Chương 49

Hạ Sí Mạch thức sớm, nhìn Tuyên Cẩn còn trong giấc mộng, cảm thấy cảnh sắc tuyệt vời này rất chân thật. Người nàng tâm tâm niệm niệm giờ phút này chôn trong lòng nàng, trên mặt không còn vẻ lãnh đạm xa cách thường ngày nữa và ngũ nhan nhu hòa động lòng người cũng hiện ra. Đánh giá xong, dời mắt xuống thấy áo khẽ hở, khe rãnh bên trong như ẩn như hiện, Hạ Sí Mạch nhất thời bị hấp dẫn không nháy mắt, chỉ lo nhìn đến nỗi hai gò má ửng hồng, tâm tư bay loạn xạ.

Tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng Hạ Sí Mạch rốt cuộc vẫn nhịn được, bởi vì Tuyên Cẩn tín nhiệm nàng mới đáp ứng cho nàng lưu lại, nàng há có thể giậu đổ bìm leo? Nghĩ như thế nên nhẫn nhịn những xúc động, chỉ ở trong lòng mà suy diễn…

Tuyên Cẩn mở mắt ra thấy Hạ Sí Mạch cười tủm tỉm, sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, nàng thế nhưng cùng Hạ Sí Mạch cùng giường cộng chẩm, trên mặt trở nên mất tự nhiên, lại nhìn Hạ Sí Mạch tóc đen dài xõa xuống mười phần như nữ nhân tư thái, tâm mới bình tĩnh được chút. Tuy rằng trong lòng biết Hạ Sí Mạch thân là nữ nhân, nhưng như cũ vẫn đối với nàng có ý tưởng không thuần khiết, nhưng cũng đỡ hơn so với cô nam quả nữ cùng ở một phòng.

So với Tuyên Cẩn mâu thuẫn cùng rối rắm, Hạ Sí Mạch nhưng thật ra đường quan rộng mở, cười đến vẻ mặt xuân ý dạt dào, ngón tay nhẹ nâng cằm Tuyên Cẩn lên, ôn nhu gọi:”Cẩn nhi.”

Tuyên Cẩn càng không được tự nhiên, tránh đi ánh mắt Hạ Sí Mạch, thản nhiên nói: “Thức dậy đi.”

“Không.” Hạ Sí Mạch một hơi cự tuyệt, không nói tiếng nào hôn lên đôi môi Tuyên Cẩn, nàng chính là thèm nhỏ dãi, thật vất vả mới đợi Tuyên Cẩn tỉnh lại sao có thể dễ dàng buông tha.

Tuyên Cẩn thấy trốn không xong cũng tùy ý nàng, trong lòng nghĩ ngợi nhiều thêm. Trời đã sáng, chuyện hạ Sí Mạch là nữ nhân không biết sẽ tạo nên sóng to gió lớn như thế nào.

Hai người âu yếm một hồi lâu mới đứng dậy, mặt Tuyên Cẩn tất nhiên là đỏ liên tục, Hạ Sí Mạch giống như mèo đi ăn trộm cá. Lúc Tuyên Cẩn đang trang điểm, Hạ Sí Mạch ôm nàng từ phía sau, ở bên tai nàng cảm khái: “Nếu về sau mỗi ngày như thế này thì thật tốt!”

Tuyên Cẩn trong gương đồng liếc Hạ Sí Mạch: “Ngài chỉ muốn mỹ mạo của ta thôi.”

Nhìn trong gương, rõ ràng là hai nữ nhân lại thân mật như thế, trong lòng bắt đầu thấy không được tự nhiên.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn nhìn chằm chằm vào gương không lên tiếng, cũng tự đoán được một ít, xoay người Tuyên Cẩn lại đối mặt với nàng, sau đó nói:

“Ta sinh ra chính là nữ nhân, đây là chuyện thực không thể thay đổi, cho nên ta có thể làm mọi thứ vì nàng, duy độc không thể vì nàng mà biến thành nam nhân, kỳ thật nam nhân nữ nhân có gì khác nhau đâu? Ta yêu nàng, ta muốn bên cạnh nàng cả đời, như vậy còn chưa đủ sao?”

Tuyên Cẩn trầm mặc, nàng không biết trả lời vấn đề của Hạ Sí Mạch như thế nào, lời Hạ Sí Mạch nói nàng không hề hoài nghi gì, nàng chỉ là không biết có nên chấp nhận hay không thôi. Lúc trước chỉ với thân phận hoàng thúc, Hạ Sí Mạch đã làm cho nàng rất rất đắn đo, hiện tại kinh thế hãi tục hơn Hạ Sí Mạch chính là nữ, và đây cũng là một cái khó khăn mà các nàng khó có thể vượt qua được. Thân phận của nàng đã định kiếp này nàng không thể có tư tình nhi nữ nào, nếu nàng tiếp nhận Hạ Sí Mạch thì thanh danh của nàng coi như xong, nàng có thể không để ý người bên ngoài, nhưng nàng phải đối mặt Lẫm nhi như thế nào? Lẫm nhi là vua của một nước, mẫu hậu nó lại làm cho nó hổ thẹn, nàng sợ con trai của nàng sau này hiểu chuyện thì cả đời sẽ không chịu tha thứ cho nàng. Nhưng nếu không nhận? Lòng sẽ rất là đau…để mất Hạ Sí Mạch… chỉ sợ sẽ không có ai nguyện ý đối với nàng như thế, cho dù có tâm cũng sẽ không giống Hạ Sí Mạch chấp nhất và có thể vì nàng mà liều lĩnh như vậy. Dứt bỏ thân phận thái hậu của nàng đi thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường muốn có người yêu thương mình mà thôi, nàng cũng đã trải qua nhiều sóng gió rồi. Trước gả cho một nam nhân không hề yêu thương mình, 10 năm tịch liêu một mình, nàng còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cả đời cũng chỉ có như thế? Trong lòng nhất thời sinh ra vài phần không công bằng và phẫn nộ, nam nhân nữ nhân vì sao khác biệt to lớn như thế, nam nhân nếu thê tử đã chết có thể tái giá nhưng nữ nhân lại chỉ có thể một …mình… đến chết, dù là nàng vẫn còn thanh xuân.

“Ta có phải hay không nên vì mình sống một lần?”

Mà không phải vì hư danh, Tuyên Cẩn có chút hoang mang nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch như thế nào không biết Tuyên Cẩn mâu thuẫn, Tuyên Cẩn băn khoăn rất nhiều thứ, mà hoàn toàn không có giống nhau là vì chính cô ta, Tuyên Cẩn không thể tưởng được. Hạ Sí Mạch thì tốt lắm, nàng yêu nữ nhân này, nàng muốn cho Tuyên Cẩn hết thảy những thứ đẹp nhất trên đời này, đó chính là tình yêu.

Hạ Sí Mạch yêu thương kéo Tuyên Cẩn ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Cẩn nhi, kỳ thật chấp nhận ta cũng không có khó như vậy, chỉ cần làm theo tâm ý thì tốt rồi. Còn những chuyện khác thì cứ giao cho ta, ta không phải là chỉ nhất thời yêu nàng. Những chuyện sau này ta đã tính toán hết rồi, ta như thế nào lại để nàng mang danh xấu mà theo ta cùng một chỗ đâu?”

Tuyên Cẩn có chút cảm động nhìn Hạ Sí Mạch, thì ra Hạ Sí Mạch đã có tính toán hết rồi, nhẹ giọng nói: “Ngài tốt với ta như thế, ta sợ còn không khởi ngươi.”

Hạ Sí Mạch hôn Tuyên Cẩn một cái, mỉm cười nói: “Chỉ cần trong lòng nàng có ta là đủ rồi.”

Như mọi khi thì lúc này Ngâm Tuyết, Ngâm Sương sẽ đi vào hầu hạ nhưng do Hạ Sí Mạch đang ở đây, hai người không dám tiến vào, chỉ ở bên ngoài hỏi.

Tuyên Cẩn tự biết không thể để cho người khác nhìn thấy Hạ Sí Mạch hiện tại, đồng thời tò mò Hạ Sí Mạch người bên cạnh cũng rất nhiều, mà sao nàng che dấu được nhiều năm như vậy?

Hạ Sí Mạch cười nói: “Chuyện có đáng gì đâu, chỉ cần không cho người nào tới gần là được. Trừ nàng bây giờ mới biết ra thì trước đây cũng chỉ có mẫu hậu và Khinh Linh biết chuyện này. Vốn còn có một nhũ mẫu nữa, bất quá tuổi tác đã cao, tai điếc hoa mắt, miệng không thể nói, biết cũng như không biết thôi.”

Tuyên Cẩn biết quá trình này nhất định cực kỳ gian nan, nào có Hạ Sí Mạch nói nhẹ nhàng như vậy. Bí mật trọng đại như thế nào cũng chỉ có ít ỏi người biết mà Hạ Sí Mạch lại đem đi nói cho nàng, không khỏi nghĩ đến phần thâm tình này Hạ Sí Mạch đối với nàng, phải có bao nhiêu tín nhiệm mới có thể như thế, càng cảm thấy phần cảm tình này nặng trịch. Không hỏi gì thêm, chỉ hỏi có cần cho Khinh Linh lại đây giúp nàng thay quần áo hay không.

Hạ Sí Mạch có sáng kiến, nhướn mày nói: “Không bằng nàng giúp ta đi.”

“Ta?” Tuyên cẩn lúng túng, không phải nàng phóng không □ đoạn, mà là giúp Hạ Sí Mạch thay quần áo, tổng cảm thấy được có ý tứ khác hàm xúc ở bên trong, bất quá cũng không biết Thủy Khinh Linh hiện ở nơi nào, trơ mắt nơi này chỉ có nàng, để tránh nhiều sinh sự đoan, mặc dù không được tự nhiên, vẫn là đáp ứng.

Kỳ thật mặc quần áo cũng không khó, cái khó là phần buộc ngực, Tuyên Cẩn còn chưa giúp Hạ Sí Mạch cởi trung y là đã đỏ hết cả mặt.

Rõ ràng phải là cái áo không đủ che thân Hạ Sí Mạch thẹn thùng mới đúng, nhưng mà mặt đỏ tận mang tai lại là Tuyên Cẩn, ánh mắt Tuyên Cẩn không biết nhìn đâu đành phải cúi đầu. Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn xấu hổ cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo, trêu đùa: “Cẩn nhi sao lại đỏ mặt như vậy?”

Tuyên Cẩn đổ quạu, Hạ Sí Mạch rõ ràng là biết mà còn hỏi. Lại nghĩ, nàng và Hạ Sí Mạch đều là nữ tử, có gì kiêng dè? Liền lớn mật giương mắt nhìn Hạ Sí Mạch. Một mảnh trơn bóng như tuyết lộ ra, nhìn không ra chỗ nào giống nam tử, trước ngực đúng là rất tròn no đủ thật là có liêu, có thể trường kỳ tập võ cùng phẫn nam tử duyên cớ, cứ việc Hạ Sí Mạch thân thể thon dài, mặt ngoài có hứng thú, ở áo không đủ che thân dưới vẫn toát ra vài phần anh khí đến, mặt Tuyên Cẩn lại là không hiểu đỏ lên, ngượng ngùng lại nhìn, phiết quá … Đi, đồng thời thầm giật mình, Hạ Sí Mạch đối nàng ảnh hưởng nhưng lại to lớn như thế, nàng cùng Hạ Sí Mạch trong lúc đó để ý không rõ đích quan hệ, nhưng lại làm cho nàng đối nữ nhân thân thể có không đồng dạng như vậy cảm giác, loại này tâm không khỏi mình cảm giác, làm cho nàng có chút bất an.

Hạ Sí Mạch nhìn thấy vui sướиɠ không thôi, nếu Tuyên Cẩn vô cảm với nữ nhân thì sao mà thẹn thùng như thế? Đã đạt được mục đích nên cũng không khó xử nàng nữa. Tự mình mang buộc ngực quấn quấn vài vòng, buộc lại tóc dài, mặc áo mãng bào vào, động tác thành thạo liền mạch lưu loát, như ảo thuật. Tiếu giai nhân biến thành tuấn công tử, tiểu vương gia phong lưu phóng khoáng lại trở về.

Tuyên Cẩn kinh ngạc nhìn Hạ Sí Mạch đã lâu, cuối cùng cũng thở dài.

Hạ Sí Mạch cũng hiểu, muốn Tuyên Cẩn hoàn toàn chấp nhận chuyện này là cần phải có một quá trình, cũng không nói gì thêm.

Hai người sửa soạn xong mới để cho Ngâm Sương các nàng tiến vào, tuy rằng thần sắc Ngâm Sương các nàng cũng như bình thường nhưng Tuyên Cẩn vẫn cảm thấy mất tự nhiên, giống như bị mỉa mai, vội vàng rửa mặt xong là đi vào triều. Không ngờ lúc đi ngang phòng Tuyên Lưu Ly thấy Tuyên Lưu Ly và Thủy Khinh Linh vừa đi ra, bốn người đều sửng sốt, phản ứng khác nhau.

Hạ Sí Mạch trong lòng nghĩ chính là, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng. Thủy Khinh Linh đi tìm Tuyên Lưu Ly.

Thủy Khinh Linh theo bản năng cầm tay Tuyên Lưu Ly, ẩn ẩn có ý bảo vệ, sợ Lưu Ly bị thái hậu trách phạt.

Xấu hổ nhất là cô cháu Tuyên gia, Tuyên Cẩn ít nhất cũng có thể đoán được vì sao Thủy Khinh Linh lại ở trong phòng Tuyên Lưu Ly. Nếu đặt ở hai ngày trước thì nhất định sẽ tức giận không nhẹ, nhưng là mình mới cùng Hạ Sí Mạch cùng ở một phòng thì có tư cách gì chỉ trích Tuyên Lưu Ly? Chỉ nhìn Tuyên Lưu Ly liếc mắt một cái, không nói câu nào rồi đi mất.

Tuyên Lưu Ly nhìn cô cô cũng là đại quẫn, kỳ thật Thủy Khinh Linh tối qua có nói muốn rời đi, là nàng đã giữ lại, dù xấu hổ nhiều nhưng cũng không hối hận.

Hạ Sí Mạch vỗ vai Thủy Khinh Linh, nhìn nàng cười cười rồi sau đó đuổi theo Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn không nói, chuyện Hạ Sí Mạch là nữ nhân tự nhiên sóng yên biển lặng, chỉ là có thêm một người biết mà thôi. Nhưng Cảnh vương ngủ lại tẩm cung thái hậu là đã truyền đến cả triều đều biết, lúc trước chỉ là đồn, còn bây giờ là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, trở thành đề tài tranh cãi trong triều.

Cả triều văn võ trừ phe Cảnh vương và phe thái hậu ngoại thích không tỏ thái độ thì những người khác ít nhiều gì đều có chút đánh giá. Dù đối hai người vẫn là thực cung kính nhưng trong lòng lại không như vậy, nhất là đối với thái hậu. Không ngờ thái hậu nương nương đoan trang thanh tao lịch sự như vậy mà lại làm ra gièm pha như thế, cung đình quả nhiên dơ bẩn.

Có người từ lúc vào chầu là luôn nhìn vào Tuyên Cẩn, từ trong suốt trở nên thâm thúy, rồi thành thâm ý. Tuyên Cẩn cũng cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng cũng không dám đối mặt, nàng còn biết bốn chữ “không biết xấu hổ” viết như thế nào.