Chương 28: Ăn nhịp với nhau, chuyện tốt đến gần, xuống nước bắt trăng*

*Chỉ một việc rất khó, gần như không làm được

Một ngày trước sinh thần của Tạ Tri Phương, đại cữu cữu Tống Kính đã vội vã đến Trường An.

Vì cái chết của ấu muội nên ông ấy luôn kín đáo phê bình Tạ Thao nhiều lần, cũng bởi vậy ông ấy không tính ở nhờ Tạ phủ mà sai hai tên đầy tớ đến Trường An chuẩn bị trước, chọn một nơi yên tĩnh, mua một sân viện có năm lối vào rộng rãi thoáng đãng sau đó lại dùng cỗ kiệu đến đón tỷ đệ hai người tới nói chuyện.

Tống gia là một gia tộc lớn ở Giang Nam, nề nếp thanh quý, gia truyền thư lễ nhưng tính tình Tống Kính lại có chút hoang đường, ông ấy tặng cho Tạ Tri Chân một con đại khuyển Tây Nhung có bộ lông đen nhánh, hung ác giỏi sủa, lúc đứng thì cao chừng một người, mỹ danh là để giữ nhà hộ viện, làm kiếm sĩ cho Tạ Tri Phương.

"Chân nương, nếu có tên tiểu nhân không có mắt nào dám trêu chọc thì con cứ thả ngao khuyển này ra, bảo đảm nàng ta sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây." Bình thường Tống Kính có dáng vẻ như một thư sinh mặt trắng nhưng lại toàn nói ra những lời hung hãn.

Ông ấy vỗ mạnh lên vai Tạ Tri Phương: "Lần trước ta gặp Minh Đường, nó vẫn còn quả đầu củ cải, chớp mắt một cái đã có bộ dáng của nam tử hán! Chỉ cần con không học phụ thân mình vai không thể nhấc tay không thể nâng, trở nên vô dụng là được. Sau này con hãy đi theo võ sư học cách kiên cường ngăn địch, cữu cữu không cần con lấy một chọi mười chỉ cần ra ngoài bảo vệ tốt tỷ tỷ thôi, yêu cầu này không được tính là cao đúng không?"

Tạ Tri Phương dở khóc dở cười.

Hắn đã sống lại hơn một năm, tuy rằng có tiêu dao phóng túng nhưng cũng hiểu rõ, mỗi ngày hắn đều dành hai canh giờ để tu luyện nội công, tinh chỉnh chiêu thức.

Vì đã có căn cơ vững chắc bên trong nên tất nhiên hắn sẽ làm ít công to, tuy rằng hiện giờ không có bản lĩnh vượt trội như kiếp trước nhưng đối phó với ba bốn cao thủ như vậy cũng không thành vấn đề.

Hắn thật sự không thể từ chối ý tốt của đại cữu cữu.

Tạ Tri Phương và tỷ tỷ cùng nhau cảm tạ cữu cữu rồi ăn một bữa cơm cùng ông ấy, sau đó không chút khách khí nhận lấy lễ vật mà các trưởng bối nhờ ông ấy đưa, kiếm được rất nhiều tiền.

Ban đêm, hắn ở lại khuê phòng của tỷ tỷ, ngồi dưới đèn mở từng món quà một, nhìn thấy một mặt dây chuyền ngọc Quan Âm được người thợ chế tác vô cùng tinh xảo không chút tì vết thì cười nói: "Cái này chắc chắn là do Tam thẩm tặng, xưa nay thẩm ấy vẫn luôn tin Phật, ra tay cũng rất hào phóng. Tỷ tỷ xem này, gương mặt của Quan Âm có chỗ thật sự giống tỷ!"

Thanh Mai đang kiểm tra đối chiếu danh sách quà tặng ở bên cạnh, cung kính nói: "Quả đúng là do Tam thái thái tặng."

Thấy Tạ Tri Phương cầm mặt dây chuyền đặt trước mặt mình, Tạ Tri Chân mỉm cười, điểm nhẹ lên trán hắn rồi nói: "Ta đã có một đôi hoa tai rồi, cái này cho đệ."

Trước ngực nàng có đeo một mặt dây chuyền hình giọt nước đỏ thẫm như máu, nó là thứ mẫu thân tự tay giao cho nàng trước lúc qua đời, ngày thường cũng không tháo ra.

Tạ Tri Phương vui vẻ đeo lên cổ, cẩn thận đặt trước ngực rồi lại theo lẽ thường xuất ra hết công phu để được ngủ lại trong phòng tỷ tỷ.

Tạ phu nhân rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, nàng ấy luôn nhắm một mắt mở một mắt trước sự thân thiết trái lệ thường của hai người.

Trái phải đều là tỷ đệ ruột thịt chắc sẽ không xảy ra đại loạn gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Tri Chân và Tạ phu nhân vội trước vội sau chuẩn bị cho yến tiệc mừng sinh thần cùng những việc liên quan, sau đó trò chuyện xã giao với nhóm khách nữ.

Mặc dù Tạ phu nhân tái giá nhưng thân phận cũng không thấp, những phu nhân trước đó còn không đặt Tạ Tri Chân vào mắt nay không khỏi thu lại vẻ kiêu căng, khách khí hàn huyên với nàng.

Tề Đại phu nhân đến không sớm cũng không muộn, tán gẫu với Tạ phu nhân vài câu, nhìn Tạ Tri Chân thì thấy dưới sự chăm sóc dạy dỗ của tân chủ mẫu nàng càng thêm nội liễm thong dong hơn năm ngoái nên đã loại bỏ chút băn khoăn cuối cùng. Lời nói ra mang theo ý tứ muốn kết thông gia, muốn thử phản ứng của Tạ phu nhân.

Tề quốc Hầu phủ quyền thế ngập trời, tất nhiên Tạ phu nhân vừa mừng vừa sợ.

Kế nữ có phúc lớn, nàng ấy là người bên nhà mẹ đẻ cũng có thể thơm lây, sau lại có được thanh danh là một người tài giỏi, khoan dung từ ái, vậy thì tại sao lại không làm?

Hai bên ăn nhịp với nhau, chỉ cần chờ đến khi mỗi người tự mình nói với phu quân và trưởng bối trong nhà, mang tam môi lục sính đến là đã có thể chu toàn một chuyện tốt.

Tiền viện có bảy, tám vị khách nam. Tất cả đều là những thiếu niên lang thân thiết với Tạ Tri Phương, Tạ Tri Chân biết hắn không thích gò bó nên đã sắp xếp gánh xiếc ảo thuật biểu diễn một chút phun lửa, đi trên dây, nhào lộn rồi lại dành ra một khoảng sân, chuẩn bị sẵn trò ném thẻ vào bình rượu, đá cúc và rất nhiều khí cụ để bọn họ chơi, sau đó điều mấy gã sai vặt thông minh dẻo miệng tới hầu hạ.

Nhị công tử Hà gia hô to thú vị, cười nói: "Tạ huynh, vị tỷ tỷ nhà huynh thật sự là một người tuyệt vời, hiểu rõ tình hình lại còn đáng yêu hơn mấy tỷ tỷ muội muội chỉ biết ngâm nga nữ đức nhà ta rất nhiều. Tiểu đệ mạo muội hỏi một câu, không biết lệnh tỷ đã có hôn ước chưa?"

Nghe thấy lời này, Tề Thanh Trình đang ngồi bỗng trở nên lo lắng, ngước mắt lên nhìn Tạ Tri Phương.

Tạ Tri Phương uống một ngụm rượu mơ, cố ý im lặng một lúc rồi mới đáp lại trong tiếng thúc giục ồn ào của mọi người: "Thằng nhãi nhà ngươi thật giỏi tính toán, ta có ý tốt mời ngươi đến đây chơi đùa, ngươi ăn của ta, uống của ta thì thôi đi, lại còn dám nghĩ đến tỷ tỷ ta?"

Bình thường hắn rất tuấn tú, lúc nói lời chất vấn cũng mang theo ý cười nên cũng không khiến kẻ khác cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại còn sinh ra thân cận.

Hà Nhị công tử lập tức xin tha, vài người cười đùa cho qua chuyện này, bàn bạc về mấy trò chơi mới nổi gần đây.

Tề Thanh Trình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Tạ Tri Phương duỗi eo, đứng dậy nói: "Ta phải đến hậu viện làm chút chuyện, đi một lát rồi quay lại, các ngươi cứ tự ăn, không cần chờ ta."

Nói xong hắn còn liếc Tề Thanh Trình một cái, ra hiệu cho hắn ta đi theo.

Tề Thanh Trình có chút nghi hoặc nhưng hắn ta vẫn tìm cớ đi ra ngoài, đứng ở hành lang nói chuyện cùng hắn.

Tạ Tri Phương hạ giọng nói: "Gần đây ta nhận được một cái nghiên mực thú vị từ chỗ đại cữu cữu, nhìn bên ngoài trông rất bình thường, không có gì đặc biệt nhưng khi cho mực nước vào có thể nhìn thấy sóng nước lững lờ trôi, cá chép bơi lội trong đó, còn có hoa sen nhỏ bằng mực đang nở. Ta có ý tặng cho Tề huynh nhưng bị bọn họ thấy thì không tốt nên đành mời Tề huynh dời bước tới thư phòng ta lấy đồ."

Tề Thanh Trình không hề nghi ngờ còn hòa nhã nói lời cảm tạ rồi cùng hắn đi tới thư phòng.

Trước thư phòng có vài cây lựu đang ra quả rất tốt, những quả lựu đỏ nặng trĩu treo trên đầu cành.

Tạ Tri Phương ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: "Tề huynh chờ một chút, ta hái vài quả lựu hiếu kính trưởng bối."

Nói xong, hắn không đợi Tề Thanh Trình ngăn cản đã trèo lên như một con khỉ, động tác linh hoạt, hái một quả vừa to vừa đỏ trên cành cây rồi ném xuống chỗ gã sai vặt An Thọ.

An Thọ dùng vạt áo đỡ, không lâu sau, gã đã đỡ được hơn mười quả nên đứng ở phía dưới hô to: "Thiếu gia, thiếu gia, đủ rồi, ngài mau xuống dưới, đừng để bị ngã!"

"Vội cái gì?" Tạ Tri Phương không hề để ý nghiêng nửa người, tùy ý cười nói: "Nhìn gia biểu diễn động tác xuống nước bắt trăng đây!"

Hai chân hắn móc lấy nhánh cây chẽ ra, nửa người trên lộn xuống, hai tay bắt lấy quả lựu đỏ như ráng mây hồng nhưng không ngờ nhánh cây lại không thể chịu được sức nặng của hắn, “răng rắc” một tiếng, phần gốc bị bẻ gãy.

Tạ Tri Phương "ai u" một tiếng, rơi từ trên không trung xuống, thắt lưng nện xuống đất, đau đến mức lăn lộn.

Mấy gã sai vặt lập tức hoảng sợ, đổ xô đi xem xét vết thương của hắn, An Thọ vô cùng bối rối, trong miệng toàn “Lão thiên gia!”, khóc đến mức nước mũi tèm lem giống như đang khóc tang.

Vẻ mặt Tề Thanh Trình lo lắng, hắn ta kéo An Thọ lên, nói: "Đừng vội khóc, đến hậu viện báo cho chủ mẫu nhà ngươi, mời bà ấy đến đây."

Hắn ta lệnh cho một gã sai vặt khác đi mời Lang Trung: "Đừng để bị thương đến xương cốt, các ngươi chớ động đến hắn, chờ Lang Trung đến rồi nói sau."

Tạ Tri Phương kéo lấy tay áo hắn ta, dùng hơi thở mong manh nói: "Không được… Mẫu thân đang chiêu đãi khách nữ, nếu kinh động bọn họ thì không tốt... An Thọ… Ngươi lặng lẽ đi mời tỷ tỷ ta... Đừng nói có chuyện gì, chỉ cần mời tỷ ấy nhanh chóng đến đây là được…"