Chương 36: Dốc lòng trù tính kỹ hơn, tinh lực tràn đầy, thực tủy biết vị

Cuối cùng, Tạ Tri Phương vẫn không nói chuyện Tề Thanh Trình nạp thông phòng với tỷ tỷ.

Trong lòng hắn sinh ra hoài nghi với cọc hôn sự này nên đã nói trước mặt Tạ Thao và Tạ phu nhân mấy câu rằng bản thân không muốn để tỷ tỷ thành thân sớm rồi lại nhắc đến đủ loại bất lợi của việc nữ tử gả sớm, thương thân tổn thọ sau đó lại kể thêm mấy chuyện máu chảy đầm đìa làm căn cứ.

Mặc dù Tạ Thao không để trong lòng nhưng trước đó, Tạ phu nhân đã để sảy mất một nam thai thành hình, về sau mỗi lần đến quỳ thủy đều ra rất nhiều, phải tĩnh dưỡng nhiều năm mới khỏe lại nhưng đến tận bây giờ vẫn không thể dựng dục con nối dòng một lần nữa.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, vậy nên nàng ấy đã chân thành khuyên nhủ Tạ Thao, ra sức chủ trương kéo dài hôn kỳ tới tháng chạp năm sau.

Có hơn nửa năm chậm rãi kiểm tra nhân phẩm của Tề Thanh Trình, Tạ Tri Phương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bình tĩnh lên kế hoạch, điều động không ít người cẩn thận tìm hiểu xuất thân của hai thông phòng kia.

Mấy ngày sau, nhìn thấy kết quả điều tra, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tri Phương nhăn giống như vỏ quả hạch đào.

Hai thông phòng một người tên là Hồng Tiêu, là nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên người Tề phu nhân nhiều năm, người còn lại là Thủy Lăng, lai lịch còn khó lường hơn, nàng ta thật ra là nữ nhi con vợ cả của trưởng sự Tề gia, được đích thân Tề Thái phu nhân lựa chọn, có thể làm thơ vẽ tranh, đánh tỳ bà rất giỏi.

Chẳng trách hôm đó, lúc Tề Thanh Trình đồng ý với hắn chuyện sẽ tiễn hai thông phòng kia đi, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Đây đâu phải nạp thông phòng, rõ ràng là mời hai tôn cô nãi nãi đến.

Bà bà và thái bà bà sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh, sau khi Tạ Tri Chân vào cửa, không những phải đánh gãy răng nanh, nuốt máu đối xử khách khí với bọn họ mà còn phải chủ động nâng làm di nương mới có thể làm hài lòng trưởng bối.

Tỷ tỷ còn chưa xuất giá, bọn họ đã ra oai phủ đầu như vậy rồi, đúng thật là khinh người quá đáng!

Tạ Tri Phương tức giận đến mức bị nóng trong, khóe miệng nổi lên mấy cái bong bóng, trước mặt tỷ tỷ đang tập trung chuẩn bị cho chuyện thành hôn, hắn lại không dám lộ ra chút manh mối nào nên đành phải gượng cười, nói là do trời nóng quá, rót cả một ấm trà lạnh vào trong bụng.

Hắn uống quá nhiều nên lại bắt đầu tiêu chảy.

Hắn bình tâm lại, suy nghĩ một lúc lâu mới nhận ra đời này muốn lười biếng ở ẩn, tránh xa trung tâm quyền lực nhưng lại quên rằng không có quyền lực cường đại chống đỡ sẽ bị những nhà hiển hách xem nhẹ, liên lụy tỷ tỷ phải chịu khổ ở phu gia.

Nếu hắn có quyền thế ngập trời như kiếp trước, đừng nói Tề Thanh Trình có là Tề quốc Hầu cũng không dám không cho hắn sắc mặt tốt!

Nếu đã tránh không được vậy thì phải nắm giữ đúng mực. Tạ Tri Phương không thể không cân nhắc nghiêm túc đến việc tìm kiếm chỗ dựa vững chắc ở kiếp này.

Lục hoàng tử Quý Ôn Du không được, gã quỷ kế đa đoan, tâm cơ thâm trầm, lúc không có quyền lực có thể chịu được sỉ nhục, chiêu mộ nhân tài, giãi bày lòng mình với thần tử, một khi đắc thế khó tránh khỏi tính toán nợ cũ, có mới nới cũ.

Tam hoàng tử Quý Ôn Cảnh là một tướng quân trời sinh, sát phạt quyết đoán, có ân báo ân, có oán báo oán, kiếp trước có ơn tri ngộ với hắn, chính là tướng quân có tài thủ quốc từ khi lập quốc đến nay. Nhưng nếu đi theo phò tá gã thì không thể tránh khỏi con đường tạo phản, nguy cơ trùng trùng, đây cũng không phải thượng sách.

Càng nghĩ càng thấy chỉ còn cách nương nhờ Thái tử Quý Ôn Thành.

Thái tử là do tiên hoàng hậu sinh ra, hắn ta vốn là người tốt nhất để kế thừa ngai vàng nhưng tính tình lại vô cùng lương thiện, trong sáng hiếu thảo, chỉ cần là mệnh lệnh của bệ hạ thì quyết không từ, trước những kẻ giỏi nịnh nọt bợ đỡ lại xin miễn cho kẻ bất tài, không biết kết bè kết phái, không giao thiệp với ngoại thần, ở trong thâm cung thời gian dài thật sự không dễ để tiếp cận.

Nói một câu không thỏa đáng, kiếp trước Tạ Tri Phương chướng mắt những gã cổ hủ nắm trong tay một cỗ bài tốt nhưng lại đánh ra tử cục nhất.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đi theo một chủ tử chiếm hết thiên mệnh như vậy sẽ không cần liếʍ máu trên đao, nếu cẩn thận giúp đỡ thì còn có thể nhận được công phò tá chân long, phong hầu bái tướng, con cháu cũng được hưởng phúc.

Tạ Tri Phương hạ quyết tâm, bí mật bàn bạc với Lâm Huyên một phần nhưng những trù tính tỉ mỉ kia hắn lại không hề nhắc tới.

Lại nói, sau khi Tề Thanh Trình và thê đệ tan rã trong không vui, hắn ta đã đặt chuyện thông phòng vào lòng, biết rằng nếu không đuổi họ đi theo lời Tạ Tri Phương, ngày sau sẽ không thiếu những cơn giận không đâu.

Đêm nay, hắn ta đang suy nghĩ làm thế nào để xin mẫu thân và tổ mẫu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra thì cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra, Hồng Tiêu ăn mặc theo kiểu phụ nhân mang theo chậu nước rửa chân đi vào, mỉm cười nói: "Thiếu gia, nô tỳ rửa chân cho ngài."

Hồng Tiêu đã hầu hạ bên người Tề phu nhân năm sáu năm, rốt cuộc vẫn là gương mặt quen thuộc ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Tề Thanh Trình không cho nàng ta chút sắc mặt nào mà chỉ hơi gật đầu.

Bộ dáng của nàng ta không đẹp bằng Tạ Tri Chân nhưng lại thắng ở cung kính mềm mại, cho dù đã bị dùng qua thì cả người cũng không có dấu vết kiêu căng của thông phòng. Nàng ta quỳ hai gối xuống đất, tóc mai đen bóng rủ xuống, bàn tay trắng như tuyết chạm vào nước để kiểm tra nhiệt độ, sau đó mới cẩn thận cởi giày cho Tề Thanh Trình rồi cầm chân hắn ta, đặt vào trong chậu.

Nàng ta cẩn thận ấn lên huyệt vị trên chân, kiểm soát độ mạnh yếu rất tốt làm cho cảm giác mệt mỏi của Tề Thanh Trình tan biến, hắn ta vô thức thả lỏng thân mình.

"Thiếu gia, tối nay ngài vẫn ngủ ở thư phòng như trước sao? Ngài đọc ít sách một chút, đi ngủ sớm, cẩn thận mắt bị thương, nô tỳ sẽ trải giường cho ngài.” Hồng Tiêu cụp hai mắt nhỏ dài, dịu dàng nói.

Tề quốc Hầu phủ rộng lớn, Tề Đại phu nhân bố trí một khoảng sân cho nàng ta và Thủy Lăng, hai người bọn họ sống cùng một gian phòng để tiện cho Tề Thanh Trình có thể đến nghỉ tạm. Nhưng từ khi khai giới, hắn ta vẫn luôn ngủ ở thư phòng, không còn bước chân vào sân viện nữa.

Hồng Tiêu không vội vàng hay buồn bực, nàng ta cũng không có ý cầu xin hắn ta sủng hạnh mà vẫn ăn nói khép nép, hầu hạ cẩn thận khiến cho Tề Thanh Trình không đành lòng.

"Bây giờ ngươi đã là người trong phòng ta, sau này không cần lúc nào cũng xưng "nô tỳ" nữa." Hắn có giáo dưỡng của thế gia đệ tử nên không quen với việc hà khắc với hạ nhân, do dự một lát thì mở miệng nói.

Hồng Tiêu sửng sốt, cười khổ nói: "Nếu nô tỳ không xưng là nô tỳ thì xưng là gì? Nô tỳ chỉ là một con chó trước mặt ngài, đợi đến khi Thiếu phu nhân vào cửa thì sẽ là chó của Thiếu phu nhân, nếu Thiếu phu nhân không thích thì sẽ đuổi hoặc bán đi, không biết ngày mai sẽ chết thế nào…"

"Nàng không phải người có tâm địa hẹp hòi như vậy." Tề Thanh Trình không nhịn được mà vì Tạ Tri Chân cãi lại.

Hồng Tiêu cắn môi, lùi lại mấy bước, dập đầu mấy cái trên mặt đất lát đá xanh: "Là nô tỳ không biết ăn nói, làm việc mạo phạm thiếu gia và thiếu phu nhân, xin thiếu gia thứ tội. Nô tỳ vốn không có ý tứ này nhưng thấy mấy ngày nay thiếu gia không nở nụ cười thì trong lòng vô cùng lo lắng, chung quy vẫn cảm thấy tất cả sai lầm đều ở trên người nô tỳ và Thủy Lăng nên mới nhất thời luống cuống tay chân… Nô tỳ thường nghĩ nếu như vẫn còn hầu hạ bên người phu nhân thì ít nhất cũng có thể thường xuyên nhìn thấy thiếu gia, nói hai câu chuyện cười với ngài… Còn tốt hơn hiện tại..."

"Thôi." Tề Thanh Trình giơ tay đỡ nàng ta dậy: "Không phải chuyện của ngươi, đứng dậy đi."

Hôm nay Hồng Xuyên mặc áo màu nguyệt, váy màu đỏ tươi, lúc nàng ta lại gần cổ tay áo lay động tỏa ra hương hoa nhài cực nhẹ khiến Tề Thanh Trình có chút thất thần.

"Trên người ngươi…" Hắn ta bình tĩnh ngửi một hơi: "Dùng loại phấn hương nào?"

Mặt Hồng Tiêu hơi đỏ, thản nhiên đi đến bên người hắn ta, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ không thích dùng phấn hương, nô tỳ nghĩ lúc đến vườn hoa chơi với các tỷ muội thì đã vô tình dính chút hương hoa..."

Tạ Tri Chân cũng không thích dùng phấn hương, bên trong ngọc cốt băng cơ vẫn luôn tỏa ra hương thơm hoa cỏ ngọt ngào, dễ ngửi.

Tề Thanh Trình siết chặt hai tay, ôm Hồng Tiêu xấu hổ, rụt rè vào trong ngực.

Rốt cuộc hắn ta vẫn đang trong lúc dồi dào tinh lực, cho dù không ôm người trong lòng thì vật dưới thân vẫn ngẩng cao đầu, vô cùng hưng phấn.

Hồng Tiêu cởi váy, rút bỏ quần trong, quỳ trên giường nhỏ mềm mại nghênh đón hắn ta xâm nhập.

Động tác của Tề Thanh Trình có chút thiếu lưu loát, hắn ta đỡ dươиɠ ѵậŧ sờ soạng huyệt nhỏ ướt đẫm một lúc lâu, mãi đến khi Hồng Tiêu ngượng ngùng giúp hắn ta nhắm thẳng vào cái miệng nhỏ kia thì dươиɠ ѵậŧ mới đâm thẳng một cái, co giật không ngừng.

Lần phá thân trước đó, hắn ta không biết cách nên chỉ cảm thấy bị vách tường kẹp lấy rất khó chịu, lúc này đây hắn ta lại đang rơi vào cảnh đẹp, chỉ cảm thấy bên trong vừa nóng vừa chặt, sung sướиɠ khó tả.

Một bàn tay vươn tới trước ngực nàng ta, vuốt ve hai vυ" cao ngất qua vạt áo.

Hồng Tiêu chủ động cởi nút, tháo yếm, đặt vυ" trắng như tuyết vào tay hắn, miệng lại phát ra những tiếng rêи ɾỉ mơ hồ khiến thiếu niên càng thêm động tình.

Hai người hoan ái được một khắc, rốt cuộc cũng mây tan mưa tạnh.

Hồng tiêu ngoan ngoãn nằm giữa hai chân hắn ta, liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ô uế rồi đỏ mặt lui ra.

Tề Thanh Trình tỉnh táo lại, tuy cảm thấy xấu hổ với hôn thê nhưng cũng có chút thực tủy biết vị.

Lại nói phụ nhân này cũng không quay về chỗ ở của mình mà lại đi một đường xuyên hoa phất liễu tới vào một khoảng sân được bố trí tinh xảo.

Nàng ta nhìn thấy nữ tử áo trắng đang ngồi dưới hành lang đong đưa quạt tròn thì không kìm nén được vui mừng, bước tới giữ chặt tay nữ tử, hành lễ: "Biểu tiểu thư thật sự liệu sự như thần, ta dựa theo ý của ngươi mà xông hương hoa nhài một lúc lâu, quả nhiên thiếu gia rất thích!"

Liễu Liên Nhi che mặt, cười: "Hồng Tiêu tỷ tỷ khách khí rồi, đây vốn không phải chuyện gì đáng giá, ta chỉ ngẫu nhiên nghe được Nguyên nương tỷ tỷ nhắc đến sở thích của Tạ tiểu thư, thuận miệng nói với tỷ thôi, ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể giúp được gì. Hơn nữa, Hồng Tiêu tỷ tỷ có phẩm cách như vậy, có nam nhân nào lại không thích chứ?"

Hồng Tiêu bị lời nàng ta nói làm cho trong lòng nở hoa, thậm chí còn coi nàng ta thành tri kỉ của mình, thề thốt mấy câu: "Đợi đến khi ta trừng trị tiện nhân Thủy Lăng kia xong, sinh ra người nối dõi rồi trở thành di nương của Tề phủ, ta sẽ không quên đại ơn đại đức hôm nay của biểu tiểu thư!"

Liễu Liên Nhi mỉm cười, cài một chiếc trâm bạc lên đầu nàng ta, thái độ vô cùng thân thiết: "Nếu đã như thế, ta chúc Hồng Tiêu tỷ tỷ mọi sự đều thành, đại phú đại quý trước!"