Chương 21: Liên tục tìm kiếm một nữ tử nhà cao cửa rộng, đem lòng say đắm hồng mai trong tuyết

Sau khi loại bỏ Đổng di nương, cuộc sống của Tạ Tri Phương có thể nói là thuận lợi.

Lâm Huyên và Tề Thanh Trình đều bái Chu lão tiên sinh làm thầy, trở thành sư huynh đệ đồng môn với hắn.

Lâm Huyên thì không cần phải nói, từ nhỏ hai người đã có quan hệ thân thiết, suốt ngày trêu mèo ghẹo chó, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vô cùng ăn ý.

Tề Thanh Trình này là đích trưởng tử của Tề Quốc công phủ, lớn hơn Tạ Tri Phương vài tuổi, đã gần đến tuổi nhược quán, trời sinh có gương mặt như Quan Ngọc, khí chất thanh cao, trong sạch của nhà nho, từ cử chỉ đến cách nói chuyện đều toát ra phong thái cao quý. Tạ Tri Phương càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy hắn ta hoàn toàn đủ tư cách trở thành tỷ phu tương lai của mình.

Vậy nên, mỗi lần đến khóa học buổi chiều hắn đều thu cái tật bướng bỉnh của mình lại, lộ ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc thậm chí còn thường thảo luận về sử cũ của triều đại trước với Tề Thanh Trình, mượn chuyện thời xưa để xem kỹ chuyện thời nay, chỉ ra chỗ sai cần sửa, mỗi câu nói ra đều khiến người nghe phải kinh ngạc, công tử Tề gia có chút khen ngợi, không lâu sau đã cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Không chỉ vậy, hắn còn thầm kêu khổ vài lần trước mặt Tạ Tri Chân, nói mỗi khi đến giờ thân bụng hắn sẽ đói tới mức kêu vang. Quả nhiên, tỷ tỷ đã ghi nhớ việc này, nàng cố ý sai nha hoàn nhân lúc nghỉ ngơi giữa buổi học gửi một ít trái cây tươi mới và điểm tâm mình tự làm đến.

Sau khi Tề Thanh Trình ăn xong hết lời khen ngợi, hỏi Tạ Tri Phương trong phủ mời đầu bếp từ đâu đến, hắn ta muốn mượn hai ngày để làm chút điểm tâm, tận hiếu với tổ mẫu.

Tạ Tri Phương mỉm cười không nói gì, số lần hắn ta hỏi càng lúc càng nhiều, lúc này hắn mới giả vờ từ chối: "Tề huynh, đệ có thể cho huynh mượn những người khác trong phủ nhưng người này thì không được."

Mặt Tề Thanh Trình lộ ra vẻ khó hiểu nhưng Lâm Huyên lại không nhận ra ánh mắt nóng bỏng của hắn nên tức giận nói: "Ngươi không cần hỏi hắn nữa, món điểm tâm này hẳn là do tỷ tỷ hắn làm."

Tề Thanh Trình kinh ngạc, vẻ mặt có chút xấu hổ nhưng ngón tay thon dài trắng nõn lại cầm lấy một cái bánh hạt sen.

"Tỷ tỷ đúng là thương ta." Tạ Tri Phương cười toe toét, làm như vô ý vuốt ve hoa văn cây trúc trên ống tay áo: "A Huyên, nói thật với ngươi, bộ y phục này cũng là do tỷ tỷ tự tay làm cho ta, chắc là đã phải thức rất nhiều đêm. Đẹp không? Đẹp không? Có phải ngươi đã ghen tỵ đến hỏng rồi không?"

Lâm Huyên trợn tròn mắt xem thường hắn: "Được rồi, ai chả biết tỷ tỷ ngươi thông minh khéo léo, không việc gì không biết? Ta đã nghe ngươi khen tỷ ấy trăm ngàn lần, lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi, ta xin ngươi, tha cho ta lần này đi!"

Hai người đấu võ mồm không ngừng còn Tề Thanh Trình chỉ cười ôn hòa nhưng lại thầm ghi nhớ lời của Tạ Tri Phương ở trong lòng.

Hai năm gần đây, mẹ hắn ta vẫn luôn tìm kiếm người đủ tư cách để trở thành chủ mẫu tương lai của Tề gia, Tạ Đại tiểu thư cũng nằm trong số đó.

Mẹ hắn ta đã từng dặn, trong lúc học ở trường tư của Tạ phủ, hắn ta phải chú ý quan sát phẩm hạnh của Tạ Tri Phương và gia phong của Tạ gia, hắn ta cũng không được gặp mặt Tạ Đại tiểu thư, nếu đối phương chủ động xuất hiện thì hôn sự này chắc chắn không thành.

Nhưng đến mùa đông giá rét năm nay, lỗ tai của hắn ta đã bị Tạ Tri Phương làm cho mọc kén vậy mà vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy giai nhân.

Tề Thanh Trình bỏ qua lòng phòng bị, thấy sắp đến cuối năm nên lớp học sẽ tạm nghỉ, hắn ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chủ động nói với Tạ Tri Phương: "Đệ đệ Tạ gia, ta có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết có nên nói hay không?"

Tạ Tri Phương đã mơ hồ đoán được, mỉm cười nói: "Mời Tề huynh nói, chỉ cần là việc đệ có thể giúp được thì chắc chắn sẽ không chối từ!"

"Tuổi tác tổ mẫu nhà ta đã cao, mấy ngày nay ăn uống không tốt lắm, muốn ăn chút đồ ngọt." Tề Thanh Trình lấy một cái hộp gỗ màu đen có hình hoa mộc lan từ tay gã sai vặt: "Bánh Kim Quất Phục Linh mà Tạ Đại tiểu thư sai người đưa tới hợp tới tì vị của lão nhân gia, đây là một chút tạ lễ, không biết có thể làm phiền Tạ tiểu thư làm thêm một phần nữa cho tổ mẫu ta không?"

Tuy nói chỉ là một chút tạ lễ nhưng Tề gia chạm tay là bỏng này, danh tiếng rất lớn, một khi ra tay tặng lễ tất nhiên sẽ là những món đồ quý giá. Chỉ thấy bên trong hộp là một đôi bao tay làm bằng da thỏ, bộ lông thỏ kia trắng như tuyết không lẫn một chút tạp chất, ngoài ra còn có hai cây ngọc trâm tinh xảo.

Thấy con cá đã mắc câu, Tạ Tri Phương lại chỉ lo từ chối: "Nếu đã là Tề huynh nhờ vả thì ta sẽ mặt dày đi xin tỷ tỷ một lần. Từ xưa đến nay tỷ tỷ ta vẫn luôn tốt bụng hào phóng, tỷ ấy nhất định sẽ đồng ý. Còn về mấy món lễ vật này, xin huynh hãy thu hồi, tỷ tỷ ta chắc chắn sẽ không nhận, có khi còn trách ta không hiểu chuyện."

Tạ Tri Phương không thể chịu nổi Tề Thanh Trình nên nhượng bộ, cầm lấy cái hộp, nói hắn ta ở trong sân viện đợi một lát, còn chính mình lại khoác áo lông cừu rồi đích thân chạy đến Lưu Quang uyển. Chỉ một lúc sau, hắn đã đem lễ vật hoàn về chủ cũ, cười nói: "Ta đã nói tỷ tỷ sẽ không nhận mà. Tề huynh ngồi đây uống hai chén trà, tỷ tỷ ta nói làm xong điểm tâm sẽ lập tức sai nha hoàn mang đến, để huynh nhân lúc còn nóng mang về cho Lão thái thái ăn."

Khi Tề Thanh Trình kêu gã sai vặt cất lễ vật đi, hắn ta đã thầm liếc nhìn bên trong, thấy đồ trong đó vẫn ở y vị trí cũ, đối phương cũng không mượn cơ hội gặp mặt vậy nên cũng hiểu được Tạ tiểu thư này không phải người có kiến thức hạn hẹp, cũng không lẳиɠ ɭơ như Dương Hoa, thấy người sang là bắt quàng làm họ.

Nàng cũng coi như thông qua khảo hạch lần thứ nhất của mẫu thân.

Tề Thanh Trình thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng không biết là hài lòng hay là tiếc nuối nhiều hơn.

Tạ Tri Phương đã sống hai kiếp, tất nhiên hắn có thể hiểu rõ suy nghĩ của Tề Thanh Trình và Tề Đại phu nhân ở sau lưng nhưng hắn lại làm như không biết gì.

Tỷ tỷ là tiểu mỹ nhân hoàn mỹ không tỳ vết, có tự trọng tự ái, dịu dàng hào phóng, có kết duyên với hoàng thân quốc thích cũng được, không có lý nào nàng không lọt vào mắt xanh của Hầu phủ.

Chỉ một lúc sau, Tì Ba đã mang theo một hộp thức ăn tiến vào, ngoài ra còn cầm thêm nửa cân trà Phổ Nhĩ bảy năm tuổi, mắt nhìn mũi và mũi nhìn tim, cung kính nói: "Bẩm thiếu gia, Tề công tử, tiểu thư nói, ăn quá nhiều điểm tâm sẽ bị ngấy. Lão nhân gia lại không thể so với người trẻ tuổi, chỉ sợ dạ dày sẽ không chịu nổi nên dùng thêm trà Phổ Nhị này thì có thể tiêu thực, giải ngấy. Đây cũng không phải trà ngon gì, xin công tử chớ ghét bỏ."

Nhìn người hầu ắt biết chủ tử, Tề Thanh Trình thấy nha đầu này mặt mày thanh tú, không kiêu ngạo cũng không tự ti, nhả chữ rõ ràng như trân châu rơi trên bàn ngọc vậy mà không thua gì nha hoàn nhất đẳng hầu hạ bên người mẫu thân nên càng tò mò hơn về Tạ Tri Chân.

Hắn ta hòa nhã tạ ơn, định ra về nhưng tiếc là tuyết rơi dày qua nên phải nán lại một lần nữa.

Tạ Tri Phương cười nói: "Ngay cả ông trời cũng không muốn để Tề huynh đi, sao huynh không ở lại uống vài ly với tiểu đệ?" Nói xong, hắn lệnh cho hạ nhân mang rượu và thức ăn lên, đặt một cái bàn ở sảnh gần đó, đốt địa long để sưởi ấm.

Tề Thanh Trình rất biết lắng nghe, hai người rượu quá ba vòng, trò chuyện càng lúc càng ăn ý cho nên không thể tránh khỏi nhắc tới thời cuộc hiện nay.

Men rượu dâng lên, Tề Thanh Trình thành thạo rót một ly, lộ ra một chút khí phách thiếu niên, nói: "Biên cương không yên đã lâu, ta rất căm giận những kẻ man di ăn lông uống lỗ, không chịu nghe dạy dỗ, nhiều lần xâm phạm biên cảnh nước ta, nghĩ đại quốc mênh mông của chúng ta không có ai sao? Nếu không phải vì phụ mẫu ta không cho phép, nhà ta lại độc đinh mấy đời, không có nhiều con nối dõi thì ta thật sự muốn ra trận gϊếŧ địch, đền nợ nước!"

Tạ Tri Phương bị hắn dọa nhảy dựng.

Một tên thư sinh mặt trắng tay không thể nhấc lên nổi như hắn ta nếu ra trận gϊếŧ địch thì chẳng phải là tự tìm chết sao? Nếu hắn ta hại tỷ tỷ phải thủ tiết thì chuyện này không ổn!

Hắn vội vàng thuyết phục Tề Thanh Trình: "Lời của Tề huynh sai rồi! Huynh tài trí hơn người, lòng mang thiên hạ, đợi đến khi thi đậu Trạng Nguyên, hầu hạ ở ngự tiền thì cũng là lúc sử dụng tài văn thao để chi phối thời cuộc, trừng trị tham quan, thanh trừ ác lại vì cuộc sống ấm no của dân chúng, chẳng lẽ đó không phải một hoài bão lớn lao sao?"

Tề Thanh Trình giống như được trải qua nghi thức gột rửa, đột nhiên ngộ ra, liên tục hô to từ "tốt" ba lần, nói: "Ta đã lớn chừng này mà lại không thể hiểu rõ như ngươi! Vi huynh tự phạt ba chén.” Ba chén xuống bụng càng khiến Tạ Tri Phương thành tri kỷ của hắn ta.

Lúc hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc tuyết cũng rơi ít hơn, Tề gia phái hạ nhân đến thúc giục, Tạ Tri Phương biết hắn ta không nên ở lâu nữa nên đã tự mình tiễn Tề Thanh Trình ra đến hành lang, lấy một chiếc áo choàng thật dày ra bảo hắn ta mặc vào.

Tuyết rơi trên mặt đất đã sớm tạo thành một lớp dày nhưng hắn ta lại thấy một hồng y nữ tử, ôm vài cành hồng mai mới hái trong ngực, tay cầm chiếc ô giấy màu xanh ngọc, đạp tuyết mà đến.

Tề Thanh Trình ngẩng đầu nhìn theo, nhất thời ngây ngốc.

Tạ Tri Phương say rượu, hai mắt không tỉnh táo, thấy người đến thì lẩm bẩm: "Tỷ tỷ…"

Tuyết rơi lớn nên trong phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, Tạ Tri Chân vốn nghĩ không có người ngoài nên mới nhất thời nổi hứng, đến rừng mai hái hoa rồi đi thăm đệ đệ nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một công tử xa lạ, trong lòng cũng đã đoán được thân phận của hắn ta.

Nàng thi lễ với Tề Thanh Trình từ xa, tránh hiềm nghi nên không tiếp tục lại gần mà đưa cành mai cho Hồng Hạnh đưa qua rồi vội vàng rời đi.

Nhưng nàng lại không biết chỉ một thoáng kinh hồng vừa rồi đã lấy đi linh hồn một người.