một mảng tuyết trắng bên trong thùng tắm, trước ngực bỗng đập loạn xạ hai cái.

Tạ Tri Phương nhíu mày, vô thức bỏ qua sự khác thường kia, hắn cười hì hì rồi ngồi vào vị trí quen thuộc, nhận lấy bát cơm tỷ tỷ tự tay đưa cho, vùi đầu ăn.

————————

Ô Vân: ***… Chó vẫn là chó.

Tạ Tri Phương: Quá khen quá khen!