Chương 46

“Chủ tử nghĩ lại đi a!”

Tới Tuyên Ninh Cung, Thủy Khinh Linh hối hận, gắt gao ôm bọc quần áo không chịu buông tay. “Làm như vậy thật sự là quá mạo hiểm, nếu bị truyền ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng được.”

Trong lòng Hạ Sí Mạch cũng không lo lắng lắm, thản nhiên nói: “Biết thì biết đi, làm nam nhân hai mươi bốn năm ta đã làm đủ rồi, ta không muốn phải đeo mặt nạ đối mặt với Cẩn nhi nữa, muốn hoàn toàn thâu được tâm Cẩn nhi thì phải thẳng thắn thành thật gặp nàng. Tóm lại, ta không trông nom được nhiều như vậy .”

Thủy Khinh Linh nhắc nhở: “Nhưng mà nương nương tâm ý khó dò, nếu nàng không chấp nhận thì làm thế nào cho phải?”

Hạ Sí Mạch lo lắng cũng là cái này nhưng vẫn nói: “Vậy thì mặc cho số phận đi.” Giang hai tay, “thay y phục.”

Thủy Khinh Linh thấy Hạ Sí Mạch tâm ý đã quyết cũng không nói thêm gì nữa, chuyện Hạ Sí Mạch quyết định là không có người nào có thể khuyên can được. Mở hành trang lấy xiêm y bên trong ra.

La Sinh tú phường, Ngụy tú nương là kinh thành nổi danh xảo thủ(đôi tay khéo léo), nghe nói nàng có thể may ra Hoa nhi dụ bướm tới, may ra phượng hoàng có thể dụ được trăm điểu, tay nghề tinh xảo mà ngay cả tù bà ti y cục trong cung so ra đều kém, nhưng lại không chịu vào cung làm y phục cho các nương nương trong cung, nhờ ngày thường nàng kết giao nhiều với các mệnh phụ phu nhân nên mới không bị trong cung làm khó. Thủy Khinh Linh đem năm trăm lượng bạc quăng cái “bộp” ngay trước mặt tú nương, cho nàng làm kiện xiêm y, Ngụy tú nương hỏi làm cho ai, Thủy Khinh Linh chỉ nói một câu, một cô nương thân phận cực kì tôn quý.

Xiêm y run rẩy mở ra, dệt bằng tơ lụa cực phẩm được may hoa vương mẫu đơn, cổ cao, váy dài rủ xuống đất, trang sức tinh xảo, tô điểm bởi Thất Bảo, bên hông buộc bằng lụa mỹ ngọc, xa hoa vô cùng, tinh diệu Vô Song.

Hạ Sí Mạch từ khi ra đời cho tới nay chưa từng mặc qua nữ trang, bộ đồ tất nhiên là cực mỹ rồi nhưng mà phải mặc trên người nàng thì không biết mặc làm sao, bước đầu tiên đã không dễ dàng rồi, thuyết phục chính mình, nàng là một nữ nhân không thể giả được.

Thủy Khinh Linh cũng ở chờ mong chủ tử mặc nữ trang vào thì trông như thế nào.

***

Tuyên Cẩn vịn tay Ngâm Sương trở về phòng, chỉ thấy Thủy Khinh Linh canh giữ ở cửa, bởi vì chuyện của Lưu Ly nên vẫn còn có chút oán niệm với nàng, nhưng cũng không tốt mà nhìn hoài nên chỉ ôn hòa cười.

Thủy Khinh Linh vội quỳ xuống cảm tạ thái hậu đích tha thứ, rồi sau đó nói: “Vương gia ở bên trong chờ nương nương.”

Hạ Sí Mạch ở lại phòng Tuyên Cẩn đã là chuyện nhìn mãi quen mắt, ngay cả Tuyên Cẩn cũng hết biết là có cái gì không ổn, gật đầu, nói: “Các người đều đi xuống đi.”

Đám người Thủy Khinh Linh hô vâng rồi lui xuống, đến cuối hành lang, Thủy Khinh Linh đột nhiên kéo tay Ngâm Sương, thái độ thật là khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi Tuyên cô nương đang ở đâu?”

Ngâm Sương dĩ nhiên là biết không ít chuyện về Thủy Khinh Linh và Tuyên Lưu Ly, huống chi Ngâm Tuyết còn thường xuyên để cập. Nàng đã hiểu, do dự trong chốc lát sau đó nói: “Thủy cô nương thỉnh đi theo ta.”

Tuyên Cẩn mở cửa đi vào, nàng không quên những lời Hạ Sí Mạch nói ở liên trì, bí mật có liên quan đến sinh tử của hắn, bí mật gì đây? Còn đang suy tư bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhận ra sự khác biệt. Trong phòng nào có bóng dáng Hạ Sí Mạch, mà thay vào đó là một nữ tử xiêm y hoa lệ, đứng đưa lưng về phía nàng. Phản ứng đầu tiên là tưởng vị phi tần nào nhưng lại không đúng, ai mà dám tự tiện xông vào tẩm điện của nàng khi chưa được nàng đồng ý chứ. Hơn nữa, Hạ Sí Mạch đâu? Chần chờ một chút, mở miệng: “Ngươi là…”

Hạ Sí Mạch mười ngón lần lượt thay đổi, đổ đầy mô hôi, nàng không dám tưởng tượng khi Tuyên Cẩn nhìn thấy nàng như vậy thì sẽ có phản ứng gì. Cố gắng bình tĩnh xong, gợi lên khóe môi, tư thái thong dong chậm rãi xoay người.

Tuyên Cẩn từ sững sờ chuyển sang nghi hoặc rồi sau đó là giật mình, cuối cùng biến thành bất khả tư nghị: “Ngươi, ngươi là…” Thốt ra tên nhưng lại không dám xác định. Này… điều đó không có khả năng!

“Cẩn nhi không nhận ra ta sao?”

Hạ Sí Mạch cười, nụ cười này bình thường nhìn qua là nụ cười xấu xa nhưng hôm nay dưới sự ung dung đẹp đẽ quý giá này thì là nụ cười quyến rũ động lòng người.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vị tiểu mỹ nhân xinh đẹp trước mắt này đúng là Hạ Sí Mạch. Xác định được là Hạ Sí Mạch xong, Tuyên Cẩn ngược lại không ngạc nhiên nữa, cau mày nói: “Ngài vì sao mặc thành như vậy?”

Tuyên Cẩn cho tới bây giờ đều cảm thấy Hạ Sí Mạch rất đẹp, thậm chí so với nữ nhân còn đẹp hơn nhưng thật không ngờ Hạ Sí Mạch mặc nữ trang vào đúng là khuynh quốc khuynh thành, sâu thẳm trong lòng nàng không muốn nghĩ đến chuyện kia, chỉ tưởng rằng Hạ Sí Mạch lại giở trò đùa dai thôi. Người này luôn luôn không khuôn khổ, mà cũng chỉ có Hạ Sí Mạch mới có thể phẫn nữ trang đến không thể nhận ra nổi như thế này.

Hạ Sí Mạch dự đoán rất nhiều kiểu phản ứng của Tuyên Cẩn, mặc dù không bằng Thủy Khinh Linh khoa trương như hồi nãy, nói cái gì sớm biết nàng biến thành nữ nhân đẹp như vậy thì sẽ không đi thích Tuyên Lưu Ly. Tốt xấu gì thì Tuyên Cẩn cũng phải tỏ vẻ một chút kinh ngạc chứ, ngay cả nàng tự nhìn mình cũng phải kinh diễm mà… không ngờ rằng Tuyên Cẩn phản ứng đầu tiên lại là tưởng nàng nữ phẫn, nàng đã bị đả kích nghiêm trọng. Chẳng lẽ nàng mặc thành như vậy rồi mà trong mắt Tuyên Cẩn vẫn còn là một nam nhân?

Hạ Sí Mạch suy sụp, đáng thương hỏi: “Ta không đẹp sao?”

Tuyên Cẩn thành tâm trả lời: “Đẹp… cực kỳ xinh đẹp.”

Hạ Sí Mạch ủy khuất: “Vậy nàng vì sao còn nói ta là nam nhân?”

“Thì ngài vốn là…”

Mới nói một nửa, Tuyên Cẩn đâu phải ngu ngốc, hồi nãy chỉ là phản ứng của người bình thường theo quán tính thôi, nhớ lại Hạ Sí Mạch nói bí mật có liên quan đến sinh tử. Trong lòng càng nghĩ càng không ổn, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy được bất khả tư nghị, nghĩ muốn tin nhưng lại không thể tin được. Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi! Ngập ngừng nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch cũng khôi phục vẻ mặt thường ngày, đây là ván cờ sinh tử nàng chỉ có thể thắng không thể thua. Bước đầu tiên tất nhiên là làm cho Tuyên Cẩn xác nhận thân phận nữ nhi của nàng, xem thần sắc của Tuyên Cẩn bây giờ hiển nhiên là còn khϊếp sợ và nghi ngờ, Hạ Sí Mạch đi qua không tiếng động, nắm tay Tuyên Cẩn chạm vào ngực mình. Không có sự trói buộc nào mặc dù không bằng Tuyên Cẩn, nhưng ít nhất cũng chứng minh được Hạ Sí Mạch là nữ nhân.

Quả nhiên Tuyên Cẩn chạm xong một cái liền rút tay về và không hề suy nghĩ, kinh hô: “Ngài thật sự là nữ nhân!”

Hạ Sí Mạch khẳng định: “Thiên chân vạn xác.”

Tuyên Cẩn bất khả tư nghị đánh giá Hạ Sí Mạch. Chỉ thấy ngũ quan nàng ôn nhu, dáng người yểu điệu, mười phần là mỹ nhân bại hoại cùng công tử bất cần đời kia căn bản là hai người khác nhau. Trong lòng một lần nữa tự hỏi Hạ Sí Mạch như thế nào lại là nữ nhân? Cảnh vương quyền nghiêng thiên hạ là nữ nhân? Bất quá trong lúc nhất thời chuyện này tựa hồ cũng không trọng yếu, một ý niệm khác trong đầu mới chính thức làm cho nàng không biết như thế nào cho phải. Nam nhân vô số lần thân thiết với nàng, làm cho nàng vất vả mới có chút động tâm là nữ nhân! Tuyên Cẩn lui ra sau ba bước, dù là sự thật nhưng vẫn là khó có thể tin lắc đầu: “Điều đó không có khả năng, quyết không thể nào, ta không hiểu.”

Hạ Sí Mạch nhẹ nhàng tiến lên ôm Tuyên Cẩn, động tác giống nhau nửa điểm không thay đổi, Tuyên Cẩn cảm thấy như là quen thuộc như là xa lạ, sau đó mới ý thức được bị một nữ nhân ôm như thế, cảm thấy không được tự nhiên đến cực điểm. Dù là nàng đã bị Hạ Sí Mạch ôm không biết bao nhiêu lần và còn từng hôn môi, Tuyên Cẩn muốn ngất. Đầu óc đều toàn là nàng thế nhưng cùng một nữ nhân dây dưa đến nay, bây giờ so với lúc trước Hạ Sí Mạch lấy thân phận hoàng thúc thân cận nàng còn khó có thể chấp nhận hơn. Thoát khỏi l*иg ngực Hạ Sí Mạch tránh ra xa nói: “Ngài đừng tới đây, trong lòng ta rất loạn, ngài cho ta suy nghĩ một chút.”

Hạ Sí Mạch cũng biết là Tuyên Cẩn cần một quá trình thích ứng nên không cưỡng cầu nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Kỳ thật Tuyên Cẩn phản ứng như thế lại làm Hạ Sí Mạch cảm thấy vui mừng, ít nhất thì Tuyên Cẩn không có uy hϊếp hay áp chế nàng, mà Tuyên Cẩn chỉ là không thể tin nổi nàng là nữ nhân, như thế thật đáng để suy nghĩ. Nếu Tuyên Cẩn muốn đối phó nàng, biết nàng là nữ nhân thì hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng, một khi công bố chuyện nàng là nữ nhân ra ngoài nhất định sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, đến lúc đó nàng không chết thì cũng bị thương. Tuyên Cẩn chỉ không thể tin nổi nàng là nữ nhân, trừ bỏ có khϊếp sợ ra tựa hồ còn có như là không muốn tin chuyện này là thật, chẳng lẽ là bởi vì Tuyên Cẩn đã thích mình khi nữ phẫn nam trang, cho nên mới không dám tin người nàng thích là một nữ nhân?

Hạ Sí Mạch bị chính suy nghĩ lạc quan của mình làm vui sướиɠ, càng nhìn biểu hiện Tuyên Cẩn thấy càng giống, nhất thời mừng rỡ như điên. Nếu Tuyên Cẩn thực sự thích nàng thì nàng tự có biện pháp thuyết phục Tuyên Cẩn chấp nhận thân phận nữ nhân của mình, Tuyên Lưu Ly cũng không phải là hy sinh vô ích.

Mà tâm tình Tuyên Cẩn bây giờ cùng nàng hoàn toàn tương phản, vốn là có một tia hy vọng, hiện tại nửa điểm cũng không có, cho dù nàng không để ý liêm sỉ nguyện ý ủy thân nhưng hai nữ nhân như vậy làm sao cùng nhau? Thì ra Hạ Sí Mạch cho tới nay đều là đùa giỡn nàng, còn luôn miệng nói cái gì muốn lấy nàng cho nàng danh phận, tất cả đều là lời nói dối, mà nàng thế nhưng lại tin, thật sự là buồn cười. Trên đời này quả nhiên không có ai còn đáng ghét hơn Hạ Sí Mạch, nàng căn bản là một tên lường gạt.

Giận dữ, Tuyên Cẩn thốt ra: “Hạ Sí Mạch, ngươi là một tên lường gạt!”

Hạ Sí Mạch giơ tay muốn nói lại bị Tuyên Cẩn ngắt lời.

“Ngươi đã nữ nhân vì sao lại đến trêu chọc ta? Còn làm… Này sự, ngươi, ngươi… Quả thực đáng giận!”

Trong lòng Tuyên Cẩn có một đống từ ngữ để mắng chửi nhưng vẫn giữ phận, mắng không ra lời. Giận quá khó thở và có chút tái nhợt vô lực.

Hạ Sí Mạch nghe xong lại là ý khác. Lời Tuyên Cẩn nói chính là chứng minh cho ý nghĩ của nàng, Tuyên Cẩn quả nhiên là bị nàng câu dẫn! Nhất thời đủ loại lo lắng ban đầu hết thảy quăng ra sau đầu, Hạ Sí Mạch chỉ cảm thấy chính mình đã đi đúng nước cờ khó khăn. Tuyên Cẩn, nữ nhân này chỉ khi không còn lý trí thì mới có thể không cẩn thận nói ra lời trong lòng.

Không để ý Tuyên Cẩn phản kháng, Hạ Sí Mạch một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu hỏi: “Cẩn nhi, nàng để ý đến thân nữ như của ta như thế… có phải hay không là đã yêu ta?”

Cho dù là mặt giống nhau như đúc nhưng Tuyên Cẩn vẫn không thể thích ứng được nữ tử khuynh thành tóc đen dài trước mắt này lại chính là cái người bá đạo ngang ngược Hạ Sí Mạch, hơn nữa hai nữ nhân thân mật ôm nhau như vậy còn thể thống gì?