Tối hôm đó, khi Lương Phong bị Nghiêm Sâm tặng cho Thẩm Di Châu, cô đã xé nát hết những tấm hình chụp cùng với anh ta. “Không cần cảm ơn.” Nghiêm Sâm cười rồi nói: “Nếu như sau này giàu có thì cũng đừ …
Tối hôm đó, khi Lương Phong bị Nghiêm Sâm tặng cho Thẩm Di Châu, cô đã xé nát hết những tấm hình chụp cùng với anh ta.
“Không cần cảm ơn.” Nghiêm Sâm cười rồi nói: “Nếu như sau này giàu có thì cũng đừng quên tôi.”
Lương Phong yên lặng nhìn tấm hình đang bị đốt cháy, cô nhẹ giọng nói: “Nghiêm Sâm, lúc anh chết chắc chắn sẽ chỉ có một mình.”
Ngón tay Nghiêm Sâm vuốt bả vai cô, anh ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì: “Mượn lời chúc tốt lành của em.”
Không lâu sau, Thẩm Di Châu cầu hôn Lương Phong.
Ngày thử áo cưới, cô bị Nghiêm Sâm chặn lại trong phòng thử quần áo.
“Thật đẹp.” Khóe mắt anh ta chứa ý cười, sau đó anh ta đưa tay sờ cằm của cô.
Giây tiếp theo, ngón tay anh ta tàn nhẫn bóp chặt, giọng nói lạnh lùng: “Thay ra!”
Đôi mắt Lương Phong lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh coi tôi là cái gì?”
Ánh mắt Nghiêm Sâm bỗng trở nên lạnh lùng, anh ta cười rồi nói: “Em vẫn đang sống trong giấc mơ hoàng lương của mình sao? Nếu như Thẩm Di Châu biết quá khứ của em và tôi, biết mục đích chẳng tốt lành của em là muốn dựa vào anh ta để thoát khỏi bể khổ, thì em cho là anh ta sẽ cưới em sao?”
Lương Phong đưa tay cản cổ tay của anh ta, đang muốn mở miệng…
Bỗng nhiên cửa phòng thử quần áo bị người khác đá văng ra.
Đôi bàn tay mạnh mẽ không chút thương xót đánh cho Nghiêm Sâm ngã xuống đất.
Lương Phong sợ hãi nhìn Thẩm Di Châu phá cửa đi vào, mặt không còn chút máu.
“Anh đã nghe thấy hết rồi sao?”
Cả người Lương Phong lạnh run lên, nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Di Châu rũ mắt xuống, lau sạch vết máu trên tay, cười một tiếng: “Nghe thấy.”
Trong lòng Lương Phong như tro tàn.
Nhưng lại nhìn thấy anh dùng một bàn tay khác kéo cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Sau này trở thành bà Thẩm rồi, không để em chịu khổ nữa.”
--
Ngày đó cô ở trong nước tiêu hết dưỡng khí, nhìn thấy anh cúi người xuống làn sóng yên tĩnh.
Vì thế, não cô như thiếu dưỡng khí mà rơi vào mớ hỗn độn.
Dễ dàng cảm thấy nghẹt thở, cái chết, tình yêu với anh.
Trong cơn mê, cô nghe thấy tiếng hát lúc có lúc không, từng tiếng từng tiếng lặp lại bên tai cô:
“Những thứ càng đẹp tôi càng không thể chạm vào.”
“Sợ bi kịch lại lặp lại.”
… “Tôi đã trúng mục tiêu.”
Lời của bài “Dòng chảy ngầm”.
Vju