Chương 27

“Vương gia tới vừa đúng lúc, không bằng ngài nói đi.”

Hạ Sí Mạch đến, Tuyên Cẩn tìm được cớ thoái thác. Dù sao đây cũng là chuyện bất nhã.

Hạ Sí Mạch kéo tay Trần thị, “Mẫu hậu… Người về An Thọ cung trước đi, nhi thần có vài lời muốn nói cùng hoàng tẩu. Nhi thần sẽ qua tìm người ngay.”

Trần thị tìm Tuyên Cẩn thực ra còn có một lý do khác, đó là sợ Hạ Sí Mạch bịa chuyện gạt bà. Con cái đã lớn, lại còn cầm quyền to, mỗi khi có quyết định đều ít khi thương lượng với bà. Vừa rồi nàng còn ngắt lời Tuyên Cẩn, bây giờ còn muốn tránh Tuyên Cẩn đi nữa mà. Bà khẳng định bọn họ có ẩn tình, và biện pháp tốt nhất là đối mặt nói rõ ràng. Mẹ con bọn họ có bí mật…

Trần thị: “Thôi được rồi. Ai gia về trước… Nếu ai gia đã đến hỏi thì cũng đừng nghĩ qua loa cho xong. Hai đứa tốt nhất nên giải thích hợp lý cho ai gia, rõ chưa?”

Hạ Sí Mạch luôn mồm vâng dạ, dường như sợ Thái Hoàng Thái Hậu không đi, nàng đẩy bà đi tới cửa, cười nói:

“Mẫu hậu… Ngài đi thong thả ạ!”

Trần thị liếc Hạ Sí Mạch. Nó ước rằng ta nhanh biến mất đây mà! Lại còn ra vẻ hiếu thuận nữa! Hai bên không có ai, bà thấp giọng cảnh cáo:

“Ranh con, đừng hòng đùa giỡn trước mặt ai gia!”

Mỗi lần bị gọi ‘Ranh con’ Hạ Sí Mạch đều bực bội. Nàng là ranh con vậy thị người sinh ra nàng là cái gì? Nàng luôn miệng nói không dám, song một mực chìa tay đưa tiễn, “Trịnh mama… Mau tới đỡ mẫu hậu này!” Cho đến khi không thấy bóng người nữa, Hạ Sí Mạch mới thở dài một hơi và cảm thán: “Nguy hiểm thật…” Nàng trở vào điện, nhìn Tuyên Cẩn sâu xa mà nhìn mình thì biết Tuyên Cẩn có điều nghi vấn.

Tuyên Cẩn đợi Hạ Sí Mạch đến gần mới hỏi:

“Tại sao không nói?”

“Nói cái gì?”

“Còn tưởng ngài không sợ trời không sợ đất. Hóa ra cũng chỉ là kẻ nhát gan, dám làm không dám nhận.”

“Sở dĩ không nói cho mẫu hậu là vì ta còn có điều băn khoăn, nàng nghe ta giải thích đã.”

“Ta cũng muốn biết. Được, ngài nói đi.” Tuyển Cẩn về lại chỗ ngồi.

Hạ Sí Mạch đi sát theo, sẽ há mồm mà chợt nhớ ở đây còn có người khác. Linh đang cầm thực hạp, vẻ mặt bất mãn; Tuyết, Sương muốn cười mà không dám cười. Nàng vội lấy lại tư thái Vương gia:

“E-hèm! Các ngươi lui ra đi.”

Tất cả đã lui ra, Hạ Sí Mạch mở thực hạp, đổ nước ô mai ra dâng lên cho Tuyên Cẩn, nịnh nọt nói:

“Ngày nóng bức, nàng uống đi cho mát.”

Tuyên Cẩn bị y xum xoe mà dở khóc dở cười, nàng cũng có nóng nực cho nên nhận lấy uống một hơi. Lạnh lạnh ngon miệng, tâm tình cũng khá lên đôi chút.

Tuyên Cẩn: “Chiêu bài tửu lâu nào đây, hương vị cũng ko tồi.”

Hôm qua Hạ Sí Mạch đưa tới một đĩa bánh sữa cuộn chà bông, chiêu bài điểm tâm của Nguyệt Lâu ở phố tây, rất nổi tiếng, ngự trù trong cung cũng không làm được hương vị đặc biệt như thế. Nàng đã không tin, rồi thử một miếng, thấy không tệ nên khen một câu. Hạ Sí Mạch nói về sau ngày ngày sẽ đưa điểm tâm ngon ngoài cung đến cho nàng, còn biện lý do chính đáng là… Dĩ thực vi thiên, nếm mỹ thực dân gian… Cũng là một loại liên tâm với dân chúng. Tuyên Cẩn dĩ nhiên không tin, bất quá nàng hâm mộ y tùy ý xuất cung đi đây đi đó.

“Đó là người trong phủ ta làm, y còn có nhiều món ngon sở trường, Cẩn nhi thích là tốt rồi.” Hạ Sí Mạch cười gian, “Sợ nàng ngán thôi.”

Tuyên Cẩn ban đầu không hiểu, sau đó lại ngộ ra. Ý y là sau này đến Cảnh vương phủ sống tự nhiên sẽ ở đó ăn đến ngán.

Nàng đỏ mặt, “Ngài nghĩ đẹp nhỉ.”

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn thẹn thùng thì tâm tình ngứa ngáy nhưng giả vờ vô tội:

“Ta nghĩ gì đâu?”

Tuyên Cẩn nghiêm mặt, “Chuyện mọi người đều biết hết rồi, tại sao ngài không dám thừa nhận trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu?”

“Nàng nghĩ mẫu hậu sẽ tin?”

Tuyên Cẩn nghĩ lại thái độ của Thái Hoàng Thái Hậu… Đúng là không thấy bà tức giận. Không có lửa làm sao có khói, y lồ lộ như thế ai cũng nhìn ra… Chỉ còn thiếu chính miệng thừa nhận mà thôi, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại trấn định, đợi có người đến cáo trạng mới lại đây hỏi.

Bà tin Hạ Sí Mạch? Hay tin ta?

“Nếu người tin thì ngay cả giải thích cũng sẽ không nghe mà quay về An Thọ cung.”

Hạ Sí Mạch cười, “Đúng vậy. Không chỉ như thế. Cho dù nàng có khai hết thì người cũng sẽ không tin.”

“Tại sao? Người không tin ta?”

Hạ Sí Mạch lắc đầu, “Người không tin ta.” Nàng nói thêm trong lòng: Không tin ta sẽ yêu phụ nữ.

“Ý ngài là, bà thà rằng tin ta lẳиɠ ɭơ, câu dẫn ngài chứ cũng không tin ngài làm ra chuyện xấu?”

“Ta yêu nàng, Tuyên Cẩn, ta quang minh chính đại theo đuổi nàng… Thế nào lại biến thành nàng lẳиɠ ɭơ?”

“Ta… Ngoại nhân không nghĩ vậy.”

Hạ Sí Mạch phát hiện, mặc dù Tuyên Cẩn vẫn chưa chấp nhận nhưng đã quen nàng theo đuổi…

Hm, không tệ. Ít nhất nàng cũng không có phản ứng kịch liệt như ban đầu.

Tuyên Cẩn cũng ý thức được vấn đề này: Là Hạ Sí Mạch theo đuổi nàng, mà ngoại nhân lại nói nàng đủ điều??

Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn cười thần bí:

“Lý do mẫu hậu không tin hai ta có tư tình thật ra rất đơn giản. Chỉ là hiện tại ta không thể nói cho nàng biết được. Sau này nàng sẽ hiểu thôi.”

Tuyên Cẩn không hình dung được lý do đó đơn giản gì, và Hạ Sí Mạch muốn nói tự nhiên sẽ nói, y không muốn mà hỏi thêm cũng vô ích.

“Ngài định giải thích với người như thế nào?”

“Để ta nghĩ đã…”

Hạ Sí Mạch cau mày, nghiêm túc suy nghĩ… Nàng nghĩ đến nóng đầu, tiện tay lấy cây quạt trong tay Tuyên Cẩn quạt khí thế…

Tuyên Cẩn nhìn thấy một người đàn ông đang cầm cây quạt của phụ nữ quạt – một hình ảnh rất kì cục – nhưng thấy trán Hạ Sí Mạch đổ mồ hôi bóng loáng, nàng không có cười nhạo mà là đi ra cửa gọi Tuyết, ghé vào tai Tuyết phân phó.

Đại khái chừng một khắc chung, Hạ Sí Mạch chợt hét lớn:

“Có rồi!”

Tuyết vừa sải bước bước vào mà giật mình, một tay vỗ ngực:

“Ah! Nô tì còn đang bưng dưa hấu cho ngài đó! Xém nữa giật mình quăng đi hết rồi.”

Hạ Sí Mạch nghe tiếng thì nhìn tới. Tuyết đang bưng mâm dưa hấu, chín đỏ au, dưới đĩa còn là một lớp băng mỏng. Nàng đến Tuyên Ninh cung lâu như vậy ngay cả một ly nước còn chưa được uống, mà bây giờ thời tiết thì nóng, nàng không thể không vui saooo… Ba bước thành hai bước mà đi, nàng cầm lấy một miếng cắn xong còn ngọt sớt mà nói:

“Vẫn là tỷ tỷ tri kỷ.”

Tuyết nhìn thoáng qua Tuyên Cẩn, ngoài miệng nói, “Là chuyện nô tỳ phải làm.” Nhưng trong lòng thì nói, do nương nương mềm lòng.

Tuyển Cần nhìn Hạ Sí Mạch ăn nhem nhuốc, bên cạnh lại không có nha hoàn nên đành lấy khăn của mình đưa cho y.

Cẩn nhi chủ động đưa khăn cho ta ahh!!! Hạ Sí Mạch kích động nhận lấy, luyến tiếc dùng… Mà không lau thì mất lịch sự… Lau xong, Hạ Sí Mạch nhét luôn vào ngực.

“Để giặt xong ta trả lại cho nàng.”

Tuyên Cẩn há miệng, rốt cuộc đem lời muốn nói nuốt xuống.

“Ngài sẽ nói như thế nào?”

“Ta sẽ nói thật.”

Tuyên Cẩn khó hiểu.

Hạ Sí Mạch cầm tay Tuyên Cẩn, vẻ mặt thâm tình nói:

“Cẩn nhi, chuyện ta đáp ứng, ta nói được là làm được. Ta biết, cưới nàng sẽ có rất nhiều trở ngại, và mẫu hậu chính là trở ngại đầu tiên. Bây giờ ta sẽ đi giải quyết trở ngại đầu tiên này. Nàng hãy chờ tin tức tốt của ta.”

Tuyên Cẩn nghe mà cảm động nhưng vẫn thấy hoang đường, dù Hạ Sí Mạch có vẻ 10 phần nắm chắc. Ta không tin Thái Hoàng Thái Hậu sẽ chấp nhận. Nếu là thường gia thì còn có thể miễn cưỡng. Chị dâu – em chồng, nàng là góa phụ, Hạ Sí Mạch còn độc thân, nếu gia đình chấp nhận cho bọn họ danh phận thì không có tính là tư thông. Có điều phải chịu tai tiếng. Nhưng đây là hoàng thất, chuyện trăm triệu không thể phát sinh. Vì chẳng những bị thiên hạ nhạo báng mà còn có thể ảnh hưởng đến phong tục quốc gia. Nếu người người đều noi theo, thiên hạ chẳng phải loạn?

Tuyên Cẩn: “Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không chấp nhận.”

Hạ Sí Mạch vỗ ngực cam đoan, “Ta đã có cách.”

Tuyên Cẩn định nói thêm thì Sương kinh hỉ nói:

“Nương nương! Ngài xem ai tới này!”

Trong lòng Tuyên Cẩn khẽ động, nàng rụt tay bị Hạ Sí Mạch nắm, vui vẻ nói:

“Lưu Ly?”

Chính sự bị quấy rầy, Hạ Sí Mạch bất mãn. Mà Lưu Ly là ai làm nàng vui đến vậy? Hạ Sí Mạch nhìn theo ra cửa, thấy một bóng dáng hùng hổ xông tới, vọt thẳng tới Tuyên Cẩn, cầm tay Tuyên Cẩn và quỳ xuống. Khi nàng ngẩng đầu lên, Hạ Sí Mạch ‘Ớ’ một tiếng, bởi vì nàng có vài phần giống Tuyên Cẩn.

“Lưu Ly bái kiến cô ba!”

Hạ Sí Mạch giật mình. Thì ra là cháu Tuyên Cẩn, khó trách khó trách… Đã là cháu thì là vãn bối, ta không nên tính toán chi li. Cơn bực vì chính sự bị quấy nhiễu vừa rồi nhất thời tan đi hết.

Tuyên Cẩn kéo Tuyên Lưu Ly, đánh giá từ trên xuống, vừa xem vừa tán thưởng:

“Đã là đại cô nương rồi nha… Cô còn không nhận ra con nữa.”

Lưu Ly mắt linh động tròn xoe, nàng cũng cẩn thận nhìn Tuyên Cẩn và cười nói:

“Cô ba vẫn không thay đổi, xinh đẹp như thiên tiên! Ai cũng nói con giống cô ba hết, cho nên, con á nha… bình thường ngay cả khiêm tốn cũng không dám, sợ bôi nhọ cô ba đó!”

Tuyên Cẩn chỉ mũi Lưu Ly, cười nói, “Con tự khen con đấy!”

Lưu Ly thè lưỡi, “Ha… bị nhìn ra rồi.”

Hạ Sí Mạch thấy hai người họ chỉ lo hàn huyên, bỏ mặc mình một bên -(’_` ) – nàng giả vờ ho để gây chú ý… Tuyên Cẩn lúc này mới nhớ, bảo Lưu Ly bái kiến nàng. Mà Tuyên Lưu Ly, vẻ mặt vừa vui mừng khi nhìn đến Hạ Sí Mạch thì thay đổi thành như có địch ý, khẩu khí không tốt hỏi:

“Ngài là Cảnh Vương?”