Chương 31: Liễu Liên Nhi dựa vào lòng thương xót, Tề công tử mượn cơ hội gặp riêng

Chớp mắt một cái đã tới xuân nở hoa về, Tề quốc Hầu phủ chuẩn bị đầy đủ sính lễ gồm một đôi heo vàng, một đôi ngọc như ý toàn thân xanh biếc, hai bộ trang sức trân châu ngọc bích theo sau là bình phong phúc lộc thọ chạm khắc tám mặt cây lim bằng tơ vàng, tám con dê ngoài ra còn có khăn gấm, cung hoa, nến long phượng, thuận lợi làm xong lễ nạp chinh.

Tạ phu nhân lấy y phục, giày và tất do chính Tạ Tri Chân thêu làm quà đáp lễ, trong đó có một đôi giày gấm mềm mại thêu hoa văn đυ.n mây quý giá tặng cho Tề Đại phu nhân, đường may tinh tế, phối màu đoan trang làm mấy đệ muội Tề gia phải thay nhau truyền tay xem, khen ngợi không dứt miệng.

Tề Đại phu nhân cười nói: "Từ xưa đến nay Chân nương vẫn luôn có lòng, các ngươi không cần ghen đỏ mắt, đợi đến khi con bé gả vào nhà chúng ta, ta sẽ kêu nó làm cho mỗi người một đôi."

Tề Nhị phu nhân xuất thân tầm thường, nghe vậy thì hoảng sợ: "Sao có thể làm vậy được? Con bé chính là đích thiếu phu nhân, đến lúc đó không phải sẽ đi theo đại tẩu học quản lý việc bếp núc sao, như vậy thì nào có sức lực làm giày cho bọn muội?"

Tề Tam phu nhân nghe vậy thì không cho là đúng nên vội vàng kéo y phục bà ta, mỉm cười nịnh nọt Đại phu nhân: "Nhị tẩu nói năng mê sảng rồi, đại tẩu còn chưa lớn tuổi, thân thể cũng khỏe mạnh, sao lại cần một tiểu cô nương chen chân vào việc quản gia? Theo ý muội, tốt hơn hết đại tẩu cứ lập ra quy củ vài năm để con bé học được trách nhiệm của người làm thê tử, sau đó mới bàn tới chuyện khác. Đã có đại tẩu mở miệng, bọn muội không thể không nghiêm mặt nhận lễ, đợi đến khi tân nương vào cửa sẽ đi theo tẩu tử hưởng phúc!"

Mấy lời của Tam phu nhân chạm vào đáy lòng Tề Đại phu nhân khiến ý cười trên mặt bà cũng sâu hơn, cười nói mấy câu với các đệ muội, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc thút thít ở một góc.

Bà đi theo tiếng khóc, thấy nữ tử mảnh mai cài một đóa hoa màu trắng trên tóc mai thì bất giác thả lỏng sắc mặt: "Liên Nhi, con sao vậy?"

Nữ tử này là Liễu Hồng Hạm, tự là Liên Nhi, nữ nhi của muội muội Đại phu nhân.

Tỷ muội hai người cùng một mẹ sinh ra nhưng lại có số phận khác nhau, một người gả cho nhà huân quý, thêm việc mẹ quý nhờ con nên mới có địa vị vững như Thái Sơn trong suốt nhiều năm. Vốn người kia cũng gả cho nhà Thái thú nhưng phu quân lại không biết thua kém, không chỉ nhận hối lộ làm ra việc trái với vương pháp mà năm trước khi quân man di công thành lại còn bỏ rơi thê tử, nữ nhi, một mình chạy trốn bằng thuyền. Trong cơn giận dữ, bệ hạ đã hạ lệnh truy nã, lưu đày ba ngàn dặm, cả nhà cũng suy tàn từ đó.

Cuối năm ngoái, vị muội muội mệnh khổ kia mắc bệnh nặng, rời khỏi trần thế, trước lúc lâm chung đã viết một bức huyết thư giao phó nữ nhi duy nhất cho bà, nhờ bà tìm một nhà có gia cảnh giàu có một chút gả cho, để nàng ta có chỗ nương tựa.

Tề Đại phu nhân làm theo ý nguyện của muội muội, sai người đưa Liễu Hồng Hạm vào phủ, từ trên xuống dưới coi nàng ta là biểu tiểu thư, tất cả chi tiêu đều dựa theo tiểu thư Tề gia mà làm, hơn nữa tính tình nàng ta mềm yếu nũng nịu, trước mặt dì lại tỏ ra dịu dàng, chỉ mới ở chung mấy tháng đã được sủng ái hơn mấy thứ tiểu thư còn lại.

Lúc này, Liễu Liên Nhi nghe thấy Tề Đại phu nhân hỏi thì vội vàng dùng khăn trắng lau đi nước mắt trên mặt, khéo léo nói: "Dì chớ trách, Liên Nhi cũng làm một đôi giày cho người nhưng bây giờ nhìn thấy đồ của tẩu tử tương lai mới biết cái gì là bắt chước làm bừa thành trò cười trước mắt người trong nghề, nhất thời có chút không chịu nổi, sau lại hâm mộ gia thế và số mệnh của tẩu tử, thương hại chính mình nên vừa nãy mới khóc."

Tề Đại phu nhân thương yêu gọi nàng ta lại gần rồi sai nha hoàn bên người lấy đôi giày nàng ta làm tới đây, từ ái nói: "Con tới muộn nên không biết tuổi của Chân nương và con không chênh lệch nhiều, con bé mất mẹ từ nhỏ, gia thế cũng không khá hơn con là mấy vậy nên con không cần tự ti. Chờ đến khi con bé vào phủ, hai người các con có thể làm tỷ muội với nhau."

Nghe vậy, Liễu Liên Nhi lộ ra nụ cười ngại ngùng: "Chỉ cần tỷ ấy không chê thì con sẽ sống hòa thuận với tỷ ấy, sau đó bọn con sẽ cùng nhau phụng dưỡng dì, dỗ dì vui vẻ."

Tề Đại phu nhân cầm đôi giày gấm màu khói gắn đầy trân châu do Lưu Liên Nhĩ làm trên tay rồi tự mình đi thử sau đó cố ý nói mấy câu nâng nàng ta lên: "Giày tẩu tử con làm đẹp thì đẹp nhưng lại không vừa chân bằng giày con làm."

"Dì thích thì tốt rồi." Liễu Liên Nhi rúc vào trong ngực bà: "Kích thước chân của dì không khác chân mẹ con là bao, lúc còn ở nhà con làm quen rồi nên tất nhiên sẽ vừa chân hơn."

Hai mắt nàng ta rưng rưng, trên môi nở một nụ cười nhạt, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại giống với nữ nhi thân thiết vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Lại nói, ngày năm tháng năm là tết Đoan Ngọ, Tạ Tri Phương không tham gia thi đấu thuyền rồng mà kéo Tạ Tri Chân đến ngôi chùa trên núi cầu phúc.

Tạ Tri Chân đang chờ đến ngày thành thân, Tạ phu nhân vốn không đồng ý nhưng lại bị Tạ Tri Phương quấy rầy ba bốn ngày, hắn còn nhờ Tạ Thao tự mình nói giúp, nói là sau khi nữ tử gả đi sẽ thân bất do kỷ, khó có được mấy ngày thoải mái kêu nàng ấy không cần gò bó quá mức, lúc này hắn mới nhận được câu đồng ý.

Tạ Tri Chân ngồi trong xe ngựa thoải mái vững vàng, ngẩng đầu nhìn đệ đệ đang nhàn nhã uống trà thì thật sự không nhịn được nữa, hỏi: "A Đường, rốt cuộc trong hồ lô của đệ có bán thuốc gì?"

Tạ Tri Phương cố tình thừa nước đυ.c thả câu, nàng có hỏi thế nào cũng không chịu trả lời.

Đường lên núi có hơn một ngàn bậc thang, hoa cỏ thấp thoáng xung quanh, yên bình và tĩnh lặng, có rất ít dấu vết của những người hành hương qua đây.

Tạ Tri Chân đi được hơn nửa đường thì thở hổn hển, nàng cầm khăn tay lau mồ hôi rồi nói với Tạ Tri Phương: "Đệ lên trên trước đi, ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát."

Thân thể Tạ Tri Phương cường tráng, mặt không đỏ tim không đập nhanh, hắn nghe vậy thì ngồi xổm trước mặt nàng, cười nói: "Tỷ tỷ, đệ cõng tỷ."

Cho dù có là tỷ đệ ruột thịt thì bọn họ cũng phải tuân theo quy củ giữa nam và nữ, tất nhiên Tạ Tri Chân không chịu nhưng lại bị đệ đệ vô liêm sỉ mạnh mẽ kéo lên lưng, chỉ mới hai ba bước đã không thấy bóng hai người.

Đám tôi tớ sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đuổi theo nhưng làm sao có thể tìm được tung tích của bọn họ?

Gió gào thét bên tai làm Tạ Tri Chân có chút hoảng hốt, nàng vô thức duỗi hai tay ngọc ra quấn quanh cổ Tạ Tri Phương, tức giận nói: "A Đường, đệ thả ta xuống!"

"Không thả!" Tạ Tri Phương mỉm cười, siết chặt bàn tay đã không thua kém tay người trưởng thành, mơ hồ cảm nhận được hai vật mềm mại dán lên tấm lưng rắn chắc, trong lòng bỗng nhảy dựng, không dám nghĩ thêm nữa.

Hắn khẽ thu lại ý cười, ỷ vào chuyện tỷ tỷ không hiểu thân pháp mà thầm vận khinh công, lên xuống mấy lần đã đến gần cổng chùa.

Có một thiếu niên tuấn lãng như ngọc đang lo lắng chờ đợi dưới tảng đá lớn gần cửa.

Tạ Tri Phương đặt tỷ tỷ đứng trước mặt hắn ta, cười nói: "Tề huynh, may mắn không làm nhục mệnh, còn khoảng một nén nhang nữa, huynh có gì thì mau nói với tỷ tỷ ta đi."

Tạ Tri Chân bị hành động của đệ đệ làm cho mặt mũi đỏ bừng, dậm chân định đi nhưng Tạ Tri Phương lại nhanh tay nhanh chân chuồn mất hại nàng không có chỗ để đi, không có người để trách mắng.

Tề Thanh Trình cũng là lần đầu tiên làm ra chuyện mạo phạm như vậy, hắn ta có hơi ngại ngùng, chắp tay thi lễ với Tạ Tri Chân: "Chuyện này là ta tự chủ trương không liên quan đến Tạ huynh đệ, nếu Tạ tiểu thư tức giận thì cứ nhắm vào tại hạ, muốn đánh muốn mắng đều được, ta tuyệt không cãi lại."

Hắn ta biết rõ mấy tháng nữa sẽ cùng nàng bên nhau dài lâu nhưng vẫn không thể chịu nổi nỗi khổ tương tư nên muốn tìm cơ hội gặp mặt, chẳng sợ chỉ nói được hai câu.

Thấy ván đã đóng thuyền, Tạ Tri Chân không biết làm thế nào chỉ đành cúi đầu đỏ mặt, thấy bên hông hắn treo túi thơm mình tự tay làm thì trong lòng vừa loạn vừa ngọt.

Tề Thanh Trình cảm nhận được tầm mắt của nàng thì vội vàng mượn chuyện này khen nàng: "Không biết túi thơm này đựng gì mà không chỉ có tác dụng làm người ta tỉnh táo, đặt ở bên gối còn có thể đuổi côn trùng, đúng thật là đồ tốt."

Hắn công khai khen ngợi túi thơm nhưng lại âm thầm nói ra chuyện đêm nào bản thân cũng đặt nó bên gối, nhìn vật sinh tình.

Hai má Tạ Tri Chân nóng bừng, nhẹ giọng đáp: "Chẳng qua chỉ là chút ngải thảo, bạch chỉ, đinh hương mà thôi.”

Tề Thanh Trình khẽ run rẩy, hắn ta đưa một dải lụa ngũ sắc vô cùng tinh xảo ra: "Đây là thứ ta đã mua trên đường lên núi, nó không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại có thể cầu bình an, xin Tạ tiểu thư đừng ghét bỏ.” Thật ra dải lụa này là hắn ta tự mình kết, phải mất hơn mười cái mới cho ra một cái như vậy, nếu hắn ta không bịa ra lý do sứt sẹo như vậy thì sợ rằng nàng sẽ không chịu nhận.

Tạ Tri Chân do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn vươn bàn tay trắng nõn ra nhận lấy.

Tạ Tri Phương đang trốn trên tán cây đại thụ vừa nhìn lén vừa bảo hộ an toàn cho tỷ tỷ, không hiểu sao vừa nhìn thấy cảnh này tươi cười trên mặt hắn đã thu lại, thoạt nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút hung ác nham hiểm.

Hắn vô thức kéo một quả mai dại cho vào miệng, cắn một miếng.