Chương 27: Tỷ tỷ và đệ đệ ngồi bên cửa sổ nói về việc nhà, chân thành mời công tử đến dự gia yến

Chớp mắt một cái đã đến mùa thu, ngày mười lăm tháng mười chính là sinh thần mười tuổi của Tạ Tri Phương.

Tỷ đệ bọn họ một người sinh vào tháng tư, một người sinh tháng mười, vừa vặn hơn kém nhau ba tuổi rưỡi. Năm ngoái vì chuyện của Tạ di nương, cả nhà không có tâm trạng làm gì, năm nay có thêm tân chủ mẫu, hết thảy lại có chút hưng thịnh nên Tạ Tri Chân khăng khăng muốn tổ chức yến tiệc mừng sinh thần đệ đệ.

Nửa năm nay, Tạ Tri Phương đã cao hơn trước rất nhiều, thậm chí còn cao hơn tỷ tỷ nửa tấc, ngày nào hắn cũng trêu mèo ghẹo chó, cùng đám bằng hữu thường xuyên ra ngoài chơi đùa, người cũng gầy đi không ít, da thịt mềm mại trên má đã biến mất, nhìn qua có chút giống với công tử tuấn mỹ.

Theo lời của Tì Ba, nếu thiếu gia không mở miệng, không nhảy lên nhảy xuống thì hắn không khác gì những thế gia công tử nổi tiếng ở Trường An.

Nghe đến đây, Tạ Tri Phương mất hết hình tượng mà trợn mắt nhìn lên trời xem thường, bắt chéo hai chân, cắn quả lê thu “răng rắc”, cười nhạo nàng ấy: "Xú nha đầu không có kiến thức, gia học theo bọn họ thì không cần tốn đến nửa phân sức lực! Nhưng ngươi thử hỏi bọn họ xem có thể học được hai phần tinh túy của ta không?" Bộ dáng không biết xấu hổ mà còn tỏ ra đắc ý vinh quang.

Mấy nha hoàn bị hắn chọc cười, ríu rít một trận.

Tạ Tri Chân ngồi bên cửa sổ, mượn ánh sáng để hoàn thành nốt đôi tất tinh xảo đa dạng hoa văn, phong thái của nàng đoan trang, trên môi nở nụ cười, quả nhiên là một bức mỹ nhân đồ.

Cây kim sợi chỉ bay nhanh trên tay, nàng quay mặt hỏi đệ đệ: "A Đường, đệ thích cây trúc hay là hoa lan?"

Sợi chỉ cùng màu được thêu trên đôi tất trắng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra nhưng nàng lại luôn chú ý đến mọi việc của hắn nên nửa phần cũng không làm qua loa có lệ.

Tạ Tri Phương rất hưởng thụ tỷ tỷ cẩn thận quan tâm, hắn dán lên người nàng đánh giá tú công tinh xảo, cười hì hì nói: "Nếu đệ đều thích thì phải làm sao? Tỷ tỷ sẽ làm cho đệ cả hai cái chứ?"

Nói xong, hắn còn đưa quả lê đã bị ăn một nửa đến bên môi nàng.

Tạ Tri Chân cũng không từ chối, cắn một miếng, nhai cẩn thận rồi nuốt xuống, mỉm cười nói: "Có thể, ta sẽ làm một đôi cho đệ dùng trước, sau đó thêu nốt túi thơm cho Linh Nhi rồi làm một đôi khác cho đệ được không?"

“Tỷ làm túi thơm cho nha đầu đó làm gì?" Nghe thấy tên của Tạ Tri Linh, Tạ Tri Phương lập tức trở mặt: "Một cô nương lớn như vậy rồi còn không học thêu thùa sao? Nếu làm hai mắt tỷ tỷ bị thương thì đệ sẽ không tha cho đâu!"

Nói giống như làm tất cho hắn thì hai mắt không bị thương.

Tạ Tri Chân lấy khăn tay lau nước lê dính trên khóe miệng hắn, tránh đi đề tài này, quay lại chuyện tiệc rượu sinh nhật: "Năm nay A Đường muốn lễ vật gì? Lần trước đệ nói có một gánh xiếc ảo thuật không tồi, chúng tôi mời bọn họ đến trợ hứng được không?"

Sau đó nàng lại nhắc đến từng người thân, bằng hữu mình định mời đến: "Lần này chúng ta không mời người ngoài, chỉ mời một số người thân thiết, ngồi cùng nhau náo nhiệt một chút. Mấy ngày trước, ngoại tổ mẫu có gửi thư, nói rằng mấy ngày nữa đại cữu cữu sẽ tới Trường An báo cáo công vụ, không chừng có thể tới kịp, ta cũng định phát thiệp mời cho mấy thân thích bên chỗ mẫu thân, đi lại nhiều hơn, làm quen càng sớm càng tốt… Đúng rồi, chỗ Tề Đại phu nhân, ta có nên nói một tiếng không?"

"Theo ý của đệ, thật sự không cần phiền phức như vậy, chỉ cần tỷ tỷ tự tay nấu một bát mì trường thọ như năm ngoái, tiểu đệ không còn mong gì hơn." Khóe miệng Tạ Tri Phương giống như được lau mật, hắn cầm lấy đồi tất trong tay nàng, xoa tay bóp vai cho nàng: "Nhưng mà hơn nửa năm nay chúng ta đã không tổ chức một yến tiệc đàng hoàng nào, nhân cơ hội này náo nhiệt một chút cũng không tệ. Tất nhiên chỗ của Tề Đại phu nhân phải mời, người khác thì đệ không dám cam đoan, Tề huynh chắc chắn sẽ cho đệ phần mặt mũi này!"

Lúc nhắc đến Tề Thanh Trình, hắn chăm chú liếc nhìn Tạ Tri Chân, thấy mặt nàng ửng đỏ thì ý cười không khỏi sâu thêm, nói bên tai nàng: "Đệ nhớ tỷ tỷ có làm hai cái túi đựng quạt, một chiếc màu vàng một chiếc màu lam, kiểu dáng rất đẹp. Đệ thấy tỷ tỷ vất vả thì trong lòng lại đau, vậy nên không muốn hai đôi vớ nữa, tỷ cứ đưa hai túi đựng quạt kia cho đệ là được."

Tì Ba nhanh mồm nhanh miệng, cười nói: "Thiếu gia có phải đã bị Tì Hưu gửi hồn người sống không mà suốt ngày nhớ thương mấy thứ trong phòng tiểu thư chúng nô tì, thứ gì tốt đều không thoát khỏi mắt của ngài! Bây giờ đã sớm qua cái nóng mùa hè, ngài lấy túi đựng quạt làm gì?"

"Gia giữ lại để năm sau dùng không được sao?" Tạ Tri Phương nói đúng tình hợp lý, không hề cảm thấy xấu hổ, sau đó lại tiếp tục kéo tay Tạ Tri Chân chơi xấu: "Ngày thường đệ lấy rất nhiều đồ ở chỗ tỷ tỷ nhưng tìm được bảo vật nào ở bên ngoài đệ đều đưa đến phòng tỷ tỷ trước không phải sao? Nha hoàn này ngứa da phải đánh, tỷ tỷ làm chủ cho đệ!"

Tạ Tri Chân bị hắn quấn lấy không chịu nổi, quả nhiên đã kêu Lục Ngạc tìm hai cái túi đựng quạt đưa cho hắn.

Lại nói, chiều hôm đó, Tạ Tri Phương nhân lúc Chu lão tiên sinh không kiểm tra, mà nhàn nhã lấy một chiếc quạt làm từ ngà voi rắc bột vàng từ trong túi đựng quạt ra, ra vẻ quạt hai cái, sau đó lại cất đi, hắn cứ làm như thế hai ba lần, rốt cuộc cũng khiến hai vị huynh đệ đồng môn chú ý.

Lâm Huyên cau mày nói: "Ngươi quạt cái gì? Tiết trời mát mẻ như vật cần quạt sao?"

Hắn nhìn thấy túi đựng quạt treo trên eo Tạ Tri Phương thì lập tức hiểu ra, chế nhạo: "Lại đi khoe khoang đúng không? Không cần nhiều lời, túi đựng quạt đó tám chín phần là do tỷ tỷ ngươi làm. Tạ Tri Phương, ngươi không thấy mình ấu trĩ à?"

Tề Thanh Trình nghe vậy còn nghiêm túc nhìn bên hông hắn, thấy túi đựng quạt được làm tinh xảo, trên đó thêu mây trôi dã hạc, nhàn nhã tự tại không thể tả làm hắn không tránh khỏi nhớ đến hồng y nữ tử trong một thoáng kinh hồng kia nên nhất thời thất thần.

Tạ Tri Phương thu phản ứng của hắn ta vào đáy mắt rồi cùng Lâm Huyên trao đổi thêm vài câu, nghe thấy tiếng ho khan của Chu lão tiên sinh thì mới yên tĩnh lại.

Sau giờ học, hắn giữ Tề Thanh Trình lại, mời đối phương đến dự yến tiệc sinh nhật của mình.

Tất nhiên Tề Thanh Trình sẽ đồng ý, hắn ta hòa nhã nói: "Chỗ của ta tình cờ có một bộ tứ bảo, không thể nói là tốt nhất nhưng đều là cổ vật có thể đặt lên án thư thưởng thức, mong rằng Tạ huynh đệ sẽ không ghét bỏ."

Hắn ta nói rất khiêm tốn nhưng đồ vật đi ra từ Tề quốc Hầu phủ sao có thể tầm thường được?

"Sao ta có thể không biết xấu hổ mà nhận chứ?" Tạ Tri Phương chỉ chờ hắn ta nói mấy lời này, nghe vậy thì lập tức bám lấy trèo lên, lấy một cái túi đựng quạt thêu mây xanh cò trắng giấu trong tay áo ra: "Có qua có lại, món quà nhỏ này ta tặng cho Tề huynh."

Tề Thanh Trình thấy chiếc túi này ngoài màu sắc và hoa văn khác nhau ra thì độ tinh xảo của tú công hoàn toàn giống với chiếc túi trên hông hắn nên cũng đã đoán được đó là bút tích của ai.

Tạ Tri Phương còn nhỏ tuổi, suy nghĩ không đủ chu đáo cẩn thận nhưng hắn ta là công tử thế gia đã trải qua giáo dưỡng nghiêm khắc, vốn nên lịch sự từ chối những món đồ thêu của nữ tử nhưng không hiểu sao hắn ta lại do dự.

"Sao Tề huynh không nhận?" Tạ Tri Phương nói.

Tề Thanh Trình nhìn hắn hai cái, thật sự rất khó cưỡng lại hấp dẫn nên đã chắp tay nói: "Đa tạ ý tốt của Tạ huynh đệ, vi huynh từ chối thì bất kính…”

Hắn ta nói xong, định nhận lấy túi đựng quạt thì Tạ Tri Phương đột nhiên thu về.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tề Thanh Trình, hắn cười đến vô hại: "Xem đầu óc ta kìa, sao lại quên mất chuyện này chứ? Đây vốn là đồ thêu do tỷ tỷ ta làm ra, đồ thêu của nữ nhân có liên quan rất lớn đến danh dự, không thể tùy tiện tặng ra ngoài. Là ta suy nghĩ không chu toàn, ngày khác ta sẽ tìm một lễ vật thích hợp tặng cho Tề huynh."

Tề Thanh Trình trong miệng nói không sao nhưng ngoài mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối, Tạ Tri Phương làm như không thấy rồi nhét túi đựng quạt vào trong tay áo.

Thật ra hắn vốn định đưa túi đựng quạt cho Tề Thanh Trình.

Không biết vì sao, nghĩ đến việc tỷ tỷ đã đặt nhiều tâm tư vào món đồ này, hắn lại cảm thấy tùy tiện tặng đi như vậy rất đáng tiếc.

Thôi, giữ đến mùa hè sang năm tự mình dùng là được.

————————

Tạ Tri Phương: Tỷ tỷ tốt như vậy, gả cho người khác thật đáng tiếc (không phải vậy).