Chương 37: Cải trang vi hành mới quen đã thân, mượn rượu giả ngu

Tạ Tri Phương bày mưu tính kế thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt đầu từ môn đánh cúc mà bệ hạ yêu nhất, đây cũng chính là thứ mà Thái tử điện hạ am hiểu nhất.

Cưỡi ngựa bắn cung lục nghệ không gì hắn không giỏi, đánh cúc lại không dám nói chơi, cho dù là di chuyển trên lưng ngựa hay lộn nhào trên không, hắn biết đủ mọi động tác mạo hiểm, kiếp trước biểu diễn trước mặt bệ hạ cũng đều giành được tiếng reo hò của cả sảnh đường.

Lợi dụng lúc Thái tử cải trang vi hành, "trùng hợp" khiến hắn ta thấy được những kỹ xảo hiếm thấy của mình, quả nhiên một tên hầu trung niên mặt trắng đã mời Tạ Tri Phương đi lên uống rượu tán gẫu.

Tạ Tri Phương giả vờ không biết thân phận của Thái tử, giọng điệu dí dỏm, cử chỉ thong dong hào phóng khiến Thái tử cảm thấy mới gặp đã thân, ôn hòa hỏi gia thế xuất thân cùng những thứ thường ngày hắn yêu thích, rất có ý muốn kết giao.

Đúng lúc này, Lâm Huyên lại lấy cớ đi tìm Tạ Tri Phương mà tiến vào, nhìn thấy Thái tử thì lập tức kinh hãi, quỳ xuống đất xưng tội.

"Thái tử điện hạ, vị bằng hữu này của thần từ nhỏ đã lưu manh vô lại, vẫn luôn lười biếng không đi hội đánh cúc trọng đại hàng năm, bởi vậy mới không nhận ra điện hạ, xin điện hạ tha cho hắn tội vô lễ." Mẫu thân của Lâm Huyên vốn là thân thích của mẫu tộc tiên hoàng hậu, theo bối phận trong tộc thì nên gọi một tiếng đường muội, phụ thân hắn lại được bệ hạ thưởng thức nên số lần vào cung nhiều hơn Tạ Tri Phương không biết bao nhiêu lần, hắn cũng đã quen lăn lộn trước mặt Thái tử.

Tạ Tri Phương cũng quỳ trên mặt đất nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, không có vẻ sợ hãi như đám tôi tớ bên cạnh, nhìn qua có chút vui mừng.

Thái tử ôn hòa cười nói: "Người không biết không có tội, Lâm huynh đệ, Tạ huynh đệ mau đứng dậy đi." Hậu duệ quý tộc xưng huynh đệ đủ thấy hắn ta khoan dung độ lượng, coi trọng hai người bọn họ.

Tạ Tri Phương nhận ra nhiều chỗ tốt của vị điện hạ này nên lời nói và việc làm của hắn lại càng kính cẩn hơn, hắn nói chuyện với Thái tử một chén trà nhỏ nữa rồi mới hẹn mấy ngày sau đánh cúc cùng vài vị thế gia đệ tử, sau đó vừa cười vừa lui ra.

Tạ Tri Phương đưa Lâm Huyên về Tạ phủ cùng mình, hắn dặn dò nữ đầu bếp làm một bàn thức ăn rồi sai Song Hỉ đến viện của tỷ tỷ lấy một vò rượu hoa đào mới ủ vào mùa xuân, nói là muốn tạ ơn Lâm Huyên.

Rượu quá ba vòng, hắn bắt đầu than thở, nhắc đến tâm sự phức tạp của mình thì mắng: "Mấy năm trước nhìn qua còn là một công tử sạch sẽ, sao nói bẩn một cái là bẩn luôn rồi? Ta thật sự không muốn tỷ tỷ của ta gả cho tên đó, sau này lại phải vì chút chuyện vặt mà chịu những cơn giận không đâu. Nhưng hết lần này tới lần khác ta lại giật dây bắc cầu cho tỷ tỷ, giờ mà nói chuyện đó ra khó tránh khỏi làm tỷ ấy đau lòng..."

Thật sự là tiến hay lui đều khó.

"Sao ngươi vừa gặp chuyện của tỷ ấy là lại trở nên dài dòng như vậy?" Lỗ tai của Lâm Huyên đã bị hắn cằn nhằn tới mức mọc kén, hắn nghiêm mặt khinh bỉ: "Tề Thanh Trình nói không sai, nếu đổi thành nhà khác, chẳng lẽ hậu viện sẽ yên tĩnh hơn sao? Phụ thân ta hung thần ác sát, không nói không cười mà hậu viện vẫn có hai vị di nương. Là ngươi thì sau này có thể cả đời chỉ có một nương tử sao?"

"Nếu đã vào mắt ta, cả đời chỉ có một người thì đã sao?" Tạ Tri Phương lẩm bẩm vài câu, nhớ tới kiếp trước mình có mới nới cũ, sáng ba chiều bốn thì cảm thấy chột dạ nên đã chuyển chủ đề sang Lâm Huyên: "Đúng rồi, Lâm Huyên, ta thấy ngươi không gần nữ sắc, ngay cả thanh lâu cũng không chịu vào, ta còn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử gì, hóa ra trong đầu cũng chứa nhiều ý nghĩ xấu xa. Nói, sau này ngươi tính nạp mấy thông phòng, di nương?"

Trên mặt Lâm Huyên hiện lên chút bối rối, hắn mắng: "Nói hươu nói vượn cái gì vậy! Ta, ta chỉ muốn kế thừa nghiệp lớn của phụ thân, nhìn thấu sự việc, chủ trì công đạo cho người bị oan. Cái gì mà thông phòng, di nương, phiền phức muốn chết!"

Tạ Tri Phương trêu chọc hắn một lúc, đến khi uống say bảy tám phần thì lại sai gã sai vặt đỡ Lâm Huyên say khướt vào phòng ngủ của mình còn bản thân lại đi về phía Lưu Quang uyển của tỷ tỷ.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, mấy nha hoàn và vυ" già đứng ở cửa thấy hắn đến thì vội vàng ngăn cản nhưng lại bị hắn dùng sức đẩy ra, vì có hơi say nên mặt mày trở nên ngang ngược: "Lớn mật! Ta vào phòng của tỷ tỷ, ai dám ngăn cản?"

Tì Ba dở khóc dở cười, cúi đầu hạ giọng nói mấy câu, Tạ Tri Phương không nghe rõ, khoát tay giống như đang xua ruồi bọ, lảo đảo tiến vào trong.

Bình phong thêu nhóm nữ tử ngắm hoa được trải ra, mặt sau loáng thoáng có tiếng nước.

Men say dâng lên, Tạ Tri Phương đến trước bình phong, lờ mờ nhìn thấy vạt áo màu xanh quen thuộc treo ở trên cao thì kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ đừng làm đồ thêu, y phục cho tên đó nữa, nếu tỷ rảnh rỗi thì làm thêm vài cái đai lưng cho đệ không được sao?"

Tiếng nước bên trong dừng lại, Tạ Tri Chân cố gắng bình tĩnh đáp lại: "Là A Đường sao? Đã muộn như vậy rồi mà đệ còn chưa ngủ? Đến sảnh phủ chờ tỷ tỷ, tỷ tỷ lập tức qua."

"Tỷ tỷ còn chưa trả lời đệ." Tạ Tri Phương không nghe, vẫn vuốt ve hoa văn hình bướm tinh xảo trên y phục: "Tú công của tỷ tỷ càng ngày càng tốt nhưng lại luôn quan tâm người ngoài, gần đây lại càng không đặt đệ ở trong lòng."

Hắn càng nói càng chua xót, giọng điệu vô cùng tủi thân: "Gần đây, đệ có ra ngoại ô cưỡi ngựa thì bị muỗi đốt rất nhiều, lúc này mới nhớ ra tỷ tỷ vẫn chưa làm túi hương đuổi côn trùng cho đệ. Tại sao phụ thân có, mẫu thân có, ngay cả tên Tề Thanh Trình đó cũng có mà đệ lại không có?"

Tạ Tri Chân từ trong thùng tắm đứng dậy, da thịt trắng như tuyết, bộ ngực đầy đặn, bọt nước trượt từ trên lưng xuống hõm eo, quả thật chính là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dáng người thực cốt mất hồn.

Nàng nhẹ nhàng kéo y phục treo trên bình phong xuống, không ngờ lại bị đệ đệ ở bên kia túm chặt, kéo mãi không được. Nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận nhưng lại không thể tính toán với con ma men nên đành nén giận, dỗ dành hắn: "A Đường lại nói nhảm rồi, năm nay ta đã làm cho đệ vài cái túi hương an thần, đuổi côn trùng, nâng cao tinh thần, sao người ngoài có thể vượt qua đệ chứ?”

Tạ Tri Phương cau mày, suy nghĩ một lát mới nhớ ra hình như có chuyện như vậy, sau đó hắn lại sờ bên hông, quả nhiên trên đó có treo một cái túi hương thì mới vui vẻ, nói như một đứa trẻ: "Đệ biết tỷ tỷ đối tốt với đệ nhất, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ như trước kia được không? Đệ muốn nghe tỷ tỷ kể chuyện xưa!"

Nói xong, hắn còn tiến lên trước một bước, cả người dán lên bức bình phong, khiến tấm bình phong nặng nề đổ xuống còn mình thì ngã thành tư thế chó gặm bùn.

Tạ Tri Chân thầm nghĩ không tốt, đỏ mặt lui vào trong nước, lấy hai tay che da thịt trắng như tuyết nhưng vẫn không thể che được cảnh xuân vô tận.

Tì Ba và đám người bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong muốn tiến vào nhưng lại không dám, sốt ruột tới mức đi lại trước cửa.

Tạ Tri Phương sợ tới thất điên bát đảo, đầu váng não trướng đỡ thùng gỗ đứng dậy, hắn ghé vào mép thùng nhưng đập vào mắt hắn lại là một mảng tuyết trắng, lúc ấy mới sửng sốt.

"Còn không…" Mặt Tạ Tri Chân đỏ bừng, giọng nói cũng phát run: "Còn không mau ra ngoài!"

Lúc này Tạ Tri Phương mới tỉnh táo lại, hai mắt hoảng hốt không biết nhìn đi đâu nên đành quay đầu chạy nhanh nhưng mới đi được hai bước đã "rầm" một tiếng, đầu đập vào cột, thái dương sưng một cục.

"Đệ chậm một chút!" Tạ Tri Chân nhìn mà lo lắng, lớn tiếng nhắc nhở: "Cửa ở bên cạnh."

Tạ Tri Phương lại vội vàng chạy đi, chạy ra cửa rồi lại quay về, cởϊ áσ choàng, phủ lên người tỷ tỷ, hai má và cổ bởi vì mất tự nhiên mà nóng bừng: "Tỷ tỷ, đệ đệ đệ… Đệ chưa nhìn thấy gì hết!"

Hắn vừa nói lời này ra đã tự giác giấu đầu hở đuôi, hoảng loạn tới mức cắn vào lưỡi.

Tạ Tri Chân mặc áo choàng của đệ đệ rồi gọi Tì Ba vào, được nàng ấy đỡ ra khỏi thùng tắm, cả người ướt đẫm tiến vào trong trướng.

Tạ Tri Phương đứng tại chỗ, hắn đã tỉnh rượu phân nửa, đi không được mà ở lại cũng không xong nên đành biến thành tượng đất giữ cửa.

Một lúc sau, Tì Ba mới đi tới truyền lời: “Tiểu thư mời thiếu gia vào thư phòng ngủ, nô tỳ nhắc nhở thiếu gia một câu, nam nữ bảy tuổi đã ngồi riêng. Thiếu gia đã lớn, cần phải giữ khoảng cách nam nữ, cho dù có là tỷ đệ ruột thịt cũng không thể có cử chỉ thân thiết, sau này Lưu Quang uyển không tiện giữ ngài ở lại qua đêm."

Giống như có một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn, cả người Tạ Tri Phương lập tức lạnh lẽo.