Chương 39

Tình cảnh kiều diễm ám muội như thế, Tuyên Cẩn muốn không nghĩ nhiều cũng khó. Nhưng hai nữ nhân như nào sẽ… Tuyên Cẩn thịnh nộ nghĩ. Nhưng phần nhiều là không thể tin bởi vì nó quá hoang đường. Rốt cuộc nàng vẫn là lo lắng cho cháu mình, nàng vòng qua Thủy Khinh Linh đi tới trước giường, lấy lại bình tĩnh rồi vén màn che lên.

Tuyên Lưu Ly trần trụi nằm trên tháp, bên cạnh là máu, nhìn mà hoảng.

Tuyên Cẩn cả kinh mà lảo đảo.

“Lưu… Lưu Ly! Con… con…”

Tuyên Lưu Ly vẫn còn chưa tỉnh táo, thấy Tuyên Cẩn theo bản năng gọi một tiếng “Cô.”

Tuyên Cẩn không đành lòng mà nhìn, nàng hạ màn che xuống và xoay người phẫn nộ hỏi Thủy Khinh Linh.

“Ngươi đã làm gì với nàng?!”

“Đều là lỗi của Khinh Linh, xin nương nương trách phạt.” Thủy Khinh Linh ngẩng đầu, trên mặt không hề sợ hãi, nhìn Tuyên Cẩn nói.

Lỗi ai không quan trong, quan trọng là … có phát sinh hay không?

“Các ngươi rốt cuộc có, hay không?” Tuyên Cẩn hỏi.

Thủy Khinh Linh vẫn không sợ chỗ nào, có điều vẻ mặt lại thêm phần xấu hổ.

“Thưa, có.” Thủy Khinh Linh hồi đáp.

Tuyên Cẩn choáng váng, phải chống vào tủ quần áo phía sau mới đứng vững được.

Con gái của anh trai ta, cháu gái duy nhất của ta, thế nhưng mất đi trinh tiết dưới mắt ta!? Ta biết nói thế nào với anh trai, với cha đây? Hoang đường hơn chính là thủ phạm bởi một nữ nhân! Đây quả thực…

Tuyên Cẩn không cách nào hình dung được cảm thụ của mình bây giờ, tư tưởng muốn gϊếŧ Thủy Khinh Linh cũng đã có, nhưng rốt cục vẫn còn lý trí. Cho dù muốn gϊếŧ người thì ít nhất cũng phải tỏ tường mọi chuyện.

Thấy Thủy Khinh Linh chỉ quấn tấm chăn, Tuyên Cẩn không thể làm gì khác. “Mặc quần áo tử tế đi ra nói.” Rồi nàng nhìn trên giường, lại nói, “Đỡ Lưu Ly ra nốt.”

Hạ Sí Mạch vì không yên lòng nên đã nhiều lần phân phó Thủy Khinh Linh ngàn vạn lần không cần làm thật, nhưng khi nghe cuộc đối thoại ngắn gọn trên nàng cũng hiểu được phần nào. Nàng thầm kêu không tốt. Tuyên Lưu Ly là bảo bối của Tuyên Cẩn, xảy ra chuyện như vậy, cho dù không tức chết thì chắc chắn cũng tức gần chết. Chuyện muốn Tuyên Cẩn biết được giữa nữ nhân cũng có thể có tình cảm và có thể hành phòng đã trở nên đã bé nhỏ không đáng kể.

Khi Tuyên Cẩn đi ra, quả nhiên sắc mặt đã lạnh hơn. Thủy Khinh Linh là người của Hạ Sí Mạch, người đầu tiên Tuyên Cẩn trút giận chính là Hạ Sí Mạch. Với lại đây còn là tẩm cung của hắn. Tuyên Cẩn lạnh lùng nhìn Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch bị nhìn mà nổi da gà, biết Tuyên Cẩn thịnh nộ nhưng vẫn kiên trì hỏi:

“S-sao rồi?”

Rầm! Tuyên Cẩn đập bàn và chỉ mặt Hạ Sí Mạch, “Hạ Sí Mạch! Ngài làm rất tốt!”

“… Việc đã đến nước này, nàng định làm sao?” Hạ Sí Mạch tự nhận đuối lý, không phản bác.

Tuyên Cẩn tràn đầy lửa giận; Thủy Khinh Linh hủy trong sạch của Lưu Ly, tất không thể tha, nhưng Lưu Ly sẽ ra sao? Một cô nương mất trinh tiết, nàng về sau xuất giá như thế nào? Cho dù có người nể mặt Thái hậu hay Thủ phụ đương triều, vẫn cưới Lưu Ly về, nhưng ai biết trong lòng có ghét bỏ hay không? Lưu Ly vốn là thiên tử kiều nữ mà bây giờ biến thành như vậy, đường đường Thái hậu một nước như nàng thế nhưng ngay cả cháu mình cũng không bảo vệ được!

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng lo, Tuyên Cẩn khóc, và buồn, nói:

“… Như nào cho phải đây?”

“Nàng đừng vội. Không biết chừng bọn họ lưỡng tình tương duyệt.” Hạ Sí Mạch đi qua cầm tay Tuyên Cẩn và khuyên nhủ một cách tự nhiên, không cần suy nghĩ.

“Vớ vẩn, các nàng là nữ nhân!” Tuyên Cẩn phẫn nộ nói.

“Chỉ cần hai người yêu nhau, đều là nữ nhân thì thế nào?”

Tuyên Cẩn bàng hoàng nhìn Hạ Sí Mạch, “Ngài… sao ngài lại…”

“Hai nữ nhân cũng có thể hành hoan, vì sao không thể yêu nhau?”

Sự thật ngay tại trước mắt, Tuyên Cẩn nhất thời không tìm được lời phản bác. Với vài phần mờ mịt, vài phần nghi ngờ, nàng càng nghĩ càng hoảng…

“Ta không tin.” Tuyên Cẩn lắc đầu nói.

Hạ Sí Mạch trong lòng vừa động – nàng chính là chứng minh tốt nhất – nàng muốn nhân cơ hội mà nói cho Tuyên Cẩn rằng nàng là nữ nhân nhưng bị cắt ngang.

“Cô.”

Tuyên Lưu Ly từ trong phòng đi ra và quỳ gối trước mặt Tuyên Cẩn. Mặc dù đã mặc quần áo nhưng tóc lại bừa bộn; tai thì còn hồng. Tuyên Lưu Ly gục đầu, không dám nhìn Tuyên Cẩn.

Thủy Khinh Linh thì quỳ bên chân Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng trước mặt Tuyên Cẩn nàng nào dám nhiều lời?

Tuyên Cẩn không có chú ý nhiều như thế, nàng khẩn trương hỏi Tuyên Lưu Ly:

“Con không sao chứ?”

Tuyên Lưu Ly mặc dù ý thức không rõ nhưng vẫn biết chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ là ngoài tầm kiểm soát. Đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, nàng chỉ cảm thấy nơi … đó rất buốt; lại nhìn lại một mảnh hỗn độn trên giường và Thủy Khinh Linh dưới giường, Tuyên Lưu Ly ảo não và xấu hổ muốn chui xuống lỗ. Nghĩ đến người cô còn đang ở ngoài, người nàng yêu thích nhất nhìn thấy nàng như thế, Tuyên Lưu Ly liền muốn chết ngay lập tức.

Thủy Khinh Linh sẽ nói nhưng Tuyên Lưu Ly đã bực dọc mà cắt ngang.

“Không liên quan đến ngươi.” Tuyên Lưu Ly nói.

Là chính nàng ép buộc Thủy Khinh Linh, nàng trách được ai?

Thủy Khinh Linh thoáng sửng sốt, và tiếp đó là nhói lòng. Nàng thà rằng Tuyên Lưu Ly oán trách nàng còn hơn là Tuyên Lưu Ly trực tiếp bỏ qua nàng. Bọn họ vừa mới cùng nhau trải qua việc khắc cốt minh tâm mà? Nàng còn muốn cơ thể Tuyên Lưu Ly nữa, không liên quan đến nàng là sao? Rồi sau đó, Thủy Khinh Linh lại nghĩ hết thảy, Tuyên Lưu Ly là người vô tội nhất. Nàng chẳng những là người hạ dược mà còn là người đoạt đi trinh tiết của người ta. Người ta lạnh lùng đối đãi nàng mà thôi, nàng dám oán hận? Và đồng thời, Thủy Khinh Linh hạ quyết định, mặc kệ Tuyên Lưu Ly đối nàng như thế nào, nàng đều phải nhẫn! Sau đó, nàng sẽ dùng tâm để bù lại lỗi lầm này.

Thủy Khinh Linh nhìn lại Tuyên Lưu Ly, thấy kiều nhan nàng vẫn còn dư vị, tinh tế động lòng người khiến người mê muội… Nhớ tới bộ dáng Tuyên Lưu Ly dưới thân thừa hoan, tim Thủy Khinh Linh đập mạnh. Như thể một cái gì đó đã sụp đổ, một ý niệm mãnh liệt dâng lên: nàng muốn có được nữ nhân này! Hơn nữa là cả đời!

Tuyên Lưu Ly thấy Thủy Khinh Linh nhìn mình không chớp mắt, nàng cũng nghĩ lại việc vừa rồi. Tuyên Lưu bỗng dưng đỏ mặt, và tự cảm thấy thẹn: nàng vậy mà phóng đãng như thế, cầu xin Thủy Khinh Linh… quả thực không còn mặt mũi. Vì sợ bị Thủy Khinh Linh giễu cợt nàng mới nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra. Về phần trinh tiết nàng ngược lại không nghĩ nhiều.

“Cô, con không sao.” Tuyên Lưu Ly nói như muỗi kêu.

Chuyện rành rành… có thể nào không có việc gì? Tuyên Cẩn sốt ruột nhưng không biết nói thế nào. Nàng khó mà mở miệng được.

“Con yên tâm, cô sẽ lấy lại công bằng cho con.” Tuyên Cẩn nói.

Tuyên Lưu Ly vẫn chưa để ý tiền căn hậu quả, nàng chỉ biết mình đã làm một chuyện cực bẽ mặt, lại còn bị cô mình bắt gặp, Tuyên Lưu Ly chỉ thấy xấu hổ không thôi, nhất thời cũng không để ý tới lời Tuyên Cẩn nói.

Hạ Sí Mạch, Thủy Khinh Linh nghe xong đồng thời sợ hãi: Thủy Khinh Linh cầm tâm dám làm dám chịu nên cũng không có gì, nếu Thái hậu trừng phạt nàng nàng còn có dễ chịu. Nhưng Hạ Sí Mạch, nàng mặc kệ Thủy Khinh Linh và Tuyên Lưu Ly vì sao đi đến bước này, kẻ bày mưu là nàng, nếu Tuyên Cẩn thật sự trừng phạt Thủy Khinh Linh thì nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Mà giúp Thủy Khinh Linh đồng nghĩa đối nghịch Tuyên Cẩn?!

Hạ Sí Mạch đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự lấy đá đập chân mình… Quả nhiên đừng nên làm chuyện xấu.

“Vương gia, chuyện thế này lại xảy ra ở tẩm cung của ngài, ngài xử lý thế nào?” Tuyên Cẩn không cảm xúc nhìn Hạ Sí Mạch, khẩu khí lạnh băng, và còn xưng Vương gia, ý muốn làm cho rõ ràng rõ rệt.

“Cẩn nhi muốn thế nào?” Hạ Sí Mạch cũng không biết như thế nào cho phải.

“Trước, nhốt địa lao. Sau thu sung quân biên cương!” Tuyên Cẩn lạnh lùng nói.

Lời vừa nói ra, cả ba người hắn đồng thời kinh ngạc nhìn Tuyên Cẩn.

Thủy Thủy Khinh Linh nhìn thoáng qua xong liền cúi đầu. Tuyên Lưu Ly là cháu gái Thái hậu, là cháu gái Thủ phụ đại nhân, nàng hủy trong sạch của Tuyên Lưu Ly, Thái hậu không gϊếŧ nàng ngay lập tức đã là thủ hạ lưu tình.

“Không được! Nàng không thể làm như thế!”

“Vương gia muốn thiên vị?”

“Nàng mới là người thiên vị! Khinh Linh làm sai cái gì mà nàng trọng hình như thế?”

Chuyện hạ dược chỉ có nàng và Thủy Khinh Linh biết. Vì Tuyên Cẩn không biết, như vậy Tuyên Lưu Ly và Thủy Khinh Linh phát sinh quan hệ không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên Thủy Khinh Linh. Phạt nhẹ thì thôi, nhưng trọng hình này Hạ Sí Mạch đương nhiên không chấp nhận.

“Nàng hủy trong sạch Lưu Ly, tội còn chưa đủ nặng?” Tuyên Cẩn cả giận.

“Hai nữ nhân ngủ cùng nhau hủy cái gì trong sạch?” Hạ Sí Mạch vô lý, chỉ có thể già mồm át lẽ phải.

Tuyên Cẩn thực sự bị chặn họng. Hạ Sí Mạch là tên hai mặt, vừa rồi chính hắn nói hai nữ nhân có thể yêu nhau, và còn có thể hành hoan, hiện tại lại lật lọng ăn nói như thế… Căn bản là vô lại.

“Chứng cớ vô cùng xác thực, ngài còn chống chế!?”

“Chứng cớ gì đâu?” Hạ Sí Mạch nhướn mày hỏi.

“Ngài!” Tuyên Cẩn phải dằn lòng tự nhủ rằng quyết không thể nổi nóng cùng loại người vô lại như Hạ Sí Mạch.

“Tự ngài đi vào sẽ biết.” Tuyên Cẩn trầm giọng nói.

“Nói không chừng là của Khinh Linh đâu, hoặc là của cả hai người. Nàng đừng quên bọn họ đều là nữ nhân.” Hạ Sí Mạch cũng đoán được đó là máu xử nữ.

Tuyên Cẩn bị kích đến khí huyết quay cuồng, người mù cũng thấy Thủy Khinh Linh và Tuyên Lưu Ly rốt cục là ai chịu lỗ vốn lại bị Hạ Sí Mạch đổi trắng thay đen!

“Ai gia hôm nay quyết định trị tội Thủy Khinh Linh, thế nào?”

“Nương nương nếu nhất quyết như thế – có điều, nếu ai hỏi vì sao phải đày Thủy Khinh Linh sung quân biên cương thì vi thần chỉ phải ăn ngay nói thật. Hơn nữa, Thủy Khinh Linh là ám vệ của vi thần, nàng có quân hàm trong quân, nếu muốn trị tội nàng nương nương còn phải thông qua tam đường hội thẩm.” Hạ Sí Mạch vì bảo vệ Thủy Khinh Linh cũng bất chấp, nói.

Chuyện Tuyên Lưu Ly che dấu còn không kịp, há có thể rêu rao tứ phía? Vì vậy, Hạ Sí Mạch đã uy hϊếp được Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn biến sắc. Thái hậu nàng quả nhiên vô dụng, chẳng những không bảo hộ không được cháu gái chu toàn, mà ngay cả công bằng cũng không thể đòi lại. Lưu Ly xuất sinh danh môn còn không bằng một nha hoàn tùy thân của Hạ Sí Mạch? Tuyên Cẩn rất thất vọng về bản thân, nhưng trên mặt vẫn là lạnh lùng.

“Lưu Ly, chúng ta đi.”

Tuyên Cẩn lạnh lùng nhìn Hạ Sí Mạch và kéo tay Tuyên Lưu Ly rời đi.