Chương 48

Hạ Sí Mạch lưu lại Tuyên Cẩn tất nhiên là không đồng ý, cho dù Hạ Sí Mạch không làm chuyện quá phận thì nàng cũng không thể cùng Hạ Sí Mạch cùng giường cộng chẩm. Hạ Sí Mạch cũng quyết tâm mặc kệ Tuyên Cẩn đuổi như thế nào cũng không đi, bị Tuyên Cẩn làm riết bực quá đè Tuyên Cẩn xuống tiếp, uy hϊếp: “Nàng nếu nói thêm một câu nữa thì đừng trách ta cường nàng.”

Tuyên Cẩn hoảng sợ, thật đúng là sợ Hạ Sí Mạch nói được làm được, đành phải thỏa hiệp. Bị Hạ Sí Mạch ôm, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, may mà Hạ Sí Mạch không hành động vô lễ nữa, tâm từ từ cũng bình tĩnh, nhắm mắt lại, hương vị trong mũi lúc này đều là mùi thơm ngát của Hạ Sí Mạch. Khó trách nàng vẫn không ghét Hạ Sí Mạch, thì ra là bởi vì Hạ Sí Mạch là nữ, nữ nhân có thủy cốt nên thực sạch sẽ.

Hạ Sí Mạch có thể ôm nàng đã cảm thấy mỹ mãn rồi nào còn có tà niệm gì nữa, trong lòng còn có nhiều vui mừng hơn. Tuyên Cẩn bằng lòng cho nàng lưu lại chính là các nàng đã tiến thêm được một bước dài, nếu biết trước quay về thân nữ nhân lại có thể kéo gần khoảng cách thế này thì nàng đã sớm nên làm như vậy.

Khi sắp ngủ, Tuyên Cẩn như phảng phất bên tai hỏi Hạ Sí Mạch: “Hạ Sí Mạch, mấy năm nay ngươi có phải thật sự rất vất vả hay không?”

*

Lúc Thủy Khinh Linh gõ cửa thì Tuyên Lưu Ly đang ở trong than thở, tưởng hạ nhân nên tức giận nói: “Ta đã ngủ rồi không cần hầu hạ.”

Ngoài cửa Thủy Khinh Linh nói cám ơn với Ngâm Sương, đợi cho mọi người đi rồi lập tức đẩy cửa đi vào, thấy Tuyên Lưu Ly đang vuốt tóc mà ngẩn người, ngay cả khi nàng tiến vào cũng không biết.

“Lưu Ly.” Thủy Khinh Linh khẽ gọi.

Tuyên Lưu Ly theo tiếng ngẩng đầu, thấy Thủy Khinh Linh xinh xắn đứng trước mặt nàng, theo bản năng đứng lên, kinh ngạc: “Khinh Linh!”

Thủy Khinh Linh cười: “Đúng vậy.”

Tuyên Lưu Ly lúc này lại mới thấy không được tự nhiên, cúi đầu xuống hỏi: “Sao lại tới đây?”

Thủy Khinh Linh là giúp Hạ Sí Mạch đưa quần áo mà đến, nhưng nhìn đến Tuyên Lưu Ly thẹn thùng không được tự nhiên, nhịn không được muốn đùa nàng: “Nhớ nàng nên tới.”

Quả nhiên nháy mắt Tuyên Lưu Ly đỏ mặt, nhỏ giọng đến mức không nghe ra được: “Uhm.”

Thủy Khinh Linh càng cảm thấy bộ dáng Lưu Ly nũng nịu đáng yêu đến cực điểm, đi qua, tự nhiên ôm hông nàng, ôn nhu hỏi: “Hai ngày nay có khỏe không?”

Tuyên Lưu Ly nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy Khinh Linh nói: “Cô cô đã quyết định sẽ bỏ qua mọi chuyện, Khinh Linh không cần lo lắng.”

Thủy Khinh Linh: “Nhất định là nàng ở trước mặt nương nương giúp ta nói nhiều lời hay.”

Tuyên Lưu Ly cũng không kể công: “Cô cô nể mặt Vương gia mới thả Khinh Linh thôi.”

Thủy Khinh Linh không cho là đúng lắc đầu: “Nếu nàng kiên trì, nương nương chắc chắn cho nàng lấy lại công đạo.”

Điểm này thủy Khinh Linh không đoán sai, nếu Tuyên Lưu Ly thật sự mất trong sạch mà muốn chết muốn sống, làm cho Tuyên Cẩn vì nàng mà báo thù thì Tuyên Cẩn nhất định sẽ không tha cho Thủy Khinh Linh. Nhưng cố tình Tuyên Lưu Ly lại tỏ ra biểu hiện như có lỗi, khiến cho ngay cả Tuyên Cẩn không dám xác định Tuyên Lưu Ly rốt cuộc là bị ép hay là tự nguyện.

Tuyên Lưu Ly vẫn luôn cho rằng là mình bị rượu làm loạn tính nên không trách Thủy Khinh Linh, nào có đòi công đạo gì nữa. Nhưng thật ra mỗi khi nhớ tới hình ảnh cùng Thủy Khinh Linh thân mật đều làm nàng mặt đỏ tai hồng không thôi.

Thủy Khinh Linh thấy nàng thẹn thùng, tâm không khỏi nhộn nhạo.

Hai người đều là mới nếm thử trái cấm và mối tình đầu, đêm dài yên tĩnh, ánh nến chiếu đỏ hết cả mặt, trong phòng lại chỉ có hai người, tình cảnh này không cần ngôn ngữ gì, Tuyên Lưu Ly sinh trưởng ở khuê phòng tự nhiên có vài phần rụt rè, cúi đầu không nói, Thủy Khinh Linh vào Nam ra Bắc nên tính tình hào hùng nhiều lắm, ôm eo nhỏ Tuyên Lưu Ly, dán sát vào người nàng, ở bên môi nàng cười nhẹ nói: “Không bằng ‘ công đạo ‘ này nàng tự đòi đi.”

Tuyên Lưu Ly nghe ra ý tứ trong đó, mặt đỏ hơn, trong lòng không khỏi nhảy nhót, nàng cũng có thể làm chuyện như vậy với Thủy Khinh Linh?

Mạn sa hạ xuống, trên giường hai người ngồi đối diện nhau, ngày ấy say rượu không tự biết. Giờ phút này Tuyên Lưu Ly là thanh tỉnh, chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, hoàn toàn không bị khống chế lại là khẩn trương và thẹn thùng, còn có chút ẩn ẩn chờ mong, ngượng ngùng nhìn Thủy Khinh Linh, đầu cúi thấp đến độ muốn gục vào trong ngực .

Thủy Khinh Linh mỉm cười, so với người ngày ấy hào phóng giờ phút này Tuyên Lưu Ly thẹn thùng và ngại ngùng lại có một tư vị khác, càng làm cho nàng có ham muốn vừa thương vừa tiếc. Coi điệu bộ thế này mà muốn Tuyên Lưu Ly chủ động chỉ sợ phải đợi chút thời gian, nàng cũng không muốn lãng phí ngày đẹp này. Nàng đọc sách không nhiều lắm, biết chữ bất quá cũng chỉ xem hiểu công văn quân tín thôi, nhưng mà thơ thì có nghe qua không ít, bởi vì Hạ Sí Mạch mỗi lần thái hậu đều niệm vài câu, nàng nhớ rõ có vài câu đặc biệt có thể hình dung tâm tình nàng hiện tại.

Có mỹ nhân hề, gặp chi không quên, một ngày không thấy hề, tư chi nếu như cuồng.

Đầu ngón tay xoa từ mặt Tuyên Lưu Ly đến cần cổ, dọc theo đường cong đến bên hông, cởi bỏ thắt lưng, rút hết những thứ trói buộc trên người nàng, động tác thần kỳ ôn nhu. Chỉ chốc lát sau trên người Tuyên Lưu Ly cũng chỉ còn bộ áσ ɭóŧ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra, bộ ngực ngạo nghễ thẳng đứng, mặc dù còn cách một lớp áo yếm nhưng là đã làm cho Thủy Khinh Linh nhìn muốn phun huyết, miệng khô lưỡi khô.

Tuyên Lưu Ly bắt gặp ánh mắt Khinh Linh không nháy nhìn chằm chằm l*иg ngực của mình, ánh mắt lớn mật làm càn, dù là trong lòng nguyện ý nhưng vẫn thẹn thùng đưa tay che lại, hờn dỗi một câu:

“Không được xem.”

Thủy Khinh Linh như thế nào nhìn không ra dục cự còn nghênh của Lưu Ly, khẽ cười một tiếng, tự thoát y, thoải mái xích͙ ɭõa trước mặt Tuyên Lưu Ly.

Mặc dù đã có qua da thịt chi thân nhưng ngày đó Tuyên Lưu Ly bị choáng, nào có bản lĩnh đâu mà thưởng thức thân thể Thủy Khinh Linh, lúc này mới nhìn rành mạch. Rõ ràng mọi người giống nhau đều là nữ nhân, trên người nữ nhân tất cả đều quen thuộc, nhưng mà khi nhìn Thủy Khinh Linh lả lướt có hứng thú, Tuyên Lưu Ly trong lòng lại nổi lên cảm giác khác thường, có loại xúc động muốn vuốt ve hôn môi Khinh Linh, nhưng mà rụt rè chậm chạp không dám.

Bất quá ánh mắt đã bán đứng Tuyên Lưu Ly, Thủy Khinh Linh nhìn ra Tuyên Lưu Ly có cảm giác đối với thân thể của nữ nhân như vậy là đủ rồi, không đến mức khi nàng muốn mà Tuyên Lưu Ly lại thờ ơ thì thật là chuyện bi thương cỡ nào, đương nhiên giờ phút này nàng chỉ có một ý niệm trong đầu. Trên người Tuyên Lưu Ly mỗi một tấc da thịt đều cực kỳ mê người, nàng đã gấp gáp muốn nhấm nháp một phen.

Đè Tuyên Lưu Ly xuống, Thủy Khinh Linh hôn môi của Lưu Ly, mới đầu còn thực ôn nhu, về sau càng nhiệt tình, hôn chỗ nào chỗ đó cũng có dấu. Thứ che đây duy nhất trên người Tuyên Lưu Ly cũng đã bị kéo xuống, hôn dọc theo cổ nàng hôn đến chỗ cao ngất kia, ngậm trong miệng, mỹ vị hận không thể nàng muốn một hơi nuốt vào hết.

Tuyên Lưu Ly nhắm mắt không dám nhìn thủy Khinh Linh đang chôn mặt trong ngực nàng, cảm thấy xấu hổ muốn chết nhưng mà dù vậy trong lòng lại hy vọng nàng nên làm càn thêm chút mới tốt…

Thủy Khinh Linh luồng xuống giữa hai chân Lưu Ly, đầu ngón tay dừng lại chỗ ẩm ướt không vội vàng gì, dùng thanh âm đầy mê hoặc hỏi Tuyên Lưu Ly: “Thích không?”

Tuyên Lưu Ly tuy rằng thẹn thùng nhưng cũng là một cái khẩu thị tâm phi, rất thành thật gật đầu: “Ưʍ.”

Thủy Khinh Linh vốn là muốn trêu cợt Lưu Ly một phen mà ngược lại bị Lưu Ly làm cho tâm dương khó nhịn, yêu sát nàng nghiêm trang trả lời bộ dáng, hôn môi Lưu Ly nói: “Ta cũng thích.”

Theo như ý nguyện của Tuyên Lưu Ly, đầu ngón tay tiến vào nơi mềm mại đó hoạt động, thân thể nàng tùy ý chiếm đoạt…

Cuồng phong bão táp hồi lâu qua đi.

Thủy Khinh Linh mồ hôi đầm đìa xụi lơ trong lòng Lưu Ly, câu được câu không cùng Tuyên Lưu Ly nói chuyện, nàng biết rất ít về Tuyên Lưu Ly, hận không thể lập tức đem phần trống này bổ sung mới tốt. Nàng hỏi Tuyên Lưu Ly thích cái gì, thích ăn cái gì, mặc cái gì, chơi cái gì, cuối cùng mới thật cẩn thận hỏi Lưu Ly, có có ý trung nhân hay chưa.

Lúc chưa thấy Thủy Khinh Linh, Tuyên Lưu Ly vẫn còn lo lắng cho Tuyên Cẩn, kết quả sau khi nhìn thấy Thủy Khinh Linh thì cái gì cũng quên sạch hết rồi, hiện tại nghe Thủy Khinh Linh hỏi như thế mới nhớ tới chuyện trọng yếu, kinh hô một tiếng: “Nguy rồi!”

Thủy Khinh Linh lấy làm kinh hãi theo, nghĩ Lưu Ly suy nghĩ cái gì đó, bắt đầu thấy khẩn trương.

Chợt nghe Tuyên Lưu Ly nói: “Cảnh vương còn ở trong phòng cô cô!”

Nguyên lai là việc này, Thủy Khinh Linh thở phào một hơi, cười hỏi: “Nàng không biết là Vương gia cùng nương nương thực xứng đôi sao?”

Tuyên Lưu Ly cũng biết có thể xứng với cô cô là chỉ có Cảnh vương và cũng biết ngày này sớm muộn gì muốn tới, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, cùng lúc nàng nhìn ra được cô cô không phải là tự nguyện nữa, về phương diện khác ẩn ẩn cảm thấy cô cô là người hoàn mỹ như vậy không nên bị nam nhân khinh nhờn. Tuyên Lưu Ly nghĩ sao nói vậy, hiện giờ trong mắt nàng Thủy Khinh Linh không phải là ngoại nhân.

Thủy Khinh Linh khóe môi càng cong lên, nghĩ đến Tuyên Lưu Ly vẫn có ý với thái hậu thì ra là như thế này. Tuy rằng trước đây Hạ Sí Mạch đã nhờ Dung Doanh Tâm thử nàng, đã biết nàng đối với thái hậu không phải là loại tình yêu, nhưng là quan tâm sẽ bị loạn, Thủy Khinh Linh vẫn vẫn luôn không yên tâm. Dù sao thái hậu rất ưu việt, chủ tử có thể mê luyến thái hậu mười năm thì Tuyên Lưu Ly ái mộ thái hậu cũng là bình thường.

Hiện tại nghe Tuyên Lưu Ly nói, nhất thời yên tâm, xem ra Tuyên Lưu Ly chẳng những sẽ không trở thành chướng ngại vật mà thậm chí còn có thể thành trợ giúp một phen. Có thể thấy chủ tử quả nhiên có dự kiến trước, làm cho Tuyên Lưu Ly kí©h thí©ɧ thái hậu, như thế chẳng những tìm được một cái giúp đỡ mà còn ngẫu nhiên thúc đẩy các nàng, chỉ là không biết ai đang âm thầm hãm hại Tuyên Lưu Ly, cho Tuyên Lưu Ly ăn mị dược. Nếu để nàng tra ra, nhất định phải cho người này không chết tử tế mới được! Đột nhiên nghĩ đến, nếu Tuyên Lưu Ly biết ngày đó là bị người hãm hại mới cùng nàng phát sinh da thịt chi thân, thậm chí nàng cũng từng cho Tuyên Lưu Ly ăn nhất túy lan, vậy Tuyên Lưu Ly sẽ làm gì nàng?

Nghĩ đến đây, Thủy Khinh Linh nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Tuyên Lưu Ly thấy Khinh Linh thay đổi sắc mặt, quan tâm hỏi: “Khinh Linh làm sao vậy?”

Thủy Khinh Linh nào dám cùng nàng nói thật, nàng sợ Tuyên Lưu Ly trong cơn tức giận về sau sẽ không để ý nàng nữa, đành phải đợi cho ngày sau thời cơ thành thục, rồi thỉnh tội với nàng. Khôi phục tâm trạng, cầm tay Lưu Ly, trịnh trọng nói: ” Lưu Ly, ta xin thề kiếp này quyết không phụ nàng.”