Chương 28

Thái độ của Lưu Ly làm Hạ Sí Mạch thấy thú vị. Tiểu nha đầu này có địch ý với ta ư? Tại sao chứ? Nàng cười nói:

“Ta là Hạ Sí Mạch.”

Ly ‘hừ’ một tiếng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng không nói gì cả. Nàng quay lại với Tuyên Cẩn, khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát khả ái, kéo tay Tuyên Cẩn hàn thuyên về những chuyện đáng ngạc nhiên trên đường tiến cung. Tuyên Lưu Ly tuy là cháu Thái Hậu nhưng từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu nàng tiến cung, vậy nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ. Nàng lấy ra một túi hương trong hành lý, tặng cho Tuyên Cẩn, nói là tự mình thêu.

Tuyên Cẩn nhìn túi hương tinh xảo, vui vẻ nhận lấy và khen ngợi một hồi.

Ly không khiêm tốn, tinh nghịch nói:

“Ông nội thường nói, cô ba cái gì cũng tốt trừ mỗi nữ hồng, cho nên con mới ra sức luyện, bằng không đứng trước mặt cô ba mà cứ từ chối không ra tay sẽ rất dọa người.”

Tuyên Cẩn bật cười. Đó có gì mà dọa người; mà tại sao lại phải so với ta? Bất quá nàng thay đổi quá… Mấy năm trước nàng gặp mình nói chuyện còn thẹn thùng. Bây giờ chẳng những thông minh hoạt bát mà còn biết ăn nói, không giống đại ca ổn trọng, ngược lại lại giống nhị ca không gò bó.

Tuyên Ninh cung luôn trầm lắng, vì nơi đây là tẩm cung Thái Hậu, không có ai dám lớn tiếng ở đây. Ngoại trừ Ly, người đầu tiên líu ríu nói không ngừng ở chỗ này, nhất thời làm Tuyên Ninh cung có một chút sức sống. Tuyết, Sương là nha hoàn hồi môn của Tuyên Cẩn, bọn họ gặp Ly tự nhiên sẽ thân thiết, vui vẻ vây quanh và tán gẫu với nàng. Ly trở thành chúng tinh phủng nguyệt ở đây.

Đang náo nhiệt, Tuyên Cẩn đột nhiên nhớ cái gì đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạ Sí Mạch đang đứng đó không xa, với vẻ ai oán nhìn nàng. Nàng đi đến bên Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch: “Chừng nào nàng mới tốt với ta… như tốt với Lưu Ly…”

Hẳn là tâm trạng tốt, Tuyên Cẩn nói đùa, “Nếu ngài gọi ta là cô ba, ta sẽ tốt với ngài.”

Hạ Sí Mạch mừng rỡ như điên hỏi “Thật hở?”

Tuyên Cẩn giờ mới biết Hạ Sí Mạch không có máu đùa. Y chẳng sợ ta chê cười chút nào cả… Nàng nói:

“Thái Hoàng Thái Hậu còn đang đợi, ngài đi đi.”

“Thôi được. Đến tối ta lại tìm nàng.”

“Lâu rồi ta không gặp Lưu Ly, chúng ta có rất nhiều lời tâm sự, nếu ngài không có chuyện gì thì không cần phải đến.”

Hạ Sí Mạch u oán nhìn đứa cháu bảo bối của Tuyên Cẩn, song không ngờ lại chạm phải ánh mắt không có ý tốt của nó. Nàng kỳ quái nói:

“Ta chưa bao giờ gặp nhỏ nha, cớ gì nhỏ lại có địch ý với ta?”

Tuyên Cẩn cũng nhìn ra Ly không thân thiện với Hạ Sí Mạch, nàng chỉ đoán do nhỏ đã nghe được những lời ra tiếng vào về bọn họ, hoặc nhỏ bị ảnh hưởng từ người nhà cho nên mới như thế.

Thế mới thấy thanh danh của nàng hỏng bét bao nhiêu, ngay cả một tiểu cô nương cũng chú ý!

Khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nàng nói:

“Yêu ai yêu cả đường đi đi.” Ý là vì nàng ghét Hạ Sí Mạch cho nên Ly cũng ghét theo.

Hạ Sí Mạch mới vừa vui sướиɠ vì Tuyên Cẩn đã dần dao động mà không ngờ có Ly nhảy ra làm đảo lộn hết thảy, song nàng không phát tác được, chỉ phải giận dỗi bỏ đi.

Linh ở phía sau cảm thán:

“Thuộc hạ rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Hạ tướng quân oai phong lẫm lẫm nơi sa trường cỡ nào mà bây giờ lại bị một tiểu cô nương chọc giận.”

Hạ Sí Mạch phát cáu, “Ta sao có thể chấp nhặt với một tiểu cô nương chứ!” Nàng bị Tuyên Cẩn chọc thì đúng hơn.

“Trước mặt Thái Hậu nương nương ngài chẳng bao giờ ngẩng mặt nổi, đúng không?”

“Ta cố ý thôi.”

Linh thở dài.

Hạ Sí Mạch nhất thời thoái chí thật. Nàng cũng không biết vì sao mỗi khi đυ.ng tới Tuyên Cẩn là luống cuống, luôn luôn suy nghĩ phải làm như thế nào để lấy lòng, như thế nào để Tuyên Cẩn vui vẻ, mà kết quả toàn là…

Lẽ nào ta đã sai? Vậy nên nàng mới ghét ta như thế?

Nếu nàng ôn nhu với ta, dù chỉ một chút thôi ta có chết cũng đáng!

Hạ Sí Mạch thở dài thở ngắn…

Linh đã quen với bộ dạng này của nàng rồi, cô cũng lơ đi, song chợt nhớ tới một chuyện:

“Đúng rồi, Dung nhị tiểu thư hồi sáng sai người đến quý phủ, hẹn gặp ngài ở buổi tối đó.”

“Tốt! Bổn vương cũng đang muốn tìm cô ta.”

Không phải không thừa nhận, Dung Doanh Tâm quả thật có bản lĩnh. Vẫn là nữ nữ hiểu nhau. Ngày ấy, trên đường hồi kinh, cô ta dạy nàng diễn trò cho Tuyên Cẩn xem, quả nhiên Tuyên Cẩn bị tức đến không kiềm được lời, buộc phải tiết lộ tâm sự. Hai ngày nay nàng đều làm theo lời cô ta nói, tận tâm tận lực làm việc – dù là nhỏ nhặt – quả nhiên, thái độ Tuyên Cẩn cải thiện không ít, đúng như cô ta nói. So với Hạ Sơ Ảnh và mấy phụ tá thì Tâm cao minh hơn nhiều. Bây giờ lại có nan đề xuất hiện, dĩ nhiên người Hạ Sí Mạch nghĩ đến đầu tiên là Dung Doanh Tâm.

Mãi mới có chút tiến triển, ta không thể để nhỏ Lưu Ly lao ra phá hủy được!

Linh báo lại chuyện vô ý nghe được tỷ muội Dung gia đối thoại cho Hạ Sí Mạch biết, nàng nói, Dung Doanh Tâm tiếp cận ngài là có tâm gây rối đấy.

Song Hạ Sí Mạch không chút nào để ý: Cho dù cổ thích ta thì sao? Trên đời này trừ Tuyên Cẩn, ta chẳng cần ai cả. Huống hồ cổ không yêu ta, bằng không thì sao giúp ta bày mưu theo đuổi Tuyên Cẩn? Và điều kiện của cổ, một là cam đoan Dung Thái phi ở trong cung không bị ức hϊếp, hai là cam đoan Dung gia được yên ổn. Với ta mà nói đây là chuyện rất dễ dàng…

Khi nói chuyện, hai người đã đến An Thọ cung. Hạ Sí Mạch mới vừa bước vào thì bị một vật lạ phi thẳng vào mặt. Nàng chụp lấy – là một trái vải – nàng lột vỏ bỏ vào trong miệng, mỉm cười nói:

“Tạ mẫu hậu ban thưởng.”

Trần thị: “Hừ! Trong mắt ngài còn có mẫu hậu ta ư?”

Hạ Sí Mạch đi qua, lấy trái vải lột vỏ xong đưa lên miệng Trần thị, mặt vô tội nói:

“Nhi thần đã làm sai chuyện gì, làm mẫu hậu nóng giận như vậy…”

Trần thị liếc nàng, “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Ngài làm chuyện tốt gì mà chính ngài lại không biết?”

Hạ Sí Mạch ngồi xuống bên cạnh bà, cợt nhả, “Nhi thần không biết thật mà!”

Trần thị nghiêm mặt nói, “Ai gia biết ngài xử sự đúng mực cho nên mới không để ý tới những lời vô căn cứ ấy. Không ngờ người ta đồn rầm trời rồi. Cục diện chưa ổn, mà tin đồn như thế quả thực làm lòng người dễ dao động… Lưu đại nhân và Từ đại nhân là nguyên lão hai triều, luôn luôn ủng hộ ngài, nếu không phải tình thế nghiêm trọng bọn họ đã không nhờ ai gia ra mặt. Ở đây chỉ có ta hai ta, mẫu hậu muốn nghe ngài nói thật, ngài và Thái Hậu rốt cục là thế nào?”

Hạ Sí Mạch cũng nghiêm túc, “Mẫu hậu muốn nghe nhi thần nói thật?”

Trần thị thấy nàng ngưng trọng thì bắt đầu lo lắng, có dự cảm xấu. Bà trầm giọng nói:

“Sự tình trọng đại, con cần phải suy nghĩ cho kỹ.”

Hạ Sí Mạch hít một hơi, “Bởi vì sự tình trọng đại, con mới không nói. Giờ đã đến nước này, con không muốn giấu mẫu hậu nữa. Vả lại… cũng chỉ có mẫu hậu mới giúp được con.”

“Con… Nói đi.” Trần thị run giọng nói.

Vừa rồi ở Tuyên Ninh cung, một tiếng ‘Cẩn nhi’ Hạ Sí Mạch tự nhiên gọi đã làm bà thấy không ổn, bây giờ Hạ Sí Mạch lại nói như thế làm bà cẩm thấy bất an mãnh liệt hơn.

Hạ Sí Mạch: “Mẫu hậu. Nhi thần. Yêu Tuyên Cẩn.”

Xoảng… Trần thị vỗ vào ghế đẩu, đĩa vải ở trên đó rơi xuống đất vỡ nát; vải cũng ngổn ngang đầy đất. Trần thị kinh hoàng nhìn Hạ Sí Mạch quát:

“Mày nói cái gì??!”

Hạ Sí Mạch không hề sợ hãi, lặp lại một lần nữa:

“Nhi thần yêu Tuyên Cẩn. Không còn tự kiềm chế được.”

Trần thị chỉ mặt Hạ Sí Mạch với ngón tay run run, “Mày mày mày…”

“Ý mẫu hậu, là con là con gái, làm sao yêu một người con gái khác?”

Trần thị không lên tiếng.

Hạ Sí Mạch cười cay đắng, “Khi mẫu hậu quyết định để con trở thành con trai thì người nên đoán được sẽ có ngày này.”

Trần thị mặt không còn chút máu. Con gái bà yêu phụ nữ là lỗi của bà?

“Từ nhỏ người đã dạy con, làm con quên mất mình là con gái… Con nghe lời. Đọc sách. Học chữ. Cưỡi ngựa. Bắn tên. Học tất cả những thứ của con trai học. Hai mươi mấy năm qua, trừ thể xác này ra, điểm nào con không giống con trai? Thế đấy. Con yêu phụ nữ có gì sai?”

“Phải. Nhưng…”

Trần thị nhất thời không biết nói sao cho phải. Năm xưa bà để con mình nữ phẫn nam trang là tình thế bắt buộc, bà không liệu định được sự việc diễn ra lại xa đến thế này.

Hạ Sí Mạch: “Địa vị của con hiện tại, mẫu hậu nghĩ con còn cơ hội khôi phục thân phận? Con phải giao quyền ra, và mặc người xâu xé? Hay con phải làm như một người đàn ông bình thường, cưới vợ để che dấu?”

Trong đầu Trần thị hỗn loạn. Những gì Hạ Sí Mạch nói kỳ thật bà đã nghĩ tới, và bà cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết. Vì vậy bà luôn lảng tránh nó. Và cũng vì Hạ Sí Mạch cầm quyền, cho nên bà không có lo. Nhưng nếu đúng như nàng nói, một khi khôi phục thân phận thì quyền lực có thể biến mất… Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Vinh hoa phú quý đời này của bà hơn phân nửa là công lao của Hạ Sí Mạch, vậy mà bà lại không thể bảo vệ nàng cả đời bình an… Sự hổ thẹn nuốt chửng lòng dạ bà, bà đau lòng vỗ về mặt Hạ Sí Mạch, nói:

“Mạch nhi, con khổ, mẫu hậu cũng biết, nhưng ta vô lực…”

Hạ Sí Mạch: “Con nói vậy cũng không phải là trách mẫu hậu. Con chỉ là muốn cho mẫu hậu biết, mọi chuyện đều có nguyên do. Con yêu Thái Hậu cũng chính là như thế.”