Chương 44

Hạ Sí Mạch ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cẩn nhi thật biết chăm sóc trọng thần triều đình. Thuận theo lòng người như thế thì nhất định có thể làm gương cho mọi người. Cần cù tẫn trách, hiểu biết lòng người như vậy là xã tắc chi phúc.”

Tuyên Cẩn như thế nào nghe không ra trào phúng, Hạ Sí Mạch nếu thống khoái đáp ứng thì mới đúng là khác thường, thản nhiên nói: “Lão tướng quân cúc cung tận tụy, công vu xã tắc. Ai gia bất quá là thuận theo dân tâm thôi.”

Hạ Sí Mạch dán bên tai nàng, mờ ám nói: “Đúng là dân tâm, hay là tư tâm?”

Tuyên Cẩn nổi da gà hết cả lên, nói chuyện thì nói chuyện đi vì sao cứ dựa vào gần như vậy. Hết lần này tới lần khác nói cái gì cũng không phải lời hay, nói: “Tấu sớ các đại dâng lên ngài cũng thấy đấy, cũng đâu phải là bản thân ai gia chi tư.”

Tuyên Cẩn không đề cập tới cũng được, mà nhắc tới thì Hạ Sí Mạch càng thấy tức. Bây giờ có người bên cạnh nên không muốn tranh cãi với nàng, tí nữa tính sổ sau. Ngắt lời Tuyên Cẩn: “Chuyện triều chính thì để thượng triều giải quyết đi.” Sau đó nhìn Ngâm Tuyết nói, “bổn vương phải tắm, ngươi đi chuẩn bị một chút.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngây ngẩn, nhất thời không rõ Hạ Sí Mạch ý tứ.

Ngâm Tuyết cẩn thận hỏi lại: “Vương gia muốn tắm ở Tuyên Ninh Cung sao?”

Hạ Sí Mạch liếc nàng một cái: “Thì sao? Triêu Huy Điện đâu có ai đâu, ngươi muốn qua đó hầu hạ à?”

Lúc này đã nghe rõ, đám người Ngâm Tuyết giật mình đồng loạt nhìn Tuyên Cẩn.

Tim Tuyên Cẩn đập dồn dập. Hạ Sí Mạch mặc dù vẫn là dáng vẻ bất cần đời nhưng có thể nhìn ra sự nghiêm túc trong đó. Không phải hắn muốn chứ…

Tuyên Cẩn cố gắng trấn định nói: “Thiện đã dùng xong, xin mời vương gia hãy trở về đi.”

Hạ Sí Mạch nói nhỏ chỉ Tuyên Cẩn mới nghe được: “Nàng đã biết ta muốn cái gì sao. Qua mấy ngày rồi, nàng cũng nên thực hiện hứa hẹn đi.”

Bình thường là Tuyên Cẩn luôn luôn ứng đối tự nhiên nhưng lúc này cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Mặt lúc đỏ lúc trắng, lại còn có chất nữ trước mặt mình nên cảm thấy rất mất mặt. Không biết Hạ Sí Mạch bị kí©h thí©ɧ cái gì, lâu nay không có khó xử nàng mà sao hôm nay đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Thấy Ngâm Tuyết đứng bất động, Hạ Sí Mạch không hờn giận nói: “Còn không mau đi, chẳng lẽ phải bổn vương tự mình động thủ?”

Ngụ ý, hôm nay ta quyết lưu lại rồi.

Tuyên Cẩn chỉ lo ngẩn người không lên tiếng, Ngâm Tuyết đành phải nhận lệnh.

Tuyên Lưu Ly không ngốc, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện đó thì mẫn cảm hơn. Nhìn sắc mặt cô cô kém như vậy là biết trong lòng người không muốn. Sau đó cũng bối rối theo. Không ai dám khıêυ khí©h uy nghiêm của Cảnh vương cả. Chỉ bằng nàng, thì chính là lấy trứng chọi đá. Mà nàng cũng không muốn cô cô khó xử và càng không hi vọng cô cô chịu thiệt, đứng dậy nói:

“Cô cô nhìn có vẻ không thoải mái. Vương gia vẫn là thỉnh đi về trước đi.”

Hạ Sí Mạch nào có đem Tuyên Lưu Ly xem ở trong mắt, còn phụ họa theo lời của nàng: “Không thoải mái sao? Kia bổn vương càng phải lưu lại hảo hảo chiếu cố nương nương.”

Hạ Sí Mạch còn cường điệu “Chiếu cố” hai chữ, Tuyên Cẩn và Tuyên Lưu Ly nghe xong thấy mà rét lạnh.

Tuyên Lưu Ly là nghé mới sinh không sợ cọp. Bất chấp tất cả, nâng tay Tuyên Cẩn bảo hộ ở sau lưng, cao giọng nói: “Có ta chiếu cố cô cô rồi, không nhọc đến vương gia lo lắng.”

Hạ Sí Mạch mất hứng, hận Thủy Khinh Linh không ở bên cạnh nhanh đem Tuyên Lưu Ly tha đi. Nha đầu này thật đúng là vướng víu, nhưng mà không có trách nàng. Còn cười hì hì nói: “Cô hỏi cô cô đi, là muốn ai chiếu cố nàng.”

Hạ Sí Mạch càng nói càng tà ác, làm cho người ta khó mà không nghĩ lệch lạc.

Tuyên Lưu Ly nhất thời đỏ mặt, nàng dĩ nhiên không biết Hạ Sí Mạch cũng là nữ nhân. Chỉ là khi nghĩ đến mình và Thủy Khinh Linh mới có quan hệ thân mật nên nếu như nàng đối với cô cô quá tốt thì chẳng phải là làm cho người ta hiểu lầm? Không biết có phải là nàng suy nghĩ nhiều hay không. Trừ bỏ chủ tớ Hạ Sí Mạch ra thì còn ai biết nữ nhân có thể thích nữ nhân nữa. Cho dù lần trước Tuyên Cẩn có cảm thấy mơ hồ nhưng Tuyên Lưu Ly là chất nữ của nàng, như thế nào cũng không có khả năng hiểu sai. Tuyên Lưu Ly đỏ mặt biện giải:

“Ý ta không phải vậy, ý ta phải..” Dưới tình thế cấp bách cũng không biết biểu đạt như thế nào.

Tuyên Cẩn thấy nàng một lòng che chở mình, trong lòng dĩ nhiên cảm động. Hạ Sí Mạch nổi danh ngang ngược không nói lý nên Lưu Ly không phải là đối thủ, hơn nữa cũng thừa lúc trong lòng đã có quyết định. Theo như Hạ Sí Mạch nói thì đây là do nàng nợ hắn, thiếu nợ thì trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa. Nghĩ vậy xong, tâm trạng trở nên bình tĩnh, thản nhiên nói: “Lưu Ly, nơi này không có chuyện của con nữa. Về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tuyên Lưu Ly giật mình nhìn Tuyên Cẩn: “Cô cô!”

Tuyên Cẩn khoát tay, không nói thêm câu nào, xoay người rời đi.

Hạ Sí Mạch đầu tiên là vuốt cằm, suy tư trong chốc lát. Vốn là nghĩ Tuyên Cẩn chắc sẽ kịch liệt phản đối nhưng không ngờ thuận lợi tới như vậy. Sau đó phất tay ra sau, trong lòng không khỏi nhảy nhót.

Tuyên Lưu Ly đành phải hỏi Ngâm Sương còn đứng ở một bên: “Cô cô đây là đáp ứng rồi?”

Ngâm Sương cười khổ: “Nương nương tuy là thái hậu nhưng cũng thân bất do kỷ.”

“Nhưng mà…” Tuyên Lưu Ly muốn nói nhưng lại không thể nào nói lên lời nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Chẳng lẽ cô cô cứ như vậy mà ủy thân cho Cảnh vương?

Sau vườn hoa Tuyên Ninh Cung có một giao trì, do thái hoàng thái hậu khi còn làm hoàng hậu cho người đào nên, Tuyên Cẩn ngày thường rất ít dùng vì thứ nhất là cảm thấy quá mức xa hoa, thứ hai là không thích tên gọi của nó. Giao trì tên là “Uyên Ương Trì “, danh đúng như ý nghĩa, dành cho hoàng thượng và hoàng hậu uyên ương hí thủy. Tuy rằng Tuyên Cẩn đã đổi thành “Liên Trì ” do cái ao có hình dạng như hoa sen, nhưng vì đã từng có mệnh danh như thế nên Tuyên Cẩn vẫn rất ít sử dụng, trừ phi có lễ mừng hoặc hiến tế gì đó mà cần tắm giới trai thì mới dùng đến.

Hạ Sí Mạch phân phó hắn muốn tắm ở liên trì, Tuyên Cẩn cũng mặc kệ hắn.

Đợi Ngâm Tuyết chuẩn bị hết thảy xong, khi lưu lại vài cung nữ chuẩn bị hầu hạ Hạ Sí Mạch tắm rửa thì Hạ Sí Mạch được một tấc muốn tiến một thước yêu cầu Tuyên Cẩn lại đây.

Ngâm Tuyết thiếu chút nữa nổi bạo đến xuất huyết, muốn thái hậu nương nương tự mình hầu hạ hắn, đây cũng quá đáng đi!

Hạ Sí Mạch ngồi xuống cạnh ao, thảnh thơi nói: “Ngươi chỉ cần đi nói bổn vương muốn cùng nàng làm giao dịch, thì nàng sẽ lại đây.”

Ngâm Tuyết đành phải lĩnh mệnh đi nói cho Tuyên Cẩn như thế.

Tuyên Cẩn nghe xong tức giận ngay, định không để ý tới nữa, nhưng khi nghe Hạ Sí Mạch nói cùng nàng làm giao dịch thì do dự một phen. Rốt cục cũng cắn răng đi đến liên trì.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn đến một mình, đoán được nàng có điều cố kỵ nên cũng thuận theo. Mặc kệ nàng mang bao nhiêu người đến đều bị đuổi đi hết.

Lúc Tuyên Cẩn chưa tới Hạ Sí Mạch đã nghĩ hết thảy tốt lắm, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng là đáng giá thử một lần. Đã qua lâu như vậy mà quan hệ của nàng và Tuyên Cẩn nửa điểm vẫn không thay đổi nên không khỏi mất kiên nhẫn, hiện tại lại xuất hiện thêm Cao Hành càng làm cho nàng không thể không đề phòng. Mong muốn Tuyên Cẩn chấp nhận nàng dĩ nhiên là không đổi, mà còn muốn thêm là làm cho Tuyên Cẩn phải chấp nhận nàng là một nữ nhân, cái khó nhất là sự thật, nàng là nữ nhân. Mặc dù hôm nay không nói thì ngày sau cũng vẫn phải nói, cho nên bây giờ chuẩn bị luôn đi. Nếu Tuyên Cẩn thật có thể nhẫn tâm vạch trần nàng, đưa nàng vào chỗ chết thì nàng coi như là hết hy vọng đi. Một nữ nhân vô tình như vậy thì hi vọng làm gì nữa? Người xưa có nói, không chàng nam tường tâm bất tử, nàng kia hôm nay liền chàng một hồi bĩ phi diễn.

“Nàng đã đến rồi.”

Có thể cùng Tuyên Cẩn thẳng thắn thành khẩn đối đãi, trong lòng Hạ Sí Mạch vẫn là cao hứng. Thấy Tuyên Cẩn liền nghênh đón.

Trong lòng Tuyên cẩn thì không yên bất an, mới vừa bước vào là bắt đầu thấy hối hận. Tâm tư Hạ Sí Mạch nàng rất rõ ràng mà nàng thế nhưng còn đưa lên tận cửa, không biết ngại ngùng là gì đã không còn đủ để hình dung nàng nữa, mà phải là vô liêm sỉ mới đúng. Vì lợi ích mà bán đứng bản thân như thế thì thật sự đáng giá sao? Bất quá nghĩ lại, mặc dù không vì mặt khác thì nàng có thể thoát được sao?

Nghĩ vậy xong, trong lòng cũng thản nhiên rất nhiều. Tuyên Cẩn thần sắc lạnh nhạt nói: “Ngài muốn ta giao dịch cái gì?”

Hạ Sí Mạch thấy thái độ nàng lạnh lùng như vậy tâm cũng nguội lạnh đi bớt. Dưới tình cảnh này mà Tuyên Cẩn vẫn có thể thờ ơ như cũ, xem ra ở trong lòng Tuyên Cẩn quả nhiên nửa điểm cũng không có mình, nếu không có mình vậy thì người trong lòng Tuyên Cẩn chắc là Cao Hành rồi. Vừa nghĩ tới Cao Hành, bắt đầu thấy tức, cười lạnh: “Vậy là nàng không muốn phải không?”

Hạ Sí Mạch hiện tại bốc đồng bất kể hậu quả nhưng ở những phương diện khác vẫn là thật là khôn khéo, bằng không cũng sẽ không ở tuổi còn trẻ mà có chức vị như ngày hôm nay dù là xuất thân hoàng tộc. Mà nhiều vương tôn quý tộc như vậy nhưng sao chỉ có một mình nàng làm được? Tuyên Cẩn muốn phong Cao lão tướng quân làm bình nguyên hầu, dụng tâm này rất rõ ràng, nàng như thế nào mà không biết chứ. Mục đích chính là vì Cao Hành thôi, Tuyên Cẩn thật đúng là dụng tâm lương khổ!

Không thấy Tuyên Cẩn trả lời, Hạ Sí Mạch nói thẳng: “Không tính ta đối với nàng cuồng dại một mảnh, chỉ nói ta là hoàng thúc của Lẫm nhi đi, Lẫm nhi lên ngôi không thể không kể công của ta. Vậy thì vì sao trong lòng nàng ta vẫn không bằng một ngoại nhân? Và nàng cần gì phải trăm phương ngàn kế nghĩ cách đối phó ta như thế?”

Tuyên Cẩn hiểu ý hắn nói về Tuyên gia, rất muốn nói lại là người nhà của ta sao có thể là ngoại nhân. Sau đó lại nghĩ, Đại Sở là thiên hạ của Hạ gia nên Tuyên gia tất nhiên là ngoại nhân. Sau đó trong lòng nói thêm, ta không làm thế thì sẽ bị ngươi quản chế, có ai mà nguyện ý cả đời ăn nhờ ở đậu chứ?

Hạ Sí Mạch tưởng nàng không nói lời nào vì chạm phải nỗi đau, nói tiếp: “Hắn có cái gì tốt? Văn không bằng ta, võ không bằng ta. Thân phận địa vị cũng không bằng ta, chỉ bởi vì các người từng có hôn ước sao?”

Tuyên Cẩn lắp bắp kinh hãi, lúc này mới hiểu thì ra là hắn đang nói Cao Hành, hơn nữa là làm sao mà Hạ Sí Mạch biết nàng và Cao Hành từng có hôn ước?

Chợt nghe Hạ Sí Mạch tiếp tục nói:

“Nàng đã gả cho hoàng huynh của ta lâu lắm rồi mà bây giờ còn muốn cùng hắn nối lại tình xưa sao? Ta cho nàng biết, không có khả năng! Ta mặc kệ nàng và Cao Hành còn vươn tơ lòng cũng được, lợi dụng lẫn nhau cũng được nhưng còn có Hạ Sí Mạch ta ở đây thì hết thảy đều là vọng tưởng! Nàng là chỉ có ta, người khác đều không thể, Cao Hành thì càng đừng nghĩ tới. Nàng nếu khăng khăng một mực thì Cao Hành chỉ có một con đường chết!”

Tuyên Cẩn cau mày, nàng với Cao Hành sớm sớm đã không còn gì rồi, nhiều nhất chỉ là muốn cho Lưu Ly cùng Cao gia kết thân thôi, như vậy có thể cho Lưu Ly có được người trong sạch và có thể củng cố thế lực. Nhưng Hạ Sí Mạch nói vậy là oan uổng nàng, là ngậm máu phun người. Cái gì mà tình xưa, vươn tơ lòng, thật sự là khó nghe. Hơn nữa nàng là người cũng không phải vật, Hạ Sí Mạch luôn miệng nói si tình nàng nhưng căn bản là xem nàng như đồ vật, độc chiếm cho bản thân mình thôi. Trong lòng bỗng nhiên không hờn giận, lạnh nhạt nói: “Ta đã nói rồi, ngài nhiều nhất chỉ có thể có được cái xác của ta.”

“Nói như vậy là nàng thừa nhận hữu tình với Cao Hành?” Hạ Sí Mạch phẫn nộ, đôi mắt có thể phun hỏa.

Tuyên Cẩn chỉ hừ một tiếng, cam chịu.

Thấy vậy, con tim bỗng đau nhói, Hạ Sí Mạch rống giận một tiếng: “Tuyên Cẩn!”

Tuyên Cẩn không sợ hãi nhìn hắn, quên luôn chuyện nàng cần cầu hắn. Giờ khắc này nàng chỉ thầm nghĩ nên làm như thế nào có thể chọc Hạ Sí Mạch điên lên mới tốt. Ai kêu tự nhiên nói xấu nàng mà còn ngang ngược không nói lý như thế.