Chương 20
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời nông thôn nhu hòa mà không chói, ấm áp chiếu vào mắt Giản Lộ. Cô mở mắt, hiện ra gương mặt phóng đại của Lâm An Thâm.
Giản Lộ gọi nhẹ một tiếng: “Chồng à?”
Vẫn còn ngủ…
Giản Lộ gỡ bàn tay trên lưng xuống, đắp lại chăn cho anh. Vừa bước xuống giường, bàn tay kia lại đặt về chỗ cũ.
Quay đầu nhìn lại, cô thấy Lâm An Thâm đang cười với mình.
Giản Lộ cảm giác được hai má mình hơi nóng. Mới sáng tinh mơ, anh phát điện làm gì…
Ăn sáng xong, Giản Lộ đứng trước cửa phòng, Lâm An Thâm bảo cô chờ anh một lúc. Cô hít sâu vào một hơi không khí nông thôn tươi mát nơi dị quốc, trong lòng liền thấy thanh sảng. Bên ngoài là một mảng sương khói mờ mịt, không nhìn rõ khung cảnh phía xa. Dọc theo một con đường nhỏ là một dãy các ngôi nhà mái hồng hay đen, màu xám hay xanh, cửa sổ cùng mái hiên đều có cây leo, cảnh trí vừa đơn giản lại vừa xinh động.
Giống như đặt mình trong thế giới thần tiên vậy.
“Giản Lộ.”
Nha… Hoàng tử của cô đến rồi! Lâm An Thâm cưỡi trên một chiếc xe đạp tiến tới trước mặt Giản Lộ.
Giản Lộ hưng phấn ngồi lên yên sau xe. Lâm An Thâm nói Hà Lan là vương quốc của xe đạp, tất cả mọi người đều thích dùng xe đạp làm phương tiện du ngoạn. Hôm nay, hai người sẽ nếm thử một ngày dùng xe đạp du ngoạn mà đã lâu không thử Chiếc xe nhẹ nhàng phi trên con đường nhỏ, Giản Lộ ôm lấy thắt lưng Lâm An Thâm, hưởng thụ làn gió mát mẻ phả vào mặt.
Trời xám nhạt, sương giăng giăng trước mắt, gió thổi nghiêng nghiêng từng đám cỏ…
Thẳng đến khi trời chạng vạng, hai người mới chậm chạp bò về đến nơi. Lâm An Thâm đỡ Giản Lộ xuống xe đạp, mà tay phải Giản Lộ năm tay anh, tay trái ôm một bó hoa Tulip thật to. Bóng hai người dựa vào nhau kéo dài trên đường.
“Lâm An Thâm, em lại quên vườn hoa vừa rồi tên là gì rồi…”
“Vườn hoa Căn Hoắc.”
“Thật khó đọc…”
“Dịch sang âm Hà Lan là Keuken.”
“Rốt cục anh biết mấy thứ tiếng vậy? Thế nào mà cả tiếng Hà Lan anh cũng biết?”
“Trước anh từng học ở đây một thời gian.”
“Lợi hại… Trường nào?”
“Đại học Delft.” (TU Deft)
“Em cũng muốn xem cuộc sống của anh ở đây… Đưa em đi!”
“Không có gì hay để xem.”
“… Lại muốn thần bí. Mật mã phòng anh vẫn chưa nói cho em biết…”
“Bên trong không có gì.”
“Phòng em cũng không có gì, đêm nay anh cũng không cần vào.”
“…”
“Cho anh một cơ hội cuối cùng, có muốn khai mật mã ra không?”
“…”
“Buổi tối, anh ôm gối ra phòng khách mà ngủ!”
“Lạnh…”
“Ôm cả chăn ra.”
“Anh muốn ôm em mới ngủ được.”
“Lâm An Thâm…”
“Uhm…?”
“Rất buồn nôn…”
“…”
Hai người vừa đi vừa đùa, bất tri bất giác đã đên cửa nhà, phát hiện trong sân có rất nhiều xe ô tô màu đen.
Giản Lộ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm An Thâm cứng lại.
Lúc này, một người ngoại quốc mặc một thân âu phục thẳng tắp bước ra: “Tổng thiết kế sư Lâm, ngài đã trở lại.” Giọng Trung Quốc tiêu chuẩn.
Giản Lộ lập tức nhớ ra, trách không được thấy quen mắt, thì ra là người lần trước tổng bộ phái đến thị sát.
“Lâm tổng ở trong phòng chờ đã lâu.”
Lâm An Thâm nắm chặt tay Giản Lộ, anh buông xe đạp, dắt Giản Lộ bước cùng.
Đang lúc Giản Lộ không hiểu gì thì một giọng nữ sang sảng nói: “Lâm An Thâm, lễ phép của cậu đâu?”
Lâm An Thâm dừng bước.
Giản Lộ không nhịn được xoay đầu nhìn lại, quả nhiên là người phụ nữ xinh đẹp lần trước. Lần này cô lại thay đổi thành một thân trang phục nhàn nhã, phong tư yểu điệu kia không thay đổi, nhưng lại thiếu đi nhuệ khí sắc bén mà lại hơn phần khí chất quyến rũ, động lòng người. Trong lòng, Giản Lộ thầm than vưu vật, quả là vưu vật… Tìm được ai so được với người phụ nữ như vậy đây… (vưu vật (尤物): chỉ người, phẩm chất, thường chỉ phụ nữ đẹp.)
Người phụ nữ kia tao nhã bước tới trước mặt Lâm An Thâm: “Cậu cũng thực nhanh… Không phải hôm kia tôi có nói sẽ tới Trung Quốc tìm cậu, vậy mà cậu lập tức bỏ chạy tới Hà Lan là sao?”
Giản Lộ trộm nhìn Lâm An Thâm, sắc mặt anh lại trầm xuống vài phần.
Cô ấy tựa hồ không để ý tới biểu tình của Lâm An Thâm, đem tầm mắt chuyển sang Giản Lộ: “Xin chào.”
Giản Lộ thấy cô ấy đối với mình rội ra một chút ân cần, có điểm phản ứng hơi chậm: “… Xin chào…”
“Giản Lộ, hẳn là Lâm An Thâm chưa giới thiệu tôi với cô? Cô có thể gọi tôi là dì Lâm.”
Giản Lộ giật mình, nếu gọi là dì thì hơi già đi: “Lâm tỷ…”
Cô ấy bật cười, giọng nói êm tai, uyển chuyển: “Ngoan, ngoan, quả nhiên là một đứa nhỏ khôi hài.” Sau đó liếc nhìn bó hoa Tulip Giản Lộ đang ôm: “Bất quá, khả năng là bây giờ phải thay đổi cách xưng hô…”
Giản Lộ không hiểu ý của cô: “Vì sao?”
“Lớn rồi mà vẫn dáng yêu. Nhớ lại lúc trước, cô chỉ cao như vậy,” nói rồi dùng bàn tay so so độ cao, “Cỡ như hạt đậu đỏ vậy, buộc một túm đuôi ngựa cao cao đằng sau. Vẫn không nhớ tôi sao?”
Giản Lộ kinh ngạc, trong đầu đầy những dấu chấm hỏi, đang định truy vấn Lâm An Thâm, Lâm An Thâm liền cướp lời trước: “Giản Lộ, về phòng trước đi.” Giọng anh hơi phẫn nộ còn có chút khẩn trương.
“Nói chuyện một chút rồi hẵng đi.”
“Về đi. Ngay bây giờ!”
Giản Lộ ngơ ngác, Lâm An Thâm chưa từng lớn tiếng với cô như vậy. Tay anh nắm chặt, nổi cả gân xanh.
Giản Lộ không dám ở lại tranh cãi với anh, ngoan ngoãn trở về phòng. Ngồi ở trong phòng, Giản Lộ vẫn hơi ngơ ngơ, cởi dây bó hoa Tulip ra. Trên bàn toàn là hoa Tulip màu hồng nhạt. Bên ngoài rất im lặng, Giản Lộ không nghe được một mẩu chuyện nào. Cô yên lặng sửa sang lại đống hoa, trong óc vẫn hỗn loạn, chưa bắt được bất kỳ ý nghĩ nào. Chọn lấy một bông hoa, đặt lên mũi ngửi ngửi, mùi hương không giống như hoa hồng hay bách hợp mà chỉ hơi thoang thoảng bên cánh mũi…
Tulip, mùi hương nhẹ nhàng, hoa lại hoa lệ…
Chẳng lẽ đây là lý do Lâm An Thâm thích hoa Tulip. Vừa rồi đi dạo trong vườn hoa anh có giải thích nghĩa của Tulip trong tiếng trung: Bác ái, chu đáo, cao nhã, phú quý, có năng lực, thông minh… Lâm An Thâm kiên trì đưa cô đến đây là muốn nói điều gì sao? Nhưng những từ ngữ đó với cô dường như không có chút quan hên…
Đột nhiên, cô lại phát hiện ra mình chẳng hiểu gì về anh cả… Trước kia cũng không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ cảm thấy anh yêu cô là đủ rồi. Anh không muốn nói, cô cũng không hỏi. Nhưng mà nhìn thấy biểu tình khẩn trương vừa rồi của Lâm An Thâm, Giản Lộ lại cảm thấy tim mình hơi đau. Một người nếu cất giữ rất nhiều bí mật có phải rất mệt nhọc, rất áp lực… Mà bây giờ cô và anh đã trở thành người một nhà, cô hẳn nên chia sẻ với anh, không phải sao…
Qua một hồi lâu, cửa phòng mở ra. Lâm An Thâm bước vào.
“Giản Lộ…” Lâm An Thâm ngồi xuống bên cạnh Giản Lộ.
Tay Giản Lộ không ngừng run.
“Đói bụng sao?”
“…”
“Bữa tối chuẩn bị xong rồi, đi xuống ăn được không?”
“…”
“Chuyện vừa rồi anh xin lỗi, anh có hơi lớn tiếng.”
“…”
“Thực xin lỗi…”
“…”
“Bác Roth làm rất nhiều đồ ăn truyền thống, có cả đậu Hà Lan!”
“…”
“Chẳng phải em muốn biết tại sao người Hà Lan cao lớn sao? Xem đồ ăn của họ thì biết.”
“…”
“Giản Lộ, nói chuyện với anh…”
“Đậu Hà Lan với Hà Lan không có quan hệ với nhau…”
“… A, đúng vậy…”
“Anh cùng một nhà với Roth rất quen thuộc à?”
“Ừ, trước kia có quen biết…”
“Lâm tỷ là người như thế nào?”
“Là trưởng phòng hành chính ở tổng công ty.”
“Lâm tỷ là người như thế nào?”
“Cũng là người nắm giữ cổ phần trong tập đoàn Trọng Mộc.”
“Lâm tỷ là ai?”
“…”
“Không chịu nói?”
“…”
“Em không muốn ăn, anh ăn mình đi.”
“Giản Lộ.”
“Làm gì?”
“Em nhất định phải quấn lấy vấn đề này hay sao?”
“Em muốn biết.”
“Em không cần biết.”
“Em là Lâm phu nhân!”
“Em cùng bà ta không có quan hệ. Quên đi.”
“Rốt cuộc anh có nói hay không?”
“Anh không nghĩ nói.”
Nói xong, Lâm An Thâm không để cho Giản Lộ có cơ hội hỏi nữa, nằm lên giường liền kéo chăn qua đầu, đưa lưng về phía cô liền ngủ.
Giản Lộ trừng mắt với cái bóng lưng của anh, Lão Hồ Ly này còn dám không để ý đến cô?! Thật mốn bổ sọ anh ra, đổ thêm chút nước vào, để xem cố chấp của anh còn đặc được nữa không! Tức giận đến ê ẩm cả mũi, Giản Lộ cũng dỗi, không xuống ăn tối!
Lâm An Thâm nói: Em muốn như thế nào?