Chương 47

Tuyên Cẩn cực lực giãy dụa, tiếc rằng Hạ Sí Mạch ôm quá chặt như thế nào đều giãy không ra, chỉ có thể cả giận nói: “Buông ra.”

“Không.” Hạ Sí Mạch mặc nữ trang, bộ dáng tất nhiên là không giống nhưng tính tình vô lại thì nửa điểm không thay đổi, còn được một tấc muốn tiến thêm một thước hôn môi Tuyên Cẩn.

Rõ ràng Hạ Sí Mạch là nữ nhân mà còn hôn nàng, nhất thời làm cho Tuyên Cẩn có cảm giác rất khó tả.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn cau mày và vẻ mặt không biết là chán ghét hay phản cảm, sợ tới mức vội vàng buông tay ra, sợ Tuyên Cẩn dưới cơn nóng giận nói ra những lời quá kích, da mặt nàng tuy dày nhưng cũng có chừng mực, đừng nói là Tuyên Cẩn không hề thích ứng một chút nào về bộ dáng hiện tại của nàng, thật ra thì ngay cả chính nàng cũng chưa hoàn toàn thích ứng được. Không tự nhiên lộng làn váy một chút, ho nhẹ một tiếng, nói:

“Nàng có phải hay không cảm thấy kỳ quái vì sao ta sẽ là nữ nhân?”

Nhắc tới mới nhớ, Tuyên Cẩn mới ý được vấn đề nghiêm trọng hơn, nàng thế nhưng chỉ lo chuyện tình yêu mà sơ sót Hạ Sí Mạch là nữ nhân! Đường đường một Vương gia, hơn nữa còn nắm trong tay một giang sơn lại là nữ nhân! Đây quả thực rất hoang đường, là ai đã tạo nên sự dối trá lừa gạt đến mức này? Nhưng Hạ Sí Mạch đã giấu bí mật này bao lâu nay, quả nhiên là liên quan đến sinh tử, một khi đã như vậy thì nhất định phải luôn giấu kín chứ? Mà Hạ Sí Mạch vì sao lại phải nói ra, bộ không sợ nàng lấy nhược điểm này đe dọa?

Trong lòng Tuyên Cẩn tràn đầy dấu hỏi, nàng đang đợi đáp án của Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch biết Tuyên Cẩn muốn nghe cái gì, dựa vào tháp điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, rồi mới chậm rãi nói.

Hạ Sí Mạch nói rất nhiều về nguyên nhân mình nữ phẫn nam trang. Nói về thời thơ ấu cô đơn, nói trên chiến trường sinh tử chém gϊếŧ, nói về lúc trước phụ mẫu lục đυ.c với nhau, nói về lúc vừa gặp Tuyên Cẩn đã yêu. Hạ Sí Mạch nói kỳ thật nàng là người rất vô tình, lạnh lùng đến mức có thể mặc kệ sinh tử của bất luận kẻ nào, nhưng Tuyên Cẩn là uy hϊếp duy nhất của nàng, vì Tuyên Cẩn nàng có thể không để ý đến sinh tử. Tuyên Cẩn hỏi Hạ Sí Mạch vì cái gì, Hạ Sí Mạch nói, nàng là người đầu tiên trừ mẫu hậu ra là người cho ta ấm áp. Tuyên Cẩn khó hiểu, Hạ Sí Mạch nói về một năm kia khi nàng còn trẻ hết sức lông bông, vì nói sai mà kết quả bị hoàng huynh nghi kỵ. Nàng nói, hoàng huynh sở dĩ có thể lên làm hoàng đế chỉ là ỷ vào con trưởng thôi, luận võ công luận tài trí hoàng huynh đều xa không bằng nàng, huống chi còn là con ma ốm. Ngay cả mẫu hậu cũng nói, từ lúc nàng sinh ra là đã được bồi dưỡng như người thừa kế ngôi vị, hoàng huynh tức giận đến mức chẳng những tước chức vị Vương gia của nàng mà còn muốn gϊếŧ nàng để chấm dứt hậu hoạn, mẫu hậu chẳng qua là cũng chỉ khuyên hoàng huynh lưu lại cho nàng một mạng mà thôi, nhưng Tuyên Cẩn cực lực che chở nàng nên chỉ bị phạt bế môn ba tháng. Nàng nhớ rất rõ, Tuyên Cẩn đã dùng khăn lụa mềm mại giúp nàng lau khô nước mắt, dùng thanh âm vô cùng ôn nhu nói với nàng, muốn thành đại sự thì phải ghi nhớ bốn chữ “chịu nhục chịu khổ”, về sau không thể lại lỗ mãng nữa. Nàng lúc ấy như ngốc tử nhìn thiên tiên xinh đẹp Tuyên Cẩn, nàng luôn nhớ ân đức của Tuyên Cẩn, càng đem Tuyên Cẩn bỏ vào trong lòng. Sau đó ngày ngày nàng thường xuyên chạy tới gần Tuyên Ninh Cung nhìn lén Tuyên Cẩn, thấy nhiều nhất chính là Tuyên Cẩn luôn buồn bả cạnh cửa sổ ngẩn người. Có một lần nhịn không được đến hỏi nàng, người là hoàng hậu, ngay cả hoàng huynh đều nguyện ý nghe lời của người, vì cái gì nhìn qua vẫn là không vui? Tuyên Cẩn cười đến thật là buồn, Tuyên Cẩn nói, chỉ là bề ngoài thôi… kỳ thật ta với ngài giống nhau đều thân bất do kỷ. Cũng từ khoảnh khắc đó, nàng có một loại mong muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nàng muốn giúp Tuyên Cẩn giải ưu, nàng muốn cho Tuyên Cẩn vui vẻ. Từ lòng cảm ơn đến ái mộ, từ ngây thơ đến khắc sâu, tích lũy tháng ngày lắng đọng lại đã làm cho nàng đối với Tuyên Cẩn không thể tự kềm chế, sinh ra phi khanh không cưới ý niệm trong đầu. Cuộc đời này nếu không có được Tuyên Cẩn là vô nghĩa.

Tuyên Cẩn đã sớm quên đã từng cùng Hạ Sí Mạch như vậy, chỉ là ngẫu nhiên ra tay tương trợ thôi, hẳn là lúc ấy đối với Hạ Sí Mạch sinh ra đồng bệnh tương liên nên mới giúp đỡ, nhưng không ngờ rằng Hạ Sí Mạch bởi vậy mà lưu luyến si mê mình nhiều năm như vậy, mình như thế nào đảm đương được? Nàng rốt cục hiểu ra tại sao Hạ Sí Mạch đối với nàng thắm thiết như thế. Nàng nào có như Hạ Sí Mạch miêu tả hoàn mỹ như vậy, thì ra Hạ Sí Mạch cho tới nay thích là nàng trong tưởng tượng, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút buồn bả.

Tuyên Cẩn nói: “Ta đối với ngài cũng không ân huệ gì cũng không phải như ngài tưởng tượng tốt đẹp như vậy, cho nên người ngài ái mộ cũng không phải ta. Từ nay về sau quên hết đi.”

Hạ Sí Mạch vội la lên: “Như thế nào không phải nàng! Nàng là không chú ý ta nhưng ta lúc nào cũng đem nàng để ở trong lòng, nhất cử nhất động của nàng đều tác động đến ta, đây không phải là yêu thì là cái gì?”

“Là…” Tuyên Cẩn cũng không biết nên thuyết minh như thế nào, nàng hoàn toàn cảm thấy Hạ Sí Mạch nhất sương tình nguyện và người mà Hạ Sí Mạch truy đuổi kỳ thật là mỹ nhân do chính cô ta trước đó tự vẽ ra. Giang sơn, Hạ Sí Mạch đã có, mà mỹ nhân thì nàng không muốn khi Hạ Sí Mạch nhìn đến bộ dáng chân thật của nàng. Tuyên Cẩn thất vọng,

“Tóm lại, người ngài thích nhất định không phải ta.”

Hạ Sí Mạch bị ép đến nóng nảy, bệnh cũ lại tái phát, cử chỉ thô lỗ kéo Tuyên Cẩn qua đè xuống, đầu ngón tay vẽ lên dung mạo tuyệt mỹ của nàng, ôn nhu nói: “Ta vì nàng mà si cuồng như vậy thì như thế nào lại yêu không phải là nàng?”

Suy nghĩ Tuyên Cẩn hỗn loạn, lúc nghe Hạ Sí Mạch thuật lại chuyện cũ theo bản năng vẫn xem Hạ Sí Mạch như nam tử. Nhưng bây giờ kiều nhan Hạ Sí Mạch đối mặt nàng gần trong gang tấc nhắc nhở nàng, Hạ Sí Mạch là nữ nhân, là nữ nhân! Tuyên Cẩn thậm chí có thể cảm nhận được ngực Hạ Sí Mạch mềm mại đè ép nàng, một nữ nhân luôn miệng nói yêu nàng, Tuyên Cẩn lại muốn hôn mê.

Tuyên Cẩn vất vả thốt lên một câu: “Ngài là nữ nhân.”

Đây mới là vết thương trí mệnh.

Hạ Sí Mạch khinh thường nói: “Nữ nhân làm sao vậy, có ai quy định nữ nhân không thể yêu nữ nhân?”

Nam nữ hoan ái mới là đạo lý mãi mãi không thay đổi, nữ nhân cùng nữ nhân thật sự là rất hoang đường, quả thực mới nghe lần đầu… Tuyên Cẩn đột nhiên nghĩ tới Tuyên Lưu Ly và Thủy Khinh Linh, các nàng đồng dạng cũng là hai nữ nhân nhưng lại có thế mây mưa… Này… Tuyên Cẩn tự mình rối loạn và càng không biết như thế nào phản bác Hạ Sí Mạch.

Cố tình Hạ Sí Mạch giờ phút này dán bên tai nàng nói một câu vô cùng mờ ám, giống như kim châm đâm thẳng trong lòng nàng, vừa tê vừa ngứa mà lại vừa đau, làm Tuyên Cẩn muốn lập tức biến mất mới tốt.

Hạ Sí Mạch nói: “Cẩn nhi, trừ bỏ không thể để cho nàng sinh con thì cái gì ta cũng có thể làm…”

Tuyên Cẩn biến sắc, nàng đột nhiên cảm thấy Hạ Sí Mạch căn bản là xem nàng như mục tiêu đánh cướp, lúc trước không để ý ánh mắt thế tục dùng thân phận thân hoàng thúc cận nàng, hiện tại lại kinh thế hãi tục hơn lấy thân phận nữ tử tiếp tục dây dưa với nàng, Tuyên Cẩn đã hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

Mà Hạ Sí Mạch bao nhiêu lần bởi vì bận tâm thân con gái của mình nên mới bất đắc dĩ áp chế dục niệm lần nào cũng chỉ lướt qua, hiện tại Tuyên Cẩn đã biết nàng là nữ nhân, không còn băn khoăn nữa mà còn bắt đầu điên cuồng hơn. Giờ phút này nhìn Tuyên Cẩn cực kỳ mê người, chuyện gì cũng quăng ra sau đầu, nàng chỉ thầm nghĩ phải yêu thương thật tốt nữ nhân trước mắt này thôi.

Trên tháp thì không tiện ra tay cho lắm, Hạ Sí Mạch bế Tuyên Cẩn chạy về phía giường, buông Tuyên Cẩn ra đè xuống, gặm gặm đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ, tùy ý chà đạp.

Cảm giác miệng lưỡi quấn quít này Tuyên Cẩn rất quen thuộc chỉ là… chỉ là vừa nghĩ tới Hạ Sí Mạch là nữ nhân, tim đập tổng yếu đình trệ một chút. Một lần nữa, biến cố này đã làm cho Tuyên Cẩn mất đi năng lực ứng đối, trong đầu có vô số ý niệm hiện lên để khước từ Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch vừa hôn vừa gọi nàng, “Cẩn nhi, cẩn nhi “, như ma âm bình thường làm Tuyên Cẩn khó nhịn.

Cho đến khi tay Hạ Sí Mạch luồng vào trong áo nàng, sự lạnh lẽo kí©h thí©ɧ làm Tuyên Cẩn khôi phục lý trí, kinh hô:

“Hạ Sí Mạch, không thể!”

Hạ Sí Mạch trong mắt đang dào dạt tình ý, tay vẫn còn dừng lại ở trên ngọn núi. Rốt cuộc không tác loạn nhìn Tuyên Cẩn, ánh mắt như lửa nóng rực thanh âm cũng giống như hỏa đốt, vô cùng sốt ruột:

“Cẩn nhi, ta đã thẳng thắn thành khẩn khai ra hết thảy rồi, trước mặt nàng không còn bí mật gì nữa, vì sao còn không thể?”

Nói cho Tuyên Cẩn biết nàng là nữ nhân là tương đương với đem tính mạng của mình giao cho Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn trước hết nghĩ đến chính là,

“Chúng ta đều là nữ nhân, không được.”

Hạ Sí Mạch đã nghĩ ra lý do tốt, nói: “Khinh Linh và Lưu Ly mây mưa thất thường là nàng tận mắt nhìn thấy, các nàng cũng đều là nữ nhân, các nàng được thì vì cái gì chúng ta không được?”

“Các nàng… Chúng ta…” Tuyên Cẩn biết rõ lý do của nàng không đủ nên không biết như thế nào phản bác, dưới tình thế cấp bách lại nói, “Ta và ngài vô danh vô phân, không được.”

Hạ Sí Mạch: “Ta đã nói sẽ lấy nàng là nhất định sẽ lấy nàng, danh phận chỉ là sớm muộn thôi, cho dù nàng không cần nhưng ta cũng muốn cho nàng, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu nửa phần ủy khuất.”

Tuyên Cẩn nhìn dung mạo như hoa như ngọc của Hạ Sí Mạch, có chút dở khóc dở cười: “Ngài cũng là nữ nhân như thế nào lấy ta đây?”

Hạ Sí Mạch ngạo nghễ nói: “Giang sơn ta đều có thể có, lấy nàng lại có khách khí sao?”

Cứ như thế, trong nháy mắt Tuyên Cẩn thật sự tin tưởng, cứng cỏi như Hạ Sí Mạch thật không có gì có thể làm khó nàng. Nhưng vừa nghĩ tới tương lai lại phủ định, nàng và Hạ Sí Mạch trở ngại thật sự là nhiều lắm, các nàng không có khả năng đi được lâu dài mà nàng cũng không muốn chỉ nhất thời chi hoan, nếu không có kết quá thì cần gì phải bắt đầu? Nàng đã tổn thương một lần rồi, cái cảm giác đau triệt nội tâm này làm cho nàng không muốn lại đau lần thứ hai.

Tuyên Cẩn vẫn là kiên quyết đích lắc đầu.

Tuyên Cẩn không muốn thì Hạ Sí Mạch đương nhiên sẽ không ép, chỉ là đầy ngập nhiệt tình bị dập tắt, Hạ Sí Mạch giống như sương đánh đập cà bình thường,蔫, thẳng người khụy gối quỳ bên cạnh Tuyên Cẩn, cắn môi, vô cùng oán niệm nhìn nàng.

Tuyên Cẩn nhìn bộ dáng của Hạ Sí Mạch, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia không đành lòng, Tuyên Cẩn tự sợ mình luôn, sau đó lại nghĩ, xác nhận biết Hạ Sí Mạch là nữ nhân cho nên theo bản năng cũng bớt phòng bị nhưng bất quá cũng không dám ở lâu cùng nàng, vội hỏi: “Không bằng ngài đi về trước đi? Có chuyện gì, ngày mai nói sau.”

Hạ Sí Mạch lại lập tức ở nằm xuống bên cạnh Tuyên Cẩn ôm nàng vào lòng, nói: “Ta có thể không làm gì nàng nhưng là có một điều kiện, đêm nay ta muốn lưu lại.”