Chương 26: Không dám trèo cao, duyên phận trời định với thiếu nữ xinh đẹp

Sau khi yến tiệc kết thúc, Tạ Tri Phương nóng lòng muốn hồi phủ nên đã giao con ngựa trắng cho An Lộc rồi khom lưng, chui vào trong xe ngựa.

Chỉ bằng hai ba câu hắn đã đuổi Tì Ba và Lục Ngạc ra ngoài, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tạ Tri Chân rồi lúng túng hỏi: "Tỷ tỷ vừa đi chỗ nào? Có người nào làm khó tỷ không? Tỷ đã nhìn thấy dáng vẻ của Tề huynh chưa?"

Hai má Tạ Tri Chân ửng đỏ, nàng hạ giọng nói chuyện Tề Thái phu nhân gọi mình đến sao chép kinh Phật nhưng lại bị Tạ Tri Phương quấn lấy không chịu nổi, cuối cùng khẽ cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ của nữ nhân gia.

Tạ Tri Phương biết đây là ý tứ nàng đã vừa ý, Tề gia cũng có ý nghĩ tương tự nên không khỏi mừng rỡ. Hắn nắm lấy tay tỷ tỷ, nhẹ nhàng xoa lên chỗ hơi sưng đỏ vì cầm bút của nàng rồi trấn an: "Quy củ của Tề quốc Hầu phủ nhiều hơn một chút, tỷ tỷ phải chịu oan ức rồi. Tỷ hãy nhẫn nhịn một chút, đợi sau này đạt được chuyện tốt, đệ sẽ tìm cơ hội thuyết phục Tề huynh tìm một nơi giàu có đông đúc nhậm chức, trời cao hoàng đế ở xa, cuộc sống của hai người sẽ tốt đẹp an ổn. Tề huynh làm người chính trực, tính tình ôn hòa, xung quanh lại không có trưởng bối quản giáo, đảm bảo tỷ tỷ sẽ được tự do tự tại như ý nguyện."

Tạ Tri Chân hoảng sợ tới mức vội vàng che miệng hắn lại, tức giận nói: "Càng nói càng không tốt, mọi việc còn chưa có định luận, cho dù có thật sự…"

Hai má nàng nóng rực, sau khi dừng một chút, nàng mới xấu hổ nói: "Cho dù có thật sự hữu duyên thì việc sớm chiều hiếu thuận trưởng bối cũng là bổn phận của chúng ta, sao có thể tùy hứng thoái thác được?"

Nàng là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng nghiêm khắc, những quy củ lễ pháp giúp chồng dạy con, phụng dưỡng trưởng bối đã ăn sâu bén rễ, nàng cũng hiểu được hầu hết nữ nhân trên đời đều sống như vậy, vậy nên không bao giờ dám hy vọng mình có thể sống một đời tiêu dao tự tại như lời đệ đệ.

Tạ Tri Phương lại không cho rằng mấy cái lễ nghi phiền phức đó là đúng, bĩu môi nói: "Tỷ tỷ có chỗ không rõ, những tranh đấu kịch liệt của phụ nhân ở hậu trạch không hề thua kém quyền mưu chốn tiền triều, nếu muốn giày vò nhi tức thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn quanh co khiến kẻ khác không thể nhận ra. Mặc dù Tề Đại phu nhân có giao tình với mẫu thân, trong lòng cũng thích tỷ, sẽ không làm khó tỷ quá mức nhưng vị Thái phu nhân này nổi danh khắc nghiệt, từ chuyện hôm nay đã có thể thấy được, đệ không nỡ để tỷ tỷ chịu khổ."

Lông mi Tạ Tri Chân khẽ run lên, nàng có hơi do dự trước cọc hôn sự rõ ràng là trèo cao này nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Lại nói thời gian qua mau, năm tháng giống như thoi đưa, nháy mắt đã tới tháng sáu, một chuyện tốt khác của Tạ gia cũng tới gần.

Hóa ra từ sau đêm trừ tịch, Tạ Thao đã nhờ đồng liêu để ý xem nhà nào có nữ tử được giáo dưỡng tốt có thể tái giá.

Đây cũng là duyên phận trời định, đích nữ của Đô Sát viện Ngự sử Tống đại nhân hai mươi bảy tuổi, sau khi trượng phu qua đời thì thủ tiết ba năm, đến Phiếm Lan tự cầu phúc vào tiết Thanh minh. Trên đường đi, xe ngựa bị hỏng tình cờ gặp Tạ Thao đưa nhi nữ đến dâng hương, hai bên nhìn nhau, một người trẻ tuổi xinh đẹp, một người phong lưu nho nhã không khỏi đều nhớ thương trong lòng.

Không bao lâu sau, Tạ Thao đã nhờ người hỏi thăm thân phận của Tống tiểu thư, nhờ bà mối đến cửa cầu hôn, đối phương đã thật sự đồng ý.

Tống đại nhân lo nữ nhi tái giá sẽ bị người khinh thường nên đã ở trước ngự tiền cầu một danh hào Huyện chủ, sau đó lại chuẩn bị sáu mươi tư rương đồ cưới, quang cảnh náo nhiệt đó cũng là một chuyện vui.

Thành thân xong, ngày hôm sau tỷ đệ Tạ Tri Chân đã dắt tay nhau đến bái kiến kế mẫu.

Tạ Tri Linh da thịt mềm mại trắng nõn cũng được nhũ mẫu dẫn tới chờ ở sảnh phụ từ sớm, nha đầu vừa ngước mắt đã thấy tỷ tỷ dịu dàng dễ gần nên lập tức mỉm cười rạng rỡ giống như con bướm nhào vào trong ngực nàng, bám lấy không buông.

Bát tự của Tạ Tri Phương và vị ấu muội này không hợp nên thấy nha đầu kia thì vô cùng nóng nảy, hắn có lòng muốn cướp tỷ tỷ về nhưng lại lo lắng mình sẽ bị kế mẫu nhìn thấy nên đành phải chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi.

Một lúc sau, tân phu nhân ăn mặc nghiêm trang được nhóm tỳ nữ vây quanh đi ra, nàng ấy và Tạ Thao một trái một phải ngồi bên trên, nhận trà từ ba đứa nhỏ, vui vẻ đưa cho chúng một phong bì lớn màu đỏ thẫm, ngoài ra còn đưa thêm hậu lễ.

Mặt của vị tân phu nhân này như chậu bạc, da thịt nõn nà, dù nàng ấy không có dung mạo kinh diễm nhưng trông lại ôn hòa, khiến kẻ khác vô thức muốn gần gũi.

Lúc nàng ấy nhìn Tạ Thao, hai mắt giống như lóe lên ánh sáng, Tạ Thao cũng rất hài lòng, lộ ra ý cười hiếm thấy, người một nhà nói cười, hòa thuận vui vẻ.

Lúc dùng cơm ở sảnh phụ, Dao Cầm không có mắt, không nói đến việc mặc xinh đẹp mà còn mặc một bộ sa y màu đỏ tươi, lúc phục vụ điểm tâm nàng ta còn khéo léo nói với Tạ Thao, vẻ mặt như khóc như tố sau đó lại giảo miệng với tân phu nhân, dường như đang xin ông mượn cơ hội này cho mình một thân phận rõ ràng.

Tình cũ khó địch lại niềm vui mới, tất nhiên Tạ Thao sẽ giả câm giả điếc, nhắm mắt làm ngơ.

Tạ phu nhân cũng không dễ đối phó, nàng ấy đánh giá một chút đã có thể nhìn ra chút đầu đuôi nhưng lại cố tình giả ngu hỏi: "Lão gia, người này mặc đồ đỏ, bộ dáng cũng khá xinh đẹp, không biết có thân phận gì trong phủ? Ta nên gọi là gì?"

Làm sao Tạ Thao có thể nói đây là nha đầu mình chạm vào, sắc mặt cứng đờ, nói qua loa lấy lệ: "Không phải người thân thích gì, nàng ta là nha hoàn hầu hạ ở thư phòng."

"Nếu đã hầu hạ ở thư phòng thì tại sao lại đến đây hầu hạ ngài dùng bữa?" Tạ phu nhân cười như không cười nhìn ông khiến Tạ Thao có chút sượng mặt.

Tạ Tri Chân nhân lúc này trao ra quyền quản gia: "Mẫu thân chớ trách, là do con còn trẻ tuổi, trải qua ít chuyện. Nhiều ngày nay bận trước bận sau khiến con không thể để ý hết thành ra bọn hạ nhân mới có chút rối loạn quy củ. Bây giờ đã có mẫu thân, con có thể lười nhác, thở phào nhẹ nhõm một chút.” Nói xong, nàng ra hiệu cho ma ma bên cạnh giao một xâu chìa khóa to lên.

Tạ phu nhân có chút kinh ngạc nhưng lại rất cảm động trước lễ tiết đúng mực của nàng, hai người nhường qua nhường lại một lát rồi nàng ấy mới ra lệnh cho nhũ mẫu Tô ma ma nhận lấy, lúc đối đãi với Tạ Tri Chân thân thiết hơn thậm chí còn nắm lấy tay nàng, khen ngợi với Tạ Thao: "Chân nương còn nhỏ tuổi mà có thể quản lý việc hậu trạch gọn gàng ngăn nắp như vậy đã là không tồi. Thϊếp thân mười ba tuổi bắt đầu quản gia, lúc mới đầu còn thường xuyên mắc lỗi không thể so sánh với Chân nương được, sau này thϊếp trải qua nhiều chuyện hơn mới dần dần thành thạo. Nếu lão gia không chê thì hãy để thϊếp thân và Chân nương cùng xử lý mọi việc, đảm bảo sẽ không khiến ngài phải lo lắng."

Phu gia trước của Tạ phu nhân cũng là một nhà thanh quý, nàng ấy là thê tử của đích tôn, trên có thể hiếu thuận với trưởng bối, dưới có thể trị được vυ" già, trong ngoài hòa hợp, nhận được khen ngợi của mọi người, tất nhiên sẽ có cả một người đầy bản lĩnh.

Tuy nói là cùng nhau xử lý việc nhà nhưng thật ra là có đi có lại, nàng nguyện ý giáo dưỡng Tạ Tri Chân chút thủ đoạn sinh tồn trong hậu trạch không thể nói với người ngoài, đây cũng là đại lễ mà Tạ Tri Phương có dùng kim bạc cũng không đổi lại được.

Tạ Tri Phương nghe vậy mà thầm mừng rỡ, thầm nghĩ quả nhiên vị kế mẫu này đã đi đúng hướng, không uổng công hắn tốn thời gian công sức giở trò trên xe của nàng ấy, thiết kế "lần gặp gỡ tình cờ" kia.

Tạ Thao cũng khá hài lòng, liên tục gật đầu, gạt chuyện của Dao Cầm sang một bên.

Lại nói đến nữ tử tái giá này, nàng ấy rất có lòng với chuyện trên giường, giỏi về những kĩ xảo hoan ái hiếm lạ, không đến một tháng đã lung lạc Tạ Thao tới mức dễ bảo, sau đó lại đích thân nấu một chén thuốc bổ thận tráng dương giúp phu quân long tinh hổ mãnh, ngày thường cả hai cũng rất gần gũi, hòa hợp.

Tạ phu nhân cư xử rất đúng mực, tăng tiền chi tiêu cho ba tỷ đệ lên ba phần rồi lại nói không cần bọn họ ngày ngày tới thỉnh an, ít đi vài lần hai mặt nhìn nhau xấu hổ. Sau đó nàng ấy lại nói cho Tạ Tri Chân nghe những việc ngấm ngầm giở trò xấu xa nhất không chút giâu giếm, tư chất nàng thông minh, từ một suy thành ba, thời gian dài đã hiểu được không ít.

Tới khi tiết trời trở nên nắng nóng, Tạ phu nhân nhân lúc Tạ Thao theo hầu ngự giá đi tuần đã tìm một lỗi sai, bán Dao Cầm cho mấy kẻ buôn người, đến lúc Tạ Thao trở về, ngay cả một bóng người cũng không tìm thấy.

Ông có chút buồn bực nhưng còn chưa kịp nói hai câu nặng lời đã bị Tạ Tri Phương chọc cười, chuyển sang đề tài khác, đêm đến nến đỏ giơ cao, Tạ phu nhân để lộ đôi ngực trắng trần, mềm giọng bồi tội với ông, sau một trận mây mưa, mọi chuyện cũng kết thúc.

————————

Tạ Tri Phương tiếp tục đắc ý: Ta không chỉ giỏi uống rượu, đánh bạc mà còn có thể làm bà mối hạng nhất!