Chương 24: Khen ngợi bình phong phú quý, trong tiệc thưởng thức hoa đăng ai cũng có suy nghĩ riêng

Vào ngày thứ mười của tháng giêng, Tạ Tri Chân nhận được thiệp mời của Đại phu nhân Tề quốc Hầu phủ mời nàng đến dự tiệc rồi cùng nhau thưởng thức hoa đăng.

Sau khi xem xong thiệp mời ở phòng khách thì trên mặt nàng không lộ ra vẻ được sủng mà sợ mà sắc mặt lại lạnh nhạt, nàng thưởng cho hai vị ma ma chút trái cây và ít bạc ngụ ý cát tường, sau đó lại nhờ bọn họ mang một bức bình phong bốn cánh về rồi hòa nhã nói: "Mong các vị ma ma trở về thay ta nói lại, dì cho mời tất nhiên ta sẽ đi. Năm đó dì thường cùng mẫu thân nghiên cứu cách thêu, dì thì có tài vẽ tuyệt vời, mẫu thân ta lại am hiểu kỹ thuật thêu hai mặt. Bức thêu hoa điểu này là ta tham khảo bức tranh cũ của dì rồi dùng kỹ năng thêu thùa mẫu thân truyền thụ làm ra, ta không dám múa rìu qua mắt thợ, dùng thứ này bày tỏ tâm ý mong rằng dì không ghét bỏ."

Mấy vị ma ma nhìn thấy bình phong đẹp đẽ tráng lệ thì vui vẻ tới mức khen ngợi một hồi lâu sau đó mới cung kính cáo lui.

Bọn họ trở về nói một năm một mười, Tề Đại phu nhân nhìn bình phong một lúc lâu, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ không có gì giấu giếm với Tạ phu nhân mà âm thầm rơi nước mắt, không khỏi liếc nhìn Tạ Tri Chân nhiều thêm một chút.

Bà sai người đặt bình phong ra sảnh chính của Phù Dung cư để đãi khách, mỗi khi có vị phu nhân nào đó tán thưởng thì đều khen ngợi một lúc, người tinh tế một chút không tránh khỏi nhìn ra chút đầu đuôi, nói chuyện tốt của Tề quốc Hầu phủ sắp đến rồi.

Chớp mắt đã tới ngày mười lăm, Tạ Tri Phương muốn tăng thể diện cho tỷ tỷ nên đặc biệt cưỡi con ngựa cao to kia, nhìn nha hoàn cẩn thận dìu Tạ Tri Chân lên xe ngựa thì đích thân mở đường cho nàng.

Chiếc xe ngựa này là do chính tay hắn vẽ ra bản thiết kế tinh xảo rồi nhờ thợ thủ công lành nghề làm hai tháng mới có được, hình dáng linh hoạt mà không mất đi sự hào phóng, khéo leo tinh tế lại không xa hoa lãng phí, nó cũng được xem như chỗ làm hắn đắc ý.

Tạ Tri Chân ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ, trong tay đang cầm bếp lò nhỏ đệ đệ chuẩn bị sẵn, bên cạnh còn có trà nóng và điểm tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Tạ Tri Phương điều khiển ngựa lùi lại vài bước, dán lên cửa xe rồi hạ giọng gọi nàng, cười nói: "Đệ đã hẹn gặp Tề huynh, hôm nay đến đó cũng thuận tiện dạo chơi nhà hắn, thưởng thức tranh chữ hắn cất giữ. Tỷ tỷ cứ yên tâm dạo quanh hậu trạch, nếu có chuyện thì cứ sai Tì Ba hoặc Lục Ngạc tới tiền viện tìm đệ. Còn một chuyện nữa, sân viện đãi khách của dì ở đối diện đường lớn, đó là một nơi rất tốt để ngắm hoa đăng, đợi đến khi đăng khôi năm nay xuất hiện, đệ và Tề huynh sẽ đến đó tụ họp, đến lúc ấy, tỷ tỷ nhớ xuống lầu nhìn đệ."

Lời hắn nói rất kỳ lạ, ngày nào từ sáng đến tối, tỷ đệ hai người ít thì năm sáu lần, nhiều thì mười lần gặp mặt, sao phải ở trên lầu nhà người khác nhìn hắn?

Tạ Tri Chân lộ ra vẻ nghi hoặc, suy nghĩ một chút thì mơ hồ đoán ra điều gì đó, mặt nàng hơi đỏ lên, nói vọng qua cửa sổ: "A Đường, đệ lại càn quấy."

Nàng thân thiết với Tề Đại phu nhân, một là vì tình cũ bên trong nên nàng có chút thân mật với bà, hai là dù sao Tề quốc Hầu phủ quyền thế ngập trời, hành sự chính đáng không có chỗ nào sai sót, có lẽ sẽ có ích cho tiền đồ của Tạ Tri Phương.

Về phần đích trưởng tử nhà họ, mặc dù đã học ở Tạ phủ gần nửa năm, gián tiếp có chút giao thiệp nhưng nàng cũng tự mình hiểu lấy, chưa bao giờ có suy nghĩ trèo cao.

Không nghĩ tới Tạ Tri Phương còn nhỏ mà chủ ý lại lớn, vậy mà đã lại âm thầm có suy nghĩ như vậy.

"Tề huynh tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, học vấn và nhân phẩm đều không đáng ngại, mấy phu nhân đều tranh nhau gả nữ nhi nhà mình vào đó đến sứt đầu mẻ trán." Tạ Tri Phương ra sức khuyên nhủ tỷ tỷ: "Đệ không có ý ép buộc tỷ tỷ, đệ cũng không thèm muốn vinh hoa phú quý nhà họ, có ý đồ bán tỷ cầu vinh. Cuối cùng, có thành thân hay không quan trọng nhất vẫn là do tỷ tỷ. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, tỷ tỷ ở trên lầu nhìn hắn một lần thì có sao? Nếu tỷ chê hắn xấu xí thô bỉ thì sau này đệ sẽ không bao giờ nhắc đến một chữ nào nữa nhưng nếu tỷ thấy hắn cũng ổn thì chúng ta chậm rãi bàn bạc một chút cũng không muộn."

“Chuyện này không hợp với quy củ…” Tạ Tri Chân ngoài miệng thì từ chối nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương chưa đầy mười ba tuổi, ít nhiều cũng bị lời nói của đệ đệ làm lay chuyển do dự.

"Tỷ không nói, đệ không nói thì ai biết được?" Tạ Tri Phương không cho là đúng: "Đến lúc đó, tỷ tỷ chỉ cần cúi đầu xem hoa đăng, liếc mắt một cái tới chỗ đệ, thần không biết quỷ không hay, ngay cả bản thân Tề huynh cũng có thể không phát hiện ra, chắc chắn không có sơ hở. Tỷ hãy nghe đệ một lần, coi như đệ cầu xin tỷ đó."

Nói xong, hắn không đợi Tạ Tri Chân trả lời đã dùng roi quất ngựa đi lên phía trước.

Tạ Tri Chân không ngờ rằng mình vừa đến Tề quốc Hầu phủ không lâu thì đã nghe thấy giọng nói của Tề Thanh Trình qua bức bình phong.

Tề Đại phu nhân mời rất nhiều khách nữ, bọn họ đều là những nhà huân quý ở Trường An, trong những cô nương mười tuổi trở lên có khá nhiều gương mặt quen thuộc, Tống Bội Như cháu gái của Tống lão tướng quân cũng nằm trong số đó.

Vì lần giải vây ở Thanh Lương yến trước đó, Tống tiểu thư đã có ấn tượng rất tốt với Tạ Tri Chân nên nóng lòng kéo nàng ngồi với mình, thảo luận về cách ăn mặc và kiểu y phục đang thịnh hành rồi còn nghiêm túc hỏi nàng mua son dưỡng môi ở đâu mà màu sắc rất khác biệt.

"Trong đó có trộn lẫn chút màu quýt, là đệ đệ ta đến Quỳnh Hương các mua hai màu, ta tự mình điều chế. Ban đầu ta còn nghĩ nó hơi kỳ lạ nhưng không ngờ sau khi dùng thử lại thấy rất hợp." Tạ Tri Chân nở một nụ cười dịu dàng, đáp lại nàng ấy.

Tống Bội Như nhíu mày, cười nói: "Đệ đệ của ngươi chính là tiểu thiếu gia trong yến tiệc lần trước đúng không? Không ngờ hắn lại đặt tâm tư vào chuyện ăn mặc của nữ nhân gia, không giống như ca ca ta chỉ biết giáo huấn."

Sau đó nàng ấy lại khen ngợi: "Cũng nhờ nước da trắng nõn của ngươi mới có thể dùng được màu sắc như vậy, nếu đổi thành ta thì trăm triệu lần không được.”

Lúc hai người đang nói chuyện thì lại nghe thấy giọng nói của hai nam tử trẻ tuổi ở bên ngoài, một bên ôn hòa, một bên trong trẻo.

"Nhi tử bái kiến mẫu thân, nay con phụng lệnh tổ mẫu đến đây tặng một ít quả hạnh mới được vận chuyển từ phía nam tới, ta đã quấy rầy rồi, mong chư vị thứ lỗi.” Nghe người này tự xưng thì chính là "Tề huynh" trong miệng Tạ Tri Phương.

Giọng nói còn lại thì Tạ Tri Chân rất quen thuộc, nó mang theo cảm giác rất sinh động: "Dạo này dì vẫn khỏe chứ? Sao con trông dì lại trẻ ra vài tuổi rồi? Làm con cháu cũng không dám vội vàng nhận người."

Tề phu nhân thấy Tạ Tri Phương thì rất vui, cười mắng: "Khỉ con nhà ngươi chỉ giỏi khéo miệng, ta nghe Thanh Trình nói các con vẫn luôn hợp ý nhau, sao ngày thường không qua lại nhiều hơn? Nếu không phải ta mời tỷ tỷ con tới đây thì e rằng không thể hàng phục được hồ tôn như con!"

Tạ Tri Phương cười hì hì: "Dì chớ trách, thật ra con nghe nói trong phủ bận rộn nên không dám quấy rầy quá nhiều. Hôm nay, con không ngại xấu hổ tới hậu viện, mạo phạm chư vị quý nhân chẳng qua là muốn gặp mặt dì bày tỏ lòng hiếu thảo. Mong các vị xem ta tuổi còn nhỏ, chớ so đo với ta."

Nói xong, hắn còn cách bình phong tạ lỗi, kéo theo một vài tiếng cúi đầu cười trộm của mấy cô nương nhỏ tuổi.

Tống Bội Như lặng lẽ nhìn hắn qua khe hở trên bức bình phong, che miệng nói với Tạ Tri Chân: "Đệ đệ của ngươi thật thú vị, tuổi tác của ca ca đệ đệ trong nhà ta không lớn lắm nhưng luôn đen mặt như diêm vương, bình thường cũng không nói chuyện với người khác, chứ đừng nói đến mấy trò chọc cười này."

Có một vài cô nương khác nhỏ giọng nghị luận: "Nghe nói công tử Tề gia anh tuấn nhưng không ngờ lại là một nhân vật nổi bật như vậy, có lẽ Phan An và Tống Ngọc cũng chỉ đến vậy..." Nói xong hai má còn ửng hồng, sinh lòng nhớ thương.

Chỉ có Tạ Tri Chân vẫn luôn ngồi ngay ngắn, tuân thủ nghiêm ngặt phong phạm của tiểu thư khuê các.

Tề Đại phu nhân lẳng lặng quan sát dáng vẻ của nàng rồi âm thầm gật đầu, thấy Tạ Tri Phương trông mong, giả vờ đứng đắn thì không nhịn được cười mắng: "Con đâu đến xem ta, rõ ràng là đang lo lắng cho tỷ tỷ của mình. Khỉ con yên tâm, ta không phải đầm rồng hang hổ sẽ ăn thịt người, Chân nương chắc chắn không thiếu một sợi tóc, con mau thu tâm tư vào trong bụng đi."

Nói xong, bà quay sang Tạ Tri Chân: "Chân nương, con hãy nói một câu với đệ đệ, trấn an hắn.”

Lúc này Tạ Tri Chân mới mở miệng, giọng nói mềm mại uyển chuyển giống như họa mi trong rừng, mưa phùn ngày xuân: "A Đường, ta ở chỗ này mọi thứ đều tốt."

Tề Thanh Trình sững sờ một lát, mãi đến khi mẫu thân ho nhẹ một tiếng, hắn ta mới tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

Tạ Tri Phương cao giọng đáp lại rồi cùng Tề Thanh Trình lui ra.

Tất nhiên hắn hiểu được vì sao Tề Đại phu nhân lại chọn nơi này để ngắm đèn.

Mấy vị chủ tử cao quý của Tề gia đều ở trong sáng ngoài tối âm thầm thử phản ứng của mấy cô nương.

Thái phu nhân đích thân lên tiếng cho Tề Thanh Trình một cái cớ để bất ngờ xuất hiện ở hậu viện, một người ngày thường ngọc thụ quỳnh chi như hắn ta đứng trước mắt bao người, tất nhiên sẽ thu hút các cô nương nhìn lén, nảy sinh tâm tư thiếu nữ.

Lúc này, chỉ những người rụt rè thủ lễ mới có thể nhận được sự tôn trọng của Tề Đại phu nhân và mọi người từ trên xuống dưới trong phủ.

Tính tình Tạ Tri Chân kiên định, xử sự ổn thỏa, quả nhiên đã thông qua khảo nghiệm một lần nữa.

Trước khi Tạ Tri Phương ra khỏi viện còn không quên khen ngợi như thường lệ: "Vừa rồi Tề huynh có chú ý tới bức bình phong trong phòng không? Đó là tỷ tỷ ta tự tay thêu, mất chừng bốn, năm tháng, hai mắt đều sưng đỏ. Huynh có thấy một mặt là phượng đậu trên ngô đồng, hạc bay trên không trung, gà lôi vàng đứng đối diện, khổng tước xòe đuôi, mặt kia thêu mẫu đơn nở rộ, hoa sen đầy ao, mai đỏ thanh cao, hải đường phú quý không? Không phải ta tự tâng bốc mà là tài thêu thùa xuất sắc như vậy e rằng khắp Trường An cũng không tìm được người thứ hai!"

Tề Thanh Thành vẫn đang đắm chìm trong giọng nói dịu dàng mềm mại của giai nhân, mất hồn mất vía nói: "Mẫu thân đã cho mời riêng ta thưởng thức qua, quả thật là một tác phẩm xuất sắc, Tạ tiểu thư thật sự lan tâm huệ chất, dung mạo xinh đẹp…"

Nói xong, hắn mới nhận ra tự ý bình phẩm dung mạo của nữ tử là hành động mạo phạm nên đỏ mặt muốn giải thích nhưng Tạ Tri Phương lại giống như không nghe thấy, nhảy lên đập tay vào cành cây có tuyết đọng làm rơi những hạt ngọc.

Còn Tề Thanh Trình lại lưu luyến nhìn thoáng qua chỗ của giai nhân.

——

Tạ Tri Phương: Hôn sự của tỷ tỷ tám chín phần là thành, vui vẻ!