Chương 40

Tuyên Lưu Ly nghe Tuyên Cẩn trọng hình Thủy Khinh Linh, nàng cũng sợ không nhẹ. Tuy rằng bây giờ nàng cũng không muốn gặp Thủy Khinh Linh nhưng sung quân biên cương… nó quá nặng. Tuyên Lưu Ly định sẽ cầu tình giúp Thủy Khinh Linh nhưng không ngờ Hạ Sí Mạch và Tuyên Cẩn lại tranh chấp, Hạ Sí Mạch còn hăm dọa, làm Tuyên Cẩn không còn lời nào để nói, nàng có thể nhịn nhưng liên lụy đến cô nàng vì nàng bị khinh bỉ…

Tuyên Lưu Ly đứng trước Tuyên Cẩn, nhìn Hạ Sí Mạch nói:

“Vương gia nếu không tin có thể nghiệm thân.”

“Lưu Ly!” Tuyên Cẩn quát. Quả nhiên, tiểu hài tử không biết nặng nhẹ.

“Cô yên tâm, con không sợ. Dù sao con cũng không muốn xuất giá. Như vậy cũng tốt, tất cả đều biết, cha và ông nội sẽ không còn ép con nữa. Chỉ cần cô không chê, Lưu Ly chỉ muốn ở bên cạnh cô mãi mãi.”

Rồi Tuyên Lưu Ly bừng tỉnh đại ngộ. Dĩ nhiên nàng biết hậu quả chuyện này, song nàng sỡ dĩ cùng Thủy Khinh Linh… một mặt là bởi vì bị khống chế. Mặt khác, kỳ thật trong thâm tâm nàng đã hi vọng dùng cớ này để ở bên cạnh Tuyên Cẩn. Giá phải trả tuy lớn nhưng đáng! Cô nàng là Thái hậu, người không thể tái giá, và nàng – nàng có thể được coi giữ người… Nghĩ thấy tốt đẹp, Tuyên Lưu Ly vui mừng, thậm chí còn cảm kích Thủy Khinh Linh.

Hạ Sí Mạch ít nhiều cũng biết tâm ý của Tuyên Lưu Ly, gặp nha đầu ấy chẳng những không hối hận mà còn có ý vui mừng, và còn nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Tuyên Cẩn thì càng hiểu rõ. Bây giờ Tuyên Lưu Ly chỉ là sùng bái, và một chút ái mộ Tuyên Cẩn, nhưng sớm chiều ở chung, thời gian dài thì khó nói bản chất có thay đổi hay không. Huống hồ Tuyên Cẩn thương cháu mình như vậy, dần dà, chuyện về sau quả thật không thể nói trước. Hạ Sí Mạch tuyệt không cho phép điều đó xảy ra!

Mà Tuyên Cẩn lại đã quen nghe Tuyên Lưu Ly nói như vậy. Mấy năm trước, khi nàng về nhà thăm viếng, Tuyên Lưu Ly chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu ầm ĩ đòi theo nàng tiến cung, nàng dĩ nhiên không xem là thật vì cho rằng cô cháu nàng chỉ là quá thân thiết mà thôi. Bây giờ Tuyên Lưu Ly gặp chuyện, Tuyên Cẩn lại nghe được lời cũ, nàng nghĩ Tuyên Lưu Ly là bất đắc dĩ. Tuyên Cẩn càng thêm thương xót Tuyên Lưu Ly. Một cô nương tốt nhưng lại tuyệt vọng cả đời không xuất giá, có thể thấy nàng đã bị đả kích như thế nào.

“Chuyện chưa đến mức như thế. Con yên tâm, cô sẽ không để cho con ủy khuất!” Tuyên Cẩn đau lòng, ôn nhu nói.

Tuyên Cẩn đầy ngập ngạo khí mà nhìn Hạ Sí Mạch, Hạ Sí Mạch một tay che trời tạm thời nàng không có biện pháp, nhưng hành sự tại nhân, nói như nào thì con trai nàng cũng là thiên tử, và nàng là Thái hậu, không ít đại thần ủng hộ nàng, chuyện này nàng nhất quyết không chịu thiệt! Không chỉ có như thế, nàng còn muốn Lưu Ly có cuộc sống tốt nhất! Có Thái hậu nàng là chỗ dựa, ai dám bất kính với Lưu Ly? Những băn khoăn trước đó chưa có cách giải hiện đã biến mất, thắng làm vua thua làm giặc, nàng và Hạ Sí Mạch nhất định là địch nhân!

Hạ Sí Mạch bất quá chỉ bị Tuyên Cẩn nhìn nhưng lại cảm thấy áp bách trước nay chưa từng có. Khí chất mạnh mẽ Tuyên Cẩn phát ra làm nàng kinh hãi. Nàng xưa nay biết Tuyên Cẩn không phải là người đơn giản, nhưng thủ đoạn của người ta thì nàng chưa được chân chính diện kiến. Nhìn tư thái Tuyên Cẩn có vẻ như quyết không từ bỏ, tuy không muốn thừa nhận nhưng Hạ Sí Mạch biết công sức gầy dựng nên đã đổ sông đổ biển. Tuyên Cẩn đã đối địch nàng như thế, mặc dù cũng từng có hảo cảm với nàng nhưng khẳng định hiện đã bay biến không còn gì. Tiếc nuối, hối hận, và đồng thời kích phát Hạ Sí Mạch dục vọng muốn chinh phục! Nàng nhất định làm cho Tuyên Cẩn, nữ nhân cao cao tại thượng này thần phục dưới thân mình!

Thủy Khinh Linh không nói gì, mặc kệ hai người kia khắc khẩu vì mình. Kỳ thật, nàng đã hạ quyết tâm. Nhất là sau khi nghe Tuyên Lưu Ly tuyên bố không cần thanh danh đòi nghiệm thân, Thủy Khinh Linh đã hiểu thái độ của Tuyên Lưu Ly. Nàng ấy còn chẳng mảy may để ý đến việc hai người bọn họ vừa mới… Mất mác tất nhiên có. Có điều, ngẫm lại cũng thấy buồn cười. Nếu Tuyên Lưu Ly thấy chỉ có đem nàng sung quân biên cương mới giải được hận thì nàng dĩ nhiên không một câu oán hận.

“Thái hậu nương nương, ngài không cần nghiệm thân, cũng không cần hội thẩm. Thuộc hạ nhận tội, là thuộc hạ thừa lúc Tuyên cô nương say rượu làm chuyện không nên làm.”

Thủy Khinh Linh hợp thời quỳ gối trước mặt Tuyên Cẩn. Tuy là nhận tội nhưng thẳng thắt lưng can, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Khinh Linh, có bổn vương ở đây, không ai dám vu oan giá họa cho muội!”

“Hừ, ai gia cũng không có dụng hình bức cung nàng.”

“Chủ tử không cần uổng công vì thuộc hạ. Chủ tử đã dạy, làm người phải thẳng thắn, quang minh chính đại, đúng là đúng sai là sai. Thuộc hạ làm sai, phải chịu phạt.”

Sau đó, Thủy Khinh Linh khấu đầu, “xin nương nương giáng tội.”

Tuyên Lưu Ly vốn còn lo lắng, sợ Thủy Khinh Linh sẽ vì tự vệ mà khai ra nàng nhưng Thủy Khinh Linh ngược lại ôm hết tội. Rõ ràng là nàng say rượu và ép buộc Thủy Khinh Linh, mà tình hình bây giờ lại như Thủy Khinh Linh cưỡng bức nàng. Tuyên Lưu Ly có điều băn khoăn, song không tốt để nói nàng cũng có sai, miễn cho bị Cảnh vương bắt thóp. Tuyên Lưu Ly chỉ có thể thầm sốt ruột.

“Ngươi thành thật hơn so với chủ tử của ngươi nhiều.” Tuyên Cẩn thoáng nhìn Hạ Sí Mạch nói. “Nếu ngươi đã thẳng thắn thú nhận, vậy là ai gia không có oan uổng ngươi, ngươi có thấy ai gia dụng trọng hình?”

“Thuộc hạ thân phận hèn mọn nhưng dám làm bẩn Tuyên cô nương, cho dù nương nương có ban chết thì cũng là đúng người đúng tội.” Thủy Khinh Linh nói.

Tuyên Cẩn vốn thịnh nộ ngập trời, nhưng thấy Thủy Khinh Linh thành khẩn nhận tội thì lại cảm thấy vô lực, như kiểu đá chìm đáy biển. Trọng hình Thủy Khinh Linh thì thế nào, cuối cùng vẫn không thể vãn hồi được trong sạch cho Lưu Ly. Nhưng ngoài việc này ra, nàng có năng lực làm được gì?

“Người đâu!” Tuyên Cẩn đi tới cửa và thét lớn.

Canh giữ ở ngoài, Ngâm Tuyết, Ngâm Sương lên tiếng trả lời mà vào.

“Áp giải Thủy Khinh Linh đến Hình bộ đại lao, chờ xử lý.” Tuyên Cẩn nói.

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương ở ngoài chỉ mang máng nghe được có tiếng khắc khẩu, còn chuyện gì xảy ra thì hoàn toàn không biết. Thái hậu đột ngột bắt giam tâm phúc của Cảnh vương, nhất định là đại sự. Hai người bọn họ không dám hỏi nhiều.

Hai người áp giải Thủy Khinh Linh. Song, Hạ Sí Mạch chặn đường.

“Ta có lời muốn với Khinh Linh.” Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn nói.

Tuy là hỏi, nhưng Tuyên Cẩn có thể làm chủ? Nếu Hạ Sí Mạch không cho nàng đem Thủy Khinh Linh đi thì nàng cũng phải chịu, huống chi chỉ là vài câu nói. Tuyên Cẩn gật đầu.

“Muội đi theo ta.” Hạ Sí Mạch kéo tay Thủy Khinh Linh nói.

Thủy Khinh Linh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn qua Tuyên Lưu Ly. Mà vừa lúc Tuyên Lưu Ly cũng nhìn nàng. Mặt đối mặt. Tuyên Lưu Ly cúi đầu. Thủy Khinh Linh thầm thở dài, và đi theo Hạ Sí Mạch đến chủ thất.

“Rốt cục sao lại thế này?” Đóng cửa lại xong, Hạ Sí Mạch hỏi liền.

Việc đã đến nước này cũng không có gì giấu diếm, Thủy Khinh Linh nhất ngũ nhất thập đem chuyện phát sinh nói cho Hạ Sí Mạch. Vì nàng còn có điều lo lắng cho Tuyên Lưu Ly nên nàng không có nói Tuyên Lưu Ly câu dẫn nàng, nàng chỉ nói mình không chịu nỗi hấp dẫn mới kìm lòng không đậu.

Hạ Sí Mạch nghe xong cũng không có trách Thủy Khinh Linh không nghe lời mình, mà cảm thán nói:

“Ta yêu Cẩn nhi mười năm còn chưa đυ.ng được, muội vậy mà lại dễ dàng thượng sàng với Tuyên Lưu Ly. Quả nhiên bất đồng nhân bất đồng mệnh. Còn nữa, muội theo ta nhiều năm như vậy thế mà ta không biết muội cũng thích nữ nhân?”

Thủy Khinh Linh nhất thời đỏ mặt, không nói gì.

“Qua miêu tả của muội, Tuyên Lưu Ly chắc chắn đã trúng mị dược. Muội xác định không thả sai dược?” Hạ Sí Mạch nói.

Một ít dược phấn còn thừa, Thủy Khinh Linh đã bỏ, nhớ tới Hạ Sí Mạch có đổ một ít vào ấm trà, Thủy Khinh Linh đi qua và lấy ngân châm trong tay áo cho vào ấm trà, một lát sau, đầu ngân châm hiện ra hạt màu trắng nhỏ xíu.

“Không thể sai. Đây là Nhất túy lan.” Thủy Khinh Linh đưa ngân châm tới trước mặt Hạ Sí Mạch.

“Kì quái thật.” Hạ Sí Mạch khoanh tay, đi qua đi lại trong phòng. “Lẽ nào trừ chúng ta ra, còn có người muốn hại Tuyên Lưu Ly?”

Thủy Khinh Linh nghĩ cũng có khả năng này, nhưng không biết ai lại có thâm cừu đại hận gì với Tuyên Lưu Ly mà cho nàng ăn loại mị dược da^ʍ tà này.

“Tuyên Lưu Ly đến mời rượu, cũng chưa hề rời khỏi tầm mắt của chúng ta, có khả năng nàng đã bị hạ dược trước đó. Mị dược… hẳn là nam nhân. Hôm nay thọ yến, nam nhân hơn trăm người, mục tiêu quá lớn, khó tìm.” Hạ Sí Mạch nói.

“Tuy nhiều người, nhưng người có khả năng tiếp cận Tuyên Lưu Ly cũng không nhiều. Chúng ta có thể dùng phương pháp loại bỏ.”

Hạ Sí Mạch gật đầu, “Đúng. Bất quá cần một ít thời gian. Việc này ta sẽ xử lý. Có điều, muội phải oan ức ở trong lao vài ngày. Cẩn nhi thật là, đày muội đi biên cương, đứa cháu bảo bối của nàng ấy đã người của muội rồi, muội đi biên cương vậy chẳng phải làm cho Tuyên Lưu Ly tương tư thành bệnh?”

“Chủ tử, người nói đi đâu vậy.” Thủy Khinh Linh đỏ mặt, oán trách nói.

“Như thế nào? Muội ăn người ta sạch sẽ rồi, muốn quỵt?”

“Người ta là thiên kim tiểu thư, không phải một thị tỳ như thuộc hạ có thể xứng.”

“Quả nhiên ta đoán không sai. Nếu không có ý với người ta, Thủy Khinh Linh sẽ sẵn lòng ôm hết tội?” Hạ sí mạch cười nói.

Quả nhiên, cái gì cũng không lừa được Hạ Sí Mạch. “Là thuộc hạ nhất sương tình nguyện.” Thủy Khinh Linh nghĩ đến phản ứng của Tuyên Lưu Ly, nàng thở dài.

Hạ Sí Mạch vỗ vai Thủy Khinh Linh, “Hành sự tại nhân. Tuyên Lưu Ly khó công hơn Tuyên Cẩn sao? Ta còn chưa buông tha, muội than ngắn thở dài cái gì? Huống hồ muội còn tiên thượng thuyền hậu mãi phiếu, chiếm hết thiên thời địa lợi. Có câu, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, muội nói thân phận cách xa? Được, không thành vấn đề. Muội là người của Hạ Sí Mạch ta, muội muốn gì mà không có? Chỉ có tâm mới là quan trọng nhất; muội nếu thật tâm với nàng thì đừng buông tha. Nha đầu Lưu Ly tuy có chút điêu ngoa nhưng cũng là một cô nương không tệ. Vả lại, giải quyết nàng chính là giúp ta. Ai bảo nàng suốt ngày quấn quít Cẩn nhi của ta? Ta không hài lòng chút nào.”

Nói cả ngày, rốt cục cũng là vì bản thân mình.

Thủy Khinh Linh vốn nản lòng thoái chí, nhưng nghe được Hạ Sí Mạch phân tích thì dấy lên hi vọng. Nàng sẽ không buông tha Tuyên Lưu Ly! Và Thủy Khinh Linh càng thêm tin tưởng, nàng không tin Tuyên Lưu Ly thật sự không có cảm giác gì với nàng.

Chủ tử có thể yêu Thái hậu mười năm, ta cũng có thể!