Chương 12: Suy nghĩ chu toàn cả hai bên, mưu kế thành công dã tràng

Khi đến trước cửa phòng thay y phục, Tạ Tri Chân đã cảm nhận được có điều gì đó không đúng.

Lúc này nhóm vυ" già được sắp xếp hầu hạ ở đây lại không thấy đâu nữa, gian phòng trước sau vẫn luôn yên tĩnh, có chút bất thường.

Nàng gọi nha hoàn lạ mặt đang dẫn đường phía trước lại, hỏi: "Ngươi tên là gì? Trước đây hầu hạ ở chỗ nào trong viện?"

Trên mặt nha hoàn kia lộ ra chút hoảng sợ nhưng nàng ta đã nhanh chóng nở nụ cười nịnh nọt: "Nô tỳ tên là Oanh Nhi, nha hoàn phụ trách vẩy nước, quét nhà ở tiền viện, tạm thời được Thanh Mai tỷ tỷ điều đến đây hỗ trợ, khó trách tiểu thư không nhận ra."

Nàng ta lại thúc giục: "Y phục của tiểu thư đã ướt đẫm, mau vào trong thay một bộ đồ sạch sẽ, nếu người bị nhiễm phong hàn, nô tỳ có chết vạn lần cũng khó đền tội."

Hôm nay Tạ Tri Chân mặc một bộ sa y màu hồng nhạt, y phục mùa hè mỏng manh nên nước lại càng dính sát vào người, lờ mờ nhìn thấy chiếc yếm màu xanh nhạt thêu hoa sen, bây giờ thật sự không phải lúc nán lại bên ngoài.

Nàng dùng khăn tay che vạt áo, trầm tư liếc nhìn Oanh Nhi, thấy đối phương đang âm thầm lo lắng thì lập tức đứng ở cạnh cửa, hơi nghiêng người sang một bên, trầm giọng nói: "Ta không quen dùng nha hoàn khác, ngươi đến đình gọi Tì Ba lại đây."

Nụ cười trên mặt Oanh Nhi đông cứng lại, nàng ta ra sức thuyết phục: "Tiểu thư, lúc chúng ta tới đây, Tì Ba tỷ tỷ đã vội tới mức chân không chạm đất. Nếu bây giờ nô tỳ vội vã trở về, chỉ sợ không tìm được tỷ ấy... Hơn nữa, cứ kéo dài thời gian như vậy cũng không tốt..."

Nàng ta to gan ngẩng đầu, nhìn Tạ Tri Chân một cái, thấy tiểu mỹ nhân mặt phấn má đào, lông mi dài hơi cụp xuống, không biết là đang vui hay đang giận nên nàng ta lại cố làm ra vẻ đáng thương: "Huống chi sự việc hôm nay đều tại tay chân nô tỳ vụng về, làm đổ nước lên người tiểu thư. Xin tiểu thư hãy cho nô tỳ một cơ hội làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh để bồi tội, nếu không lương tâm nô tỳ thật sự không yên..."

Một lát sau, Tạ Tri Chân thở ra một hơi, nói: "Được rồi, mở cửa đi."

Oanh Nhi lặng lẽ lau mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay, ân cần đẩy cửa ra.

Nàng ta đang định quay đầu lại mời Tạ Tri Chân đi vào thì sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh, nàng ta không giữ được trọng tâm nên đã ngã xuống.

"Kẽo kẹt", cửa phòng lập tức đóng lại.

Trong lòng Oanh Nhi rơi lộp độp, nàng ta vội vàng chạy tới kéo cửa nhưng lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm bên ngoài cùng với một tiếng “lạch cạch", khóa cửa làm bằng sắt đã được khóa chặt.

"Tiểu thư! Tiểu thư!” Oanh Nhi chảy mồ hôi như mưa, vội vàng hô to: "Sao người lại khóa cửa? Mau thả nô tỳ ra ngoài!"

"Không phải vội." Tạ Tri Chân trả lời qua một cánh cửa, giọng điệu không nhanh không chậm, nói một câu: "Lát nữa sẽ có người tới đây mở cửa cho ngươi."

Hành động của nha hoàn này vô cùng đáng nghi, Thanh Mai và vυ" già tình cờ bị tách ra, nếu nàng thật sự nghe theo ý tứ của đối phương mà bước vào cánh cửa này, không biết bản thân sẽ gặp phải cái bẫy xấu xa nào nữa.

Kể cả là do nàng nghĩ quá nhiều thì cũng không sao. Nếu lát nữa Đổng di nương không xuất hiện như nàng dự đoán thì sẽ chứng minh tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm, tất nhiên nàng sẽ thả Oanh Nhi ra.

Oanh Nhi sốt ruột tới mức hét lên vài tiếng nhưng bên trong lại truyền ra tiếng mở tủ “kẽo kẹt”, một giọng nam ồm ồm đang nói chuyện với nàng ta, hình như hai người đang cãi nhau.

Tạ Tri Chân đã hiểu rõ, trong lòng vừa tức giận lại vừa sợ hãi.

Đây chính là tên gian phu mà vị di nương mặt hiền tâm độc kia đã tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, dụ nàng rơi vào bẫy, hủy danh dự của nàng để cả đời nàng không ngẩng đầu lên được nữa.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tạ Tri Chân giật mình, trốn vào trong bụi hoa, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Vẻ mặt Tạ Tri Phương vô cùng lo lắng, hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng rồi lại thấy trên cửa có khóa lớn, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy tới, giơ chân định đá cửa.

"A Đường, ta ở đây." Tạ Tri Chân đã kịp thời ngăn cản tránh để hắn làm lớn chuyện, khiến cho việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài.

Đổng di nương làm ra việc không biết chừng mực như thế, nàng thân là đích trưởng nữ của Tạ gia, không thể không nghĩ đến danh dự của phụ thân và Tạ phủ, chuyện này chỉ có thể tạm thời che đậy, sau đó từ từ tính toán.

Tạ Tri Phương quay đầu lại thì thấy mặc dù tỷ tỷ có hơi chật vật nhưng y phục trên người vẫn coi như đầy đủ, vẻ mặt cũng bình thường nên thở phào một hơi.

Hắn dời mắt đi chỗ khác, nhanh chóng cởϊ áσ ngoài ra, cách bụi hoa và cây cảnh mà đưa cho nàng: "Tỷ mặc vào đi." Sau đó hắn chỉ vào bên trong phòng: "Có chuyện gì vậy?"

Tạ Tri Chân mặc xong y phục, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tạ Thao và Đổng di nương đang vội vàng đi tới, mắt đẹp trở nên lạnh lùng: "Chúng ta nói chuyện này sau."

Đổng di nương đang gièm pha với Tạ Thao.

Nàng ta vừa tỏ ra xấu hổ vừa nói: "Lý ma ma đích thân đến báo cho thϊếp, nói Chân nương và một hạ nhân làm việc khuân vác ở ngoại viện bí mật qua lại với nhau. Hôm nay, nhân lúc nhiều người hỗn tạp, nó lại âm thầm để người kia vào trong hậu viện để vụиɠ ŧяộʍ. Tất nhiên thϊếp thân không tin, mắng bà ta nói hươu nói vượn, vấy bẩn sự trong sạch của Chân nương nhưng Lý ma ma lại nói... Nói..."

Nàng ta đỏ mặt, ghé vào người Tạ Thao, hạ giọng: "Nghe nói hạ nhân kia có thân mình cường tráng, thường ngày còn hay đi thanh lâu rất có bản lĩnh trong chuyện giường chiếu... Thϊếp thân lại không chắc chắn... Lão gia, ngài nói Chân nương trẻ người non dạ, liệu nó có bị mấy lời ngon tiếng ngọt của tên gian phu kia lừa mất trong sạch không? Nếu thật sự là như vậy thì sẽ gây ra họa lớn? Vốn thϊếp thân không nên quan tâm đến loại chuyện này, Chân nương lại không nhận tình cảm của thϊếp, có lẽ lão gia sẽ cảm thấy thϊếp nói lời gièm pha, làm hỏng thể diện của mọi người, dù sao cũng không phải là người trong nhà... Nhưng thϊếp vẫn luôn coi Chân nương và Minh Đường như con ruột của mình, thật sự không thể nhìn nó phạm sai lầm, cũng không nhẫn tâm để lão gia chẳng hay biết gì, nhìn Tạ phủ vì chuyện này mà mất hết thể diện..."

"Nàng làm vậy là đúng." Sắc mặt Tạ Thao đã vô cùng xấu xí, rõ ràng đã tin năm sáu phần: "Nàng không kinh động đến tân khách phía trước chứ? Sau này, nếu có chuyện gì xảy ra..."

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nàng thay Chân nương, ra đó chiêu đãi khách nhân, nói với bên ngoài rằng Chân nương không khỏe. Nhất định phải giấu kín chuyện này đấy, rõ chưa?"

"Thϊếp thân hiểu." Trong mắt Đổng di nương lóe lên một tia vui mừng.

Theo kế hoạch của nàng ta, sau khi Tạ Tri Chân bước vào phòng thay y phục, Oanh Nhi ở bên ngoài sẽ đóng cửa lại rồi trốn đi.

Ngay sau đó, nam nhân đã được sắp xếp từ trước sẽ nhảy ra khỏi tủ, khống chế Tạ Tri Chân, ôm người lên giường gian da^ʍ.

Nàng ta sẽ dẫn Tạ Thao đến bắt "gian tình", Tạ Thao rất tức giận, nhất định sẽ kêu người dùng loạn côn đánh chết gian phu. Nàng ta đã đồng ý với tên kia, đến lúc đó sẽ ngầm giở trò qua mặt, thả gã đi cùng một số tiền lớn.

Không chỉ có được thân thể của tiểu thư khuê các xinh đẹp mà còn nhận được bạc, tất nhiên gã hán tử thô tục đói khát kia rất vui vẻ nhận lời.

Mà bên này, Tạ Tri Chân làm mất mặt Tạ gia, bị nàng ta và Tạ Thao bắt được, tất nhiên hết đường chối cái, tám chín phần sẽ bị đưa đến thôn trang, qua vài năm, sẽ tìm đại một người có gia cảnh lụn bại gả đi.

Đương nhiên Tạ Tri Phương sẽ không chịu từ bỏ nhưng làm sao một thằng nhóc tính tình nóng nảy có thể đấu lại mấy trò quỷ quyệt của phụ nhân ở hậu trạch. Chưa kể đến việc hắn không có chứng cứ, vô cớ gây hấn sẽ chỉ làm khó chính mình, khiến Tạ Thao ghê tởm, đồng thời thương tiếc nàng ta hơn.

Cứ như thế nàng ta đã loại bỏ được hai cái họa lớn trong lòng, đợi đến khi nàng ta sinh được một nhi tử thì có thể thành công nắm chặt trái tim Tạ Thao trong tay, phù chính chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đổng di nương càng nghĩ càng vui vẻ nhưng khi nàng ta ngẩng đầu lên thì lại thấy hai tỷ đệ bọn họ đứng cạnh nhau, khuôn mặt xinh đẹp lập tức cứng lại.