Chương 13: Nén giận, lấy đại cục làm trọng, vui vẻ giả cảnh thái bình

Nàng ta kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Lý ma ma, khuôn mặt toàn nếp nhăn của Lý ma ma cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng khác với bọn họ, sắc mặt của Tạ Thao lại dịu đi, ông bước lên vài bước, nói: "Chân nương, con bị sao vậy? Sao Minh Đường cũng ở hậu viện?"

Tạ Tri Chân túm lấy tay áo đệ đệ ngăn hắn không nói nữa, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, nhẫn nhịn chịu đựng dựng nên cảnh tượng thái bình: "Phụ thân, con vẫn ổn, chỉ là bị nha hoàn vô tình làm đổ trà nên mới đến đây thay quần áo..."

Nàng phát hiện sự chú ý của Tạ Thao đã bị tiếng đập cửa liên tục và tiếng thì thầm bên trong thu hút nên có chút hoảng sợ, vội che giấu: "Hôm nay không có đủ người nên con điều mấy nha hoa hoàn lại đây hỗ trợ. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện nên trong lúc nô đùa đã vô tình nhốt mình vào trong phòng, con định nhờ A Đường tìm chìa khóa để mở cửa..."

Nói là chơi đùa nhưng cánh cửa lại bị khóa từ bên ngoài, sơ hở rõ ràng như thế vừa thấy là biết vẫn còn ẩn tình khác.

Mặc dù Tạ Thao sủng ái Đổng di nương nhưng ông cũng không ngốc. Dọc đường đi đến đây, nghe Đổng di nương thêm mắm dặm muối nói tình hình vô cùng nghiêm trọng nhưng giờ lại thấy Tạ Tri Chân tốt đẹp đứng trước mặt mình, bối rối che đậy trạng thái kỳ lạ thì ông đã hiểu bảy, tám phần rồi.

Thấy mắt nữ nhi đỏ hoe, nhiều lần cầm khăn tay lên lau nước mắt cũng không nói ra nỗi oan khuất trong lòng, hơn nữa còn giữ chặt đệ đệ bốc đồng, không cho hắn tranh cãi, dùng hết sức bảo toàn mặt mũi của Tạ phủ, tất nhiên trong lòng Tạ Thao cũng nghiêng về phía nàng.

Ông hung ác trừng mắt nhìn Đổng di nương mặt mày tái nhợt, nói với vài tên hộ vệ đắc lực: "Bắt người ở bên trong lại, áp giải bọn chúng đến phòng chứa củi, khi nào yến tiệc kết thúc, ta sẽ đích thân xét xử!"

Sau đó ông lại nhẹ nhàng an ủi Tạ Tri Chân: "Chân nương sợ sao? Con có còn đủ sức để tiếp đãi tân khách không? Nếu không…" Nói tới đây, ông bỗng dừng lại một chút.

Trong căn nhà lớn như vậy, ngoài Đổng di nương có ác ý và đích trưởng nữ tuổi nhỏ đơn thuần ra thì không có ai có thể làm chủ sự.

“Con không sao." Tạ Tri Chân lau nước mắt đọng trên khóe mắt, cưỡng ép bản thân nở một nụ cười: "Con chỉ hơi hoảng sợ một chút thôi, sau khi nghỉ ngơi con sẽ qua đó. Tề Đại phu nhân vẫn đang chờ con cùng bà ấy nghe kịch. Phụ thân bận rộn công vụ, không nên bị những việc vặt này làm phân tâm, có A Đường đi cùng con thì không sao rồi."

Nàng vừa nói, vừa muốn bước đi nhưng lại yếu ớt tới mức suýt chút nữa ngã vào trong ngực Tạ Tri Phương, nhìn qua thì thấy trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

Tạ Thao càng nhìn càng thương xót, ông thở dài, nói với Tạ Tri Phương: "Không được quậy phá, chăm sóc tỷ tỷ con thật tốt."

Hai nhi nữ của ông đều còn nhỏ tuổi, lẫn trong một đám nữ quyến cũng xem như không thất lễ.

Nha hoàn tên Oanh Nhi và hán tử thô lỗ mặt mày xám như tro tàn bị hộ vệ áp tải ra ngoài, Tạ Tri Phương gọi bọn họ lại, ra hiệu đợi mình một lát.

Trước tiên, hắn đi vào trong phòng kiểm tra cẩn thận để chắc chắn rằng không có người ngoài rồi mới đỡ tỷ tỷ vào trong, thay y phục sau đó quay lại, nhe răng cười một cái với tên tráng hán rồi nhào lên đánh cho gã một trận chết khϊếp.

Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, chưa kịp luyện ra nội công thâm hậu như kiếp trước nhưng rốt cuộc hắn đã thuộc lòng những chiêu thức ảo diệu, biết đánh vào vị trí nào là đau nhất mà không gây nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi vung nắm đấm đánh mấy chục cái thì hán tử đã thở ra nhiều hơn hít vào, thậm chí còn không thể mở miệng cầu xin tha thứ.

Đám hộ vệ mải kinh ngạc trước thân thủ của hắn nên lúc này mới nhớ tới việc ngăn lại: "Thiếu gia, thiếu gia, ngài mau dừng tay, đánh ra mạng người thì chúng thuộc hạ biết ăn nói với lão gia thế nào."

Tạ Tri Phương thở hổn hển, dừng lại rồi phất tay ra hiệu cho bọn họ mang người đi thậm chí còn không quên nói thêm: "Sau khi phụ thân ta thẩm vấn xong, đưa hắn đến viện của gia, gia muốn tự tay chặt đứt đường con cháu của hắn!"

Đám hộ vệ đều cảm thấy thân dưới chợt lạnh, trưng ra vẻ mặt đau khổ hô rõ rồi lập tức chạy nhanh.

Tạ Tri Phương quay đầu lại thì thấy tỷ tỷ không biết từ lúc nào đã thay y phục xong, đang đứng sau lưng mình nên lập tức kinh hãi.

Hắn sợ tỷ tỷ sẽ chán ghét hắn ra tay tàn nhẫn, không cho tên kia con đường sống nên vội vắt óc nghĩ lí do thoái thác nhưng tay phải của hắn lại bị tỷ tỷ nắm trong lòng bàn tay rồi dịu dàng thổi nhẹ.

"Sao đệ lại dùng lực mạnh như vậy? Có đau không?” Tạ Tri Chân nhìn bàn tay thoáng hiện lên màu xanh nhạt của đệ đệ bằng vẻ đau lòng.

Tạ Tri Phương sững sờ, nhe hàm răng trắng ra cười hì hì, nói: "Không đau, không đau, tỷ tỷ thổi một lát sẽ khỏi!"

Tạ Tri Chân điểm nhẹ lên trán hắn, dặn dò: "Lần sau nếu lại có chuyện như vậy xảy ra thì đệ cứ sai hạ nhân làm, đừng làm bẩn tay mình."

Tất nhiên Tạ Tri Phương sẽ đồng ý với nàng.

Hai tỷ đệ cùng nhau trở lại bàn, Tì Ba thở phào nhẹ nhõm nhưng Thanh Mai lại mang vẻ mặt đau khổ đến thỉnh tội.

Nhiều người mắt tạp nên Tạ Tri Chân nói hai ba câu lệnh cho các nàng tiếp tục trông nom tân khách rồi tự mình thêm một chỗ ngồi bên cạnh cho Tạ Tri Phương dùng bữa.

Lúc hắn ngang bướng thì hoàn toàn là một hỗn thế ma vương nhưng lúc ngoan ngoãn, miệng lại giống như được bôi mật, hắn không tốn bao nhiêu thời gian đã chọc cho rất nhiều trưởng bối trong yến tiệc cười vui vẻ.

Tề Đại phu nhân bị mấy câu của hắn làm cho cười đau cả bụng, bà nắm tay Tạ Tri Chân mỉm cười, nói: "Đây đâu phải đệ đệ của con, rõ ràng là Tôn Hầu tử gửi hồn xuống sống trong nhà các con, ôi, buồn cười chết ta!"

"Nếu dì đã nói như vậy thì cháu trai phải lấy hai quả bàn đào tới để người mang về cho tôn tử trong nhà nếm thử chút mới mẻ!" Tạ Tri Phương làm mặt quỷ rồi nâng hai quả đào lên trước mặt Tề Đại phu nhân, so sánh bà với Vương mẫu nương nương.

Mọi người lại phá lên cười.

Tạ Tri Chân cầm đũa gắp một miếng cá mè hấp vào đĩa rồi đặt trước mặt hắn, vờ trách mắng: "Nhiều đồ ăn như vậy cũng không ngăn được miệng đệ."

Nàng lấy bình rượu trong tay Tạ Tri Phương đi, đưa một ly nước vải thiều ướp lạnh khác cho hắn, nói: "Buổi chiều đệ còn phải đi học, chỉ được uống chút nước trái cây thôi, không được uống rượu."

Tạ Tri Phương cũng ngoan ngoãn nghe lời, cho nàng mặt mũi: "Tỷ tỷ nói gì thì chính là vậy, đệ biết sai rồi."

"Đệ đã làm xong bài mà tiên sinh giao về nhà chưa?" Tạ Tri Chân theo thói quen hỏi.

"Xong rồi." Cho dù Tạ Chí Phương có muốn ăn nằm chờ chết thì hắn vẫn cần công phu để giữ mặt mũi, hơn nữa hắn cũng không muốn làm tỷ tỷ buồn bã thất vọng: "Nếu tỷ tỷ rảnh thì buổi tối đệ sẽ đọc cho tỷ nghe.”

Tề Đại phu nhân vốn còn lo lắng Tạ Tri Phương quá bướng bỉnh, sẽ làm hư nhi tử nhà mình nhưng bây giờ thấy hắn lúc nên cười thì cười, lúc nên đứng đắn thì đứng đắn, nghe lời tỷ tỷ cũng không buông thả việc học hành thì buông xuống chút nghi ngờ cuối cùng.

Bà lại nói về chuyện để Tề Thanh Trình qua đây học, Tạ Tri Phương nghe xong cũng không có chút do dự ngược lại còn vỗ tay cười nói: "Tốt quá rồi! Lâm Huyên cũng nói muốn bái Chu lão tiên sinh làm thầy, chiều nay con sẽ nói với tiên sinh, chuyện này nhất định thành!"

Hắn còn đang lo rằng bản thân không thể tìm được một người thích hợp cho vị trí tỷ phu thì lại có một chiếc bánh bao thơm phức đưa đến tận tay, đúng thật là phúc tinh được trời cao chiếu cô, vận may rơi trúng đầu.

Kiếp trước, Tề Thanh Trình chưa đầy hai mươi tuổi đã đậu tam nguyên, thậm chí còn tiến vào nội các, được Hoàng thượng vô cùng thưởng thức. Hắn cũng dốc lòng san sẻ việc nước, không can thiệp vào chuyện tranh chấp đảng phái, một lòng một dạ với phu nhân xuất thân tầm thường, chưa từng nghe thấy ai nói nhân phẩm của hắn có chỗ nào không tốt.

Hơn nữa, Tề Đại phu nhân còn vô cùng khoan dung từ ái, coi trọng tỷ tỷ, nếu hôn sự này có thể thành công thì thật sự quá mỹ mãn.

Tạ Tri Phương đang gõ bàn tính vang dội thì lại nghe thấy tỷ tỷ nói: "Nếu để đệ ấy tự mình nói chuyện này thì hình như không đủ trang trọng, con sợ sẽ mạo phạm Chu lão tiên sinh. Nếu không trước tiên cứ nhờ phụ thân con thăm dò tiếng gió trước, sau đó chọn ngày lành làm lễ bái sư. Dì nghĩ thế nào?"

Tề Đại phu nhân mỉm cười, liên tục gật đầu, Tạ Tri Phương cũng ngoan ngoãn nghe theo, dựa theo ý của nàng nên không nhắc tới nữa.

Nhưng ngay chiều hôm đó, Tạ phụ lại đóng cửa từ chối tiếp khách, thầm lập ra hình đường.

Tạ Thao lệnh cho vài tên hộ vệ kéo Oanh Nhi đang run rẩy cùng tên hán tử mặt mũi bầm dập kia lên.