Chương 43

Nhìn danh sách trên bàn, thần sắc Hạ Sí Mạch ngưng trọng, đã trầm mặc hồi lâu.

Nàng cho Hạ Sơ Ảnh thăm dò đêm thọ yến thái hoàng thái hậu có ai đến gần Tuyên Lưu Ly hay không, đã tra được nhiều quan viên có quen biết với Tuyên gia, nàng nghĩ chỉ là số ít thôi nhưng không ngờ có nhiều như vậy, còn có vài người thường ngày được nàng coi trọng, này đàn mọi việc đều thuận lợi đích lão thất phu!

Hạ Sơ Ảnh: “Từ lúc Cao tướng quân nhập kinh, thái độ những người này bắt đầu chậm rãi chuyển biến.”

Hạ Sí Mạch dương mi nói: “Cao Hành chỉ là giới vũ phu như thế nào có năng lực lớn như vậy?”

Hạ Sơ Ảnh muốn nói lại thôi, tựa hồ có nan ngôn chi ẩn, nói: “Tại hạ lúc điều tra vụ này thì nghe được một tin đồn, nói ra chỉ sợ vương gia mất hứng.”

Hạ Sí Mạch: “Bổn vương vốn đã mất hứng, chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi đừng có ấp a ấp úng.”

Hạ Sơ Ảnh lúc này mới nói: “Trên phố nghe đồn, năm đó trước khi thái hậu tiến cung, từng cùng Cao tướng quân có tam sinh ước hẹn, hai người còn suýt bỏ trốn ,suýt song song tự tử.”

“Cái gì!” Bàn gỗ loại tốt nhất trước mặt Hạ Sí Mạch một chưởng thành hai nửa, “ai bịa đặt vậy?”

Hạ Sơ Ảnh: “Tại hạ cũng không tin, nên dùng một trăm lượng bạc mua được gia nô phủ học sĩ, gia nô nói đúng là như vậy, chuyện này có thật, ta hỏi hắn vì sao lúc trước không có ai biết, gia nô kia nói, việc này nếu tuyên dương ra ngoài thì sẽ bị tiên đế biết, đây chính là tội lớn mất đầu, đừng nói ngoại nhân, mà ngay cả người Tuyên gia Cao gia biết cũng không nhiều, lúc trước hắn cũng do trong lúc vô ý nghe được.”

Trong mắt Hạ Sí Mạch có sát khí, âm thanh lạnh lùng nói: “Nói như vậy là không phải tin đồn vô căn cứ?”

Hạ Sơ Ảnh nói: “Chuyện này mười năm qua cũng chưa có ai đề cập đến, hiện tại đột nhiên lại truyền ra, tại hạ nghĩ chỉ sợ có người cố ý, mục đích tự nhiên cũng không đơn giản.”

“Không chỉ không đơn giản mà căn bản là ngang nhiên đối nghịch bổn vương! Ai mà không biết bổn vương đối với thái hậu là tình thế bắt buộc, Cao Hành hắn thật sự là ăn gan hùm mật gấu, chán sống rồi, dám cùng bổn vương cướp người! Còn có những tên không thức thời, chỉ vậy mà dám phản bội bổn vương đối với Cao Tuyên hai nhà chó vẩy đuôi mừng chủ, thật sự là một đám ngu ngốc!”

Hạ Sơ Ảnh không quên nhắc nhở: “Hắn dám làm như thế nhất định là không sợ.”

“Ý của ngươi là thái hậu giúp hắn?”

Đám nịnh nọt này tuyệt đối không thể vì Cao Hành mà phản bội nàng. Bọn họ đánh cược là hoàng thượng và thái hậu, thiên hạ dù sao cũng là của đương kim thiên tử, nếu không phải được Tuyên Cẩn nhận lời, bọn họ sao dám mạo hiểm? Hạ Sí Mạch lúc này không chỉ có phẫn nộ mà còn có cảm giác bị phản bội, nàng đối với Tuyên Cẩn là xuất phát từ nội tâm, Tuyên Cẩn có thể nào đối với nàng như thế? Bồi dưỡng thế lực riêng còn chưa đủ hay sao mà còn cố ý đối với người khác, dùng phương thức đó để mượn sức người! Lúc trước cũng cảm giác Tuyên Cẩn và Cao Hành quan hệ không đơn giản. Thì ra là như vậy, mười năm qua chưa hề quên tình cũ.

Hạ Sí Mạch sắc mặt xanh mét, tay nắm quyền kêu răng rắc, ánh mắt phát hỏa. Hạ Sơ Ảnh sợ quá vội vàng trốn mất.

Hạ Sí Mạch vừa mới hồi cung, có tiểu nha đầu đến bẩm báo, Tuyên Ninh Cung Ngâm Sương nói thái hậu nương nương thiết đãi tiệc tối, thỉnh vương gia qua dùng bữa.

Này không nằm trong dự kiến của Hạ Sí Mạch, nhưng cũng không làm tức giận trong lòng vơi bớt, hừ lạnh một tiếng. Ta cũng đang muốn tìm nàng! Thay y phục, đi Tuyên Ninh Cung.

Nhốt Thủy Khinh Linh vào đại lao, người đến cầu xin đúng là có tổ chức, ngay cả Lưu Ly cũng có tham gia làm cho Tuyên Cẩn rất có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nha đầu kia chẳng lẽ không biết trinh tiết nữ nhân rất trọng yếu hay sao? Mà cũng đã chuẩn bị thả Thủy Khinh Linh ra nên Lưu Ly không so đo cũng là chuyện tốt. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định đem nhân tình này bán cho Hạ Sí Mạch.

Đã mấy ngày không thấy Hạ Sí Mạch, Tuyên Cẩn ăn mặc tỉ mỉ một phen. Tuyên Lưu Ly ở bên cạnh nhìn nàng chăm chú, vốn đã đẹp vô cùng, giờ thêm son phấn, cũng không biết tìm từ gì hình dung mới tốt, không khỏi thầm nghĩ, cô cô nàng muốn gì nhỉ?

“Vương gia tới chưa?” Tuyên cẩn hỏi Ngâm Sương đang giúp nàng thay quần áo.

Ngâm Sương trả lời: “Đã ở sảnh chờ.”

Tuyên Cẩn gật đầu. Mặc đẹp xong, khẽ đẩy Tuyên Lưu Ly còn đang ngẩn người, vịn tay Ngâm Sương đi ra ngoài, hỏi Tuyên Lưu Ly: “Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?”

Tuyên Lưu Ly không đáp hỏi lại: “Cô cô tự nhiên mặc đẹp như vậy là vì cái gì?”

Tai Tuyên Cẩn có chút nóng lên, mà nàng thì thấy biến không sợ hãi thì sao hất thố được, thản nhiên nói: “Chỉ là không muốn thất lễ với người thôi.”

Tuyên Lưu Ly thông minh truy vấn: “Nói như vậy, cô cô là vì Cảnh vương ?”

Hôm nay Hạ Sí Mạch là khách, Tuyên Lưu Ly căn bản là biết rõ còn cố hỏi. Tuyên Cẩn mặc kệ nàng, khoát tay áo, nói: “Con nói sao thì vậy đi.”

Ngâm Sương đi theo Tuyên Cẩn nhiều năm nên rất hiểu ý chủ tử. Bộ dáng Tuyên Cẩn hôm nay trang điểm ăn mặc có điểm giống khi gặp Cao Hành hơn mười năm trước. Thường thường ngẩn người, thường thường dương thần mỉm cười, ngoài miệng thì nói như có thâm cừu đại hận gì với Cảnh vương nhưng thực ra thái độ đối với Cảnh vương đã thay đổi ít nhiều, chỉ là hiện tại giỏi che dấu thôi. Nghĩ đến chủ tử đã tịch mịch nhiều năm như vậy, khó có được người cuồng nhiệt lưu luyến si mê nàng, nên đây cũng không phải là chuyện không tốt. Nếu không thì nhìn chủ tử xinh đẹp chậm rãi ngã xuống, ngay cả nàng đều thay chủ tử tiếc hận.

Hạ Sí Mạch bị kinh diễm từ lúc thấy Tuyên Cẩn bước đi ra. Nữ nhân này nếu gặp chuyện như vậy rõ ràng là tự mình đầy ngập phẫn nộ đến, nhưng sau khi nhìn thấy nàng, lửa giận lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Tuyên Cẩn không võ công, lại có thể gϊếŧ người vô hình. Hạ Sí Mạch thầm mắng mình không tiền đồ, rồi lại không tự chủ được bị nàng hấp dẫn. Mặc dù có ngoại nhân ở đây, nhưng Hạ Sí Mạch vẫn lập tức đi lên, trực tiếp cầm tay nàng, từ nội tâm tán dương:

“Cẩn nhi hôm nay đẹp quá!”

Tuyên Cẩn xấu hổ, Hạ Sí Mạch có thể không để ý người ngoài nhưng nàng thì làm không được vậy. Hơi hơi dùng sức rút tay về, sau đó nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong chúng ta qua đó đi.”

Tuyên Lưu Ly cùng Ngâm Sương cũng thức thời dành nhau đi trước, chỉ hận là không thể biến mất ngay.

Hạ Sí Mạch thừa cơ ôm Tuyên Cẩn vào lòng, ngửi cổ nàng một hơi, vô cùng tham luyến nói: “Vì cái gì nàng có thể dễ dàng làm ta khuynh đảo?”

Tuyên Cẩn dương khóe môi một chút, cố ý cười nhạo: “Rõ ràng là định lực của ngài không đủ.”

Hạ Sí Mạch nhìn ánh mắt của nàng nói: “Ta nếu thật sự định lực không đủ thì làm sao có thể chờ nàng đến bây giờ.”

Tuyên Cẩn nghe xong trong lòng vừa động, không trả lời.

Hạ Sí Mạch muốn hôn nàng.

Tuyên Cẩn vội lấy tay ngăn trở, nói: “Nếu không qua đồ ăn nguội hết.”

Hạ Sí Mạch thở dài: “Sắc thay cơm mà, có nàng ở đây còn có thể ăn cơm sao?”

Rốt cuộc cũng không lỗ mãng, dù sao đêm dài từ từ cũng có cơ hội. Nàng đã quyết định, mặc kệ Tuyên Cẩn có đồng ý hay không, đêm nay đều phải ở lại Tuyên Ninh Cung. Ai kêu Tuyên Cẩn tổn thương lòng nàng, giờ Tuyên Cẩn phải bồi thường. Cao Hành không phải nói hắn cùng Cẩn nhi có tam sinh ước hẹn sao? Nàng sẽ làm cho khắp thiên hạ biết, Tuyên Cẩn là người của Hạ Sí Mạch nàng, xem ai còn dám không an phận đối với Tuyên Cẩn không.

Thức ăn trên bàn thật là phong phú, có mấy món Hạ Sí Mạch thích. Hạ Sí Mạch là người thông minh, Tuyên Cẩn đột nhiên mở tiệc chiêu đãi nàng, cái gọi là vô sự xum xoe phi gian tức đạo, nhất định là có chuyện muốn nhờ. Vờ như không biết, đợi cho ba người ngồi vào chỗ của mình xong, thấy Ngâm Tuyết, Ngâm Sương bên cạnh hầu hạ, nhân tiện nói: “Nơi này không có ngoại nhân, cùng nhau ngồi đi.”

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương cùng kêu: “Nô tỳ không dám.”

Tuyên Cẩn là một người nặng quy củ, tuy rằng ngày thường nàng ít nói, nhưng quy củ vẫn phải có. Tuyên Cẩn thường nói, chỉ có mình không sai thì người ngoài mới không bắt được nhược điểm. Đó cũng là đạo lý sinh tồn của Tuyên Cẩn mấy năm nay ở trong cung.

Tuyên Cẩn: “Vương gia cho ngồi các em cứ ngồi đi.”

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương lúc này mới e ngại ngồi xuống.

Hạ Sí Mạch cho người châm rượu, sau đó nâng chén:

“Đây, chén thứ nhất bổn vương kính hai em, cảm tạ những năm qua đã tận tâm tận lực chăm sóc cho Cẩn nhi.”

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương vội vàng bê chén lên cùng nói: “Hầu hạ chủ tử là nô tỳ phải làm.” Thấy Hạ Sí Mạch một hơi cạn sạch, nên đành phải làm theo.

Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Lưu Ly nâng chén, nở nụ cười với nàng sau đó nói một chút chuyện trước kia.

Tuyên Lưu Ly trong lòng có quỷ, đỏ mặt cúi đầu. Thủy Khinh Linh là tâm phúc của Cảnh vương chắc là Thủy Khinh Linh đã nói hết. Bằng không Cảnh vương sao lại có nụ cười quỷ dị đến vậy.

Tuyên Cẩn không hiểu, còn hỏi Tuyên Lưu Ly làm sao.

Nhưng Ngâm Tuyết thì đoán được vài phần, âm thầm quyết định lát nữa đem chuyện nàng biết báo cho nương nương, miễn cho có một ngày nương nương quái nàng không báo.

Hạ Sí Mạch cười với Tuyên Lưu Ly nói: “Một chén này, bổn vương thay mặt Khinh Linh mời cô. Về phần ý tứ trong đó Lưu Ly hẳn là trong lòng hiểu rõ, bổn vương cũng không muốn nói nhiều. Thỉnh.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.

Tuyên Lưu Ly tuy là thần sắc mất tự nhiên nhưng vẫn nâng chén uống ngay.

Tuyên Cẩn bực bội, giữa hai người có bí mật gì?

Hạ Sí Mạch vốn là đến khởi binh vấn tội, chỉ là sau khi nhìn Tuyên Cẩn xong là không còn khó chịu gì nữa. Mà không còn quạu nữa thì cho dù có hỏi Tuyên Cẩn, cũng không hỏi ra được bao nhiêu, nên chỉ cùng các nàng ăn uống linh đình.

Tuyên Cẩn có việc lại không thể không nói nên chờ đúng thời cơ mới nói chuyện thả Thủy Khinh Linh ra, còn không quên bổ sung bởi vì nể mặt Hạ Sí Mạch.

Cho dù Tuyên Cẩn không tha, thì Hạ Sí Mạch cũng định đi thả, nhưng nếu Tuyên Cẩn đã tự yêu cầu như vậy thì càng tốt. Tâm tình càng sung sướиɠ.

Tuyên Lưu Ly nghe Thủy Khinh Linh được thả nên rất kích động, mà nàng vốn là người không dám uống rượu nhưng lại nâng chén kính Tuyên Cẩn và Hạ Sí Mạch.

Tuyên Cẩn thấy hiếu kì với thái độ của Tuyên Lưu Ly, nhưng vì có Hạ Sí Mạch ở đây thì không tốt để hỏi nên giữ ở trong lòng.

Hạ Sí Mạch suy đoán cũng được ít nhiều, cao hứng dùm cho Khinh Linh, ít nhất thì Khinh Linh có được tâm Lưu Ly dễ dàng hơn nàng.

Gần xong tiệc tối, Tuyên Cẩn mới nói mục đích hôm nay mời Hạ Sí Mạch đến.

Hạ Sí Mạch nghe nàng nói muốn phong phụ thân của Cao Hành – Cao lão tướng quân làm bình nguyên hầu xong, tâm tình vui vẻ cả buổi tối không còn lại gì. Nheo mắt lại nhìn chằm chằm Tuyên Cẩn, ánh mắt có vẻ nguy hiểm.