Chương 22: Ác nô âm thầm gian lận, ức hϊếp chủ tử, tự cho là có thể trở mình

Hôm giao thừa, mới sáng sớm Tạ Tri Phương đã cưỡi ngựa ra ngoài dạo phố với Lâm Huyên một lúc lâu, hắn mua rất nhiều pháo, đồ chơi và đồ ăn, sau đó đến "Quỳnh Hương các" nổi danh ở Trường An chọn ít son phấn đang thịnh hành.

Hắn không ngại phiền mà hỏi tới hỏi lui rồi tự mình ngửi thử mùi nồng hay nhạt của các loại phấn lên cổ tay khiến Lâm Huyên sốt ruột vội thúc giục: "Tạ Minh Đường, ngươi có thể nhanh lên không? Ta sợ rằng mình sẽ không đến kịp trận đánh cầu."

Hoàng thượng rất thích xem đánh cầu, mấy vị hoàng tử do thái tử dẫn đầu vì để tận hiếu mà mấy năm nay đã dốc sức tập luyện, hàng năm cứ vào lễ trừ tịch sẽ tổ chức thi đấu ở thành đông, lúc đó người tới xem nhiều vô kể, vô cùng rầm rộ.

Tạ Tri Phương sờ chỗ điểm tâm được nhét trong tay áo bởi vì đã được che kín nên vẫn còn hơi nóng, mỉm cười nói: "Ngươi tự đi đi, ta phải đến sạp hàng trước cửa hiệu cầm đồ mua mấy mua mấy xâu hồng rắc đường phèn, đến muộn thì người ta đóng cửa mất.”

“Chẳng qua chỉ là một món ăn dân dã có đáng giá để ngươi vội vàng đi mua như thế không?" Lâm Huyên tức giận nói, hắn cũng không đợi Tạ Tri Phương giải thích đã trợn tròn hai mắt xem thường: "Không cần phải nói, ngươi lại mua cho tỷ tỷ đúng không?"

"Ngươi đã biết mà còn trách móc ta?" Tạ Tri Phương trả đũa, hắn chọn mấy loại son phấn có màu sắc và mùi không nồng, một lần mua hơn chục hộp rồi cẩn thận giao cho gã Song Hỉ cầm sau đó vội vàng đi ra ngoài: "Ngươi tự đi xem của ngươi, qua ngày mùng năm chúng ta đến thôn trang ngâm suối nước nóng. Hôm nay ta rất bận, vẫn còn mấy thứ cần mua, mua xong còn phải về nhà, nếu ta về muộn thì tỷ tỷ sẽ lo lắng."

Lâm Huyên ngẩng đầu nhìn mặt trời vẫn đang ở trên cao, tức giận đến mức không còn gì để nói vậy nên đã vung tay áo rời đi theo hướng khác.

Tạ Tri Phương đến đúng lúc chủ quầy hàng chuẩn bị đóng cửa, mua hết bốn năm xâu hồng đường phèn còn lại rồi mua thêm mấy cái tượng người được làm giống như đúc, một cái là Bạch ngọc Quan Âm mặt mũi hiền lành, Phật Di Lặc có dáng vẻ dễ thương và lực sĩ Kim Cang trợn mắt tức giận.

Hắn cẩn thận bọc lại rồi cưỡi ngựa trở về phủ, không cần gã sai vặt và nha hoàn thông báo đã vội vàng chạy vào hậu viện hiến vật quý nhưng không nghĩ tới bên trong lại trống rỗng.

Bởi vì gần đây hắn thường xuyên ngủ ở chỗ của Tạ Tri Chân nên tất cả y phục và đồ đạc của hắn đều được chuẩn bị sẵn.

Lục Ngạc thấy người hắn đầy khí lạnh thì vội vàng lấy chiếc áo ngoài hắn thường mặc ở nhà ra, cung kính nói: "Thiếu gia, để nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt, thay y phục?"

Tạ Tri Phương phất tay, đưa mứt quả được xâu thành chuỗi và tượng người cho Hồng Hạnh hầu hạ bên cạnh, hỏi Lục Ngạc: "Tỷ tỷ ta đâu?"

"Nhị tiểu thư sốt cao, tiểu thư không yên tâm nên tự mình chăm sóc, người đã ở đó rất lâu rồi." Lục Ngạc một năm một mười đáp lại.

Tạ Tri Phương không có một chút giác ngộ nào về việc làm huynh trưởng của đứa nhỏ do hồ ly tinh họ Đổng kia sinh ra.

Mặc dù kiếp trước Tạ Tri Linh không liên quan gì đến hắn nhưng sau khi Đổng di nương được phù chính, nàng ấy đã được gả vào một nhà huân quý, có tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Nam, từ nay về sau hoàn toàn cắt đứt liên lạc, không thù cũng không oán nhưng dù sao Tạ Tri Phương cũng có thành kiến về chuyện thượng bất chính hạ tắc loạn, hơn nữa Đổng di nương lại bại dưới tay hắn nên không thể tránh khỏi việc hắn sẽ có sẵn vài phần địch ý.

"Bị bệnh thì mời lang trung, thời tiết lạnh như vậy, tỷ tỷ bị đông lạnh thì sao?" Hắn cất giọng oán giận, ngay cả áo choàng cũng không thèm cởi lại xoay người vội vã chạy ra ngoài, đi thẳng đến Linh Tê lâu ở phía đông viện.

Đổng di nương bị "đánh chết" vì tội thông da^ʍ với kẻ khác nhưng không cần chủ tử ra lệnh, đám hạ nhân sẽ tự nâng cao đạp thấp, lén lút giở thủ đoạn. Lúc hắn đến dưới lầu, thấy chỉ còn lại một vυ" già đang ngồi trên cái ghế con ngủ gật, không có bóng dáng một nha hoàn nào, không biết từ lúc nào vườn hoa tinh xảo trồng đủ loại hoa thụy hương đã mọc đầy cỏ dại cao ngang người, bị gió tuyết tháng hai tháng ba làm cho héo úa khô vàng, trông vô cùng thê lương.

Tạ Tri Phương men theo cầu thang bước lên lầu hai, nhìn thấy vị tỷ tỷ từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng thanh nhã ngồi ở đầu giường, ôm một bé gái mặt mũi đỏ bừng trên tay đang xử lý hạ nhân.

“Đổng di nương có thế nào ta không quan tâm, rốt cuộc Linh Nhi vẫn là Nhị tiểu thư của Tạ phủ, sao có thể bị các ngươi làm nhục như vậy?" Lúc nàng tức giận vẫn nói chuyện không chút vội vàng nhưng giọng nói nghiêm khắc lại khiến lòng người không yên.

Lương ma ma phụ trách quản sự đã sợ đến mức không nhịn được mà dập đầu tại chỗ, nói: "Đại tiểu thư bớt giận, tất cả đều là lỗi của lão nô, lão nô không nên xem nhẹ chỗ của Nhị tiểu thư thậm chí còn để hạ nhân mạo phạm chủ tử khiến Nhị tiểu thư chịu uất ức!"

Vυ" già trông nom Linh Tê lâu không có mắt, vẫn còn chống chế: "Tiểu nhân oan uổng! Bệnh của Nhị tiểu thư vốn là do buổi tối ham chơi, ầm ĩ muốn ra ngoài nghịch tuyết nên mới bị đông lạnh thành bệnh. Cho dù có cho tiểu nhân mượn mười tám lá gan cũng không dám bất kính với Nhị tiểu thư!"

Tạ Tri Linh đã sốt cao đến mơ hồ nhưng nghe thấy vυ" già nói năng lung tung thì ở trong vòng tay mềm mại ấm áp vùng vẫy hai cái, nói bằng giọng yếu ớt: "Bà ta nói bậy…"

Gương mặt phù dung của Tạ Tri Chân lộ ra, lời nói như châu ngọc: "Linh Nhi còn nhỏ nhưng dù cho con bé có ham chơi thì hạ nhân các ngươi cũng nên dỗ dành khuyên nhủ hoặc là sai người báo cho ta và lão gia, sao có thể mặc kệ như thế? Hơn nữa thời tiết lạnh lẽo, con bé lại ăn mặc mỏng manh như vậy, các ngươi lại nhàn hạ lười biếng ngay cả địa long cũng không đốt. Cho dù có ở trong phòng thì ngồi lâu cũng sẽ bị bệnh, liên quan gì đến việc nghịch tuyết?"

Vυ" già kia còn muốn ngụy biện: "Không phải tiểu nhân không chịu đốt địa long, thật sự là do bên kia không chịu cho than đốt, không bột đố gột nên hồ, tiểu nhân cũng…"

Tạ Tri Phương không chịu được kẻ khác bất kính với tỷ tỷ, nghe vậy thì tức giận, rút roi ra, xông lên quất mạnh vào lưng vυ" già hơn mười lần đến khi da tróc thịt bong, kêu cha gọi mẹ thì mới chỉ vào mũi bà ta mà mắng: "Ít nói năng bậy bạ, vô duyên vô cớ làm nhục thanh danh của tỷ tỷ ta đi! Lương ma ma, mau gọi quản sự tới hỏi xem rốt cuộc là bên đó cố ý cắt xén tiêu dùng của Nhị tiểu thư hay là tiện phụ này vu khống lung tung?"

Hắn nhìn đám hạ nhân rồi cất giọng lạnh lùng: "Tỷ tỷ ta là người tốt không giống như người kia, tỷ ấy chưa bao giờ nhỏ nhen tới mức âm thầm làm ra loại chuyện bỉ ổi này. Nhưng nếu có ai dám bắt nạt tỷ ấy tính tình mềm mại. muốn hất chậu nước bẩn lên đầu tỷ ấy thì đã ra sai chủ ý rồi! Gia đây không phải người dễ đối phó, cũng không để ý đến thanh danh nếu chọc giận ta thì chỉ vài roi thôi cũng đủ khiến cha mẹ các ngươi không nhận ra!"

Đám người có mặt ở đây câm như hến, ngay cả vυ" già kia cũng khúm núm, không dám lên tiếng.

Không lâu sau, Lưu nương tử phụ trách chuyện mua bán cầm sổ sách vội vã chạy tới, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lên người vυ" già rồi đưa sổ sách vào tay Tì Ba, cung kính nói: "Đại tiểu thư, thiếu gia minh giám, tiền tiêu dùng trong phủ mấy tháng nay đều ở trong quyển sổ này, nô tỳ nhớ rõ từng cái một, ngày mười lăm hàng tháng đều phát bạc cho Linh Tê lâu, không dám chậm trễ cũng không dám thiếu chỗ nào. Tháng trước, bà tử miệng đầy dối trá này đã không đi lĩnh đúng hạn, nô tỳ còn sai trợ thủ bên người là Hương Nhi tự mình đến đưa, Hương Nhi và và mẫu thân nàng có thể làm chứng."

Tạ Tri Chân khẽ gật đầu, quay sang nói với vυ" già: "Bây giờ nhân chứng vật chứng đã có đủ, ta chỉ muốn hỏi ngươi đã dùng than bạc được phát xuống vào đâu? Tám bộ quần áo mùa đông được làm cho Linh Nhi ở đâu?"

Vυ" già ấp úng nhưng sau khi ăn vài roi của Tạ Tri Phương, bà ta đã biết cân nhắc thiệt hơn, lựa chọn cách thức đơn giản nhất là dập đầu, lắp bắp nói ra: "Tiểu nhân… Tiểu nhân bị ma sai quỷ khiến... Đã lấy than đốt ra đổi lấy bạc… Y phục mùa đông... Đã đưa cho bọn nha đầu trong nhà."

Chân tướng đã rõ ràng, Tạ Tri Chân không lý luận với bà ta nữa mà sai hộ vệ kéo người ra ngoài, lệnh cho bà ta bù đắp chỗ thiếu hụt, thu dọn rắc rối rồi trở về nhà.

Lại nói, Tạ Tri Linh tuổi nhỏ, thân mình yếu ớt lại bị nhóm vυ" già giày vò vài tháng nên bất giác coi tỷ tỷ dịu dàng ân cần như cọng rơm cứu mạng, ôm chặt nàng không chịu buông tay.

Tính tình Tạ Tri Chân thiện lương, tất nhiên sẽ không để những oán giận Đổng di nương liên lụy đến một đứa trẻ, thấy ngày thường nàng trắng nõn đáng yêu lại không muốn xa rời mình thì trong lòng đã mềm mại, vậy nên đã ôm nàng đến Lưu Quang uyển.

Tạ Tri Phương không vui lắm, hắn vừa theo sát phía sau, che chở tỷ tỷ vừa oán giận nói: "Tỷ tỷ cứ đặt nha đầu này ở đó rồi cử thêm vài nha hoàn đến chăm sóc là được rồi, sao còn phải tự tìm phiền toái chứ?"

Hắn than thở: "Ngày lễ lớn như vậy, đệ còn muốn nói thêm vài lời tới tỷ."

Bây giờ lại có thêm một kẻ quấn người, thật sự rất không ổn.

Tạ Tri Chân mỉm cười liếc hắn một cái, không hài lòng nói: "Minh Đường, bây giờ đệ đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao tính tình vẫn còn trẻ con như vậy? Linh Nhi là muội muội của ta và đệ, chúng ta là huynh trưởng và tỷ tỷ, theo lý thì nên thương yêu nhiều hơn."

Thấy tỷ tỷ để Tạ Tri Linh ngủ trên giường nhỏ, sau đó lần lượt là Tì Ba sắc thuốc, Hồng Hạnh vắt khăn tay, Tạ Tri Phương tức giận nói: "Đó là giường của đệ! Sao tỷ tỷ có thể để nha đầu này nằm lên chỗ của đệ!"

Chim gáy chiếm tổ chim thước, đúng là buồn cười!

Thanh Mai không nhịn được mà cười “khúc khích” thành tiếng, nói: "Đây rõ ràng là giường của tiểu thư, từ khi nào đã thành của thiếu gia rồi?"

Nói là giường của Tạ Tri Chân nhưng từ một tháng trước Tạ Tri Phương đã ngủ lại ở đây, cũng không biết ai mới là người chim gáy chiếm tổ chim khách.

Tạ Tri Phương bị nha hoàn chê cười một lúc thì càng bực bội nhưng hắn lại không chịu rời đi mà kéo ghế dựa đến, ngồi trước mặt, nhìn Tạ Tri Chân cẩn thận chăm sóc muội muội được tiện nghi, hai mắt nóng rực giống như muốn đâm kim bạc vào lưng kẻ khác.

Tạ Tri Chân không biết làm sao nên quay đầu kêu đệ đệ: "Minh Đường, đệ thay ta vào bếp xem rượu và thức ăn chuẩn bị như thế nào, nếu đã làm xong thì đến tiền viện xem phụ thân đã về chưa rồi mời ông ấy đến dùng bữa cơm đoàn viên."

Tạ Tri Phương cáu kỉnh nói: "Đệ không đi!"

Tạ Tri Chân mỉm cười nhìn hắn.

Chỉ được một lát Tạ Tri Phương đã bị đánh bại, đứng dậy nói: "Đệ đi."

Hắn lượn quanh nhà bếp và tiền viện một vòng, thấy Tạ Thao đang đãi khách ở thư phòng thì nói một câu với gã sai vặt trước cửa rồi lại quay về hậu viện.

Sau khi lấy xâu hồng và tượng người mà mình mua lúc sáng từ tay Hồng Hạnh thì Tạ Tri Phương mở rèm ra, lắc một cái trước mặt Tạ Tri Chân đang buồn ngủ trên ghế dựa rồi tự mình đưa quả hồng đến bên môi nàng, cười nói: "Không phải gần đây tỷ tỷ nói khẩu vị không tốt sao? Nếm thử cái này xem, chua ngọt ngon miệng, có thể khiến người khác chảy nước miếng, kí©h thí©ɧ tiêu hóa."

Tạ Tri Chân không từ chối, ăn một quả trên tay hắn, môi đỏ răng trắng cùng lúm đồng tiền trên hai má, mọi động tác của nàng đều đẹp như tranh vẽ.

Tạ Tri Phương lập tức bị mê hoặc nhưng lại nhìn thấy Tạ Tri Linh đang nằm trên giường, mở đôi mắt đỏ rực ra làm nũng với Tạ Tri Chân: "Tỷ tỷ... Muội cũng muốn ăn…"

Gân xanh trên thái dương hắn không nhịn được mà nảy mạnh.

Đúng là phản rồi!

————————

Tạ Tri Linh: Tỷ tỷ, món này chua vậy sao?

Tạ Tri Phương: (nghiến răng nghiến lợi) Chua!

————————

Tạ Tri Phương: Có thể ngươi không tin nhưng ngay cả dấm của trẻ nhỏ ta cũng ăn.