Chương 26

Ban ngày Cảnh Vương bất thình lình “Di tình biệt luyến” làm các đại thần xúc động đến lão lệ tung hoành, kết quả lệ trên mặt chưa khô thì buổi tối đã truyền ra tin tức: Cảnh Vương đánh nhau ở trước cửa Tuyên Ninh cung… Còn thể thống gì! Còn thể thống gì!!‎ Vài cựu thần thương lượng, và quyết định phải ngăn cản việc này lại bởi nếu chậm trễ sẽ không kịp nữa. Dân gian đã đồn rằng Thái Hậu có quan hệ nổi bật với Cảnh Vương rồi, nếu họ không can thiệp e là sẽ ảnh hưởng đến quốc thể. Cảnh Vương thì bọn họ đầu hàng… Còn Thái Hậu hiển nhiên là thân bất do kỷ. Cục diện hiện giờ chỉ có duy nhất một người mới có thể xoay-chuyển!

+

Thái Hoàng Thái Hậu – Trần thị – vẫn mắt nhắm mắt mở không màng thế sự như lúc bà làm Thái Hậu. Hiện giờ là Thái Hoàng Thái Hậu thì càng không màng hơn. Bà dưỡng hoa. Nuôi chim. An dưỡng tuổi già.

Gần đây bà thích nghe diễn tuồng, vì vậy bà đã mời gánh hát Hoa Sen, gánh hát nổi tiếng nhất Kinh Thành. Hoa đán – diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát – thì đẹp; tiểu sinh – vai nam trẻ trong hí khúc – thì tuấn tú, và giọng hát của họ là nhất đẳng. Bà nghe mà thích thích thích, liên tiếp ba ngày đều chiêu họ tiến cung.

Hôm nay họ hát vở ; đang diễn đến đoạn Chúc Anh Đài nữ phẫn nam trang đi học. Trần thị xúc động hỏi Trịnh mama bên cạnh:

“Hai người này cùng trường tận 3 năm, tại sao Lương Sơn Bá không nhận ra Chúc Anh Đài là nữ hở?”

“Lão nô nghĩ, hẳn là do Chúc Anh Đài cải trang giỏi.”

Trần thị lay tay, “Chúc Anh Đài làm tiểu thư khuê các 17 năm, cho dù thay nam trang thì giơ tay nhấc chân đáng lẽ sẽ còn tư thái khuê các ấy. Ai gia thấy Lương Sơn Bá nhãn lực quá kém thôi.”

“Thái Hoàng Thái Hậu nói chí phải.”

“Nếu Chúc Anh Đài được nuôi dưỡng như con trai thì là chuyện khác.”

“Đúng vậy ạ.”

Trần thị hợp thời nói vài câu xong lại nhìn lên sân khấu, ngón tay gõ lên bàn theo nhịp nhạc.

Vừa mới nhập diễn, một tiểu cung nữ đi tới nhẹ giọng bẩm:

“Thái Hoàng Thái Hậu, Từ đại nhân và Lưu đại nhân đang ở ngoài điện cầu kiến ạ.”

Trần thị mí mắt không nâng, “Nếu vì chính sự, hãy mời bọn họ đến Tuyên Ninh cung. Nếu muốn nghe diễn, để bọn họ vào.”

Tiểu cung nữ quay ra. Và hai vị đại thần tóc trắng xoá bước vào An Thọ cung.

Trên đài đã diễn đến đoạn 18 đưa tiễn, Thái Hoàng Thái Hậu nhìn xem mà hai mắt đỏ bừng. Bà cầm khăn tay gạt lệ, nhìn thấy hai đại thần, nói:

“Hai vị đại nhân tới vừa lúc, cùng ai gia xem hết vở diễn này đi.”

Hai đại nhân cũng nhập tọa; cung nữ dâng trà. Chốc lát sau, hai ông lão cùng Thái Hoàng Thái Hậu thổn thức không thôi…

Diễn hát hơn nửa canh giờ mới hết, Trần thị vừa nói “Nghiệt duyên” vừa cho người thưởng cho đào kép. Khi hát hí khúc thật sự tan, Trần thị cảm khái:

“Nếu Chúc Anh Đài không nữ phẫn nam trang thì thật tốt, vậy sẽ không gặp Lương Sơn Bá, cuối cùng sẽ không chết.”

Lưu đại nhân: “Vậy thì trên đời sẽ không có một chuyện xưa đẹp đẽ.”

Từ đại nhân: “Dù sinh không cùng mền nhưng chết cùng huyệt, coi như là toại nguyện .”

Trần thị: “Nghe ý hai vị đại nhân, là tán thành hành động của Chúc Anh Đài nữ phẫn nam trang?”

Từ đại nhân: “Đồng ý hay không thì không thể nói rõ. Có nguyên mới có quả, và làm thế nhân cảm động mới là chuyện vững như thiết!”

Nhàn thoại một chốc, Lưu đại nhân nháy mắt, Từ đại nhân hiểu ý, nói:

“Thái Hoàng Thái Hậu, chúng thần lần này tiến đến kỳ thật… cũng là vì một đoạn nghiệt duyên…”

Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng Thái Hoàng Thái Hậu tai không điếc, mắt không mờ, dầu không chủ động hỏi nhưng sẽ luôn có người báo cho bà biết. Hai đại nhân tới tìm cũng là chuyện bà dự kiến được. Nếu không phải là cấp bách thì sẽ không đến nước này. Xem ra, một người mẹ như bà lần này không thể mặc kệ.

Trần thị: “Là chuyện của Thái Hậu và Cảnh Vương sao?”

Hai đại nhân đứng lên, cúi người ôm quyền, “Thái Hoàng Thái Hậu minh giám! Chúng thần không còn cách nào khác nên mới tới quấy rầy ngài… Thật sự là, thật sự là… bọn họ rất kỳ cục!”

Cũng chỉ có hai vị nguyên lão hai triều này mới dám nói Cảnh Vương và Thái Hậu không phải phép trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.

“Hiện giờ trong triều cao thấp đều nghị luận cả ạ, cứ như vầy mãi thần nghĩ triều cương loạn mất.”

Trần thị: “Ai gia biết rồi. Cho dù hai vị lão khanh không đến thì ai gia cũng đang định hỏi rõ. Hai vị lão khanh hôm nay về trước đi, và cũng nhờ hai vị khuyên dùm các khanh gia khác chớ nóng vội. Ai gia chắc chắn tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện.”

Hai đại nhân được Thái Hoàng Thái Hậu cam đoan thì cáo lui. Thái Hoàng Thái Hậu thay xiêm y, bãi giá Tuyên Ninh cung.

+

Thái Tư Y của Ti Y Cục đang ở Tuyên Ninh cung phúc đáp. Chiết Giang vừa tiến cống một số gấm hoa thượng đẳng, năm rồi có 50 cuộn, năm nay chỉ có 20 cuộn. Vật hiếm là vật quý, Thái Tư Y hỏi Thái Hậu cho thợ chế tác may phục hay là để ban thưởng.

Tuyên Cẩn nhìn sổ sách trong tay, *soạt soạt* – nàng xem một lúc, nói:

“Sắp tới lễ mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu rồi, hãy chọn ra 10 cuộn may hai bộ phượng bào mới cho người. 2 cuộn đem đến Hoa Âm cung cho Tần Thái phi, lần trước Tần Thái phi đã hỏi xin ai gia trước.

Hmm… nếu ai gia nhớ không lầm thì 2 tháng nữa, Tử Ngọc công chúa của Ngô Thái phi sẽ xuất giá, hãy chọn 5 cuộn có sắc màu tiên diễm đưa qua đó, bày tỏ tâm ý ai gia. Phần còn lại… Đưa đến Trường Nguyệt cung, cho Tâm cô nương.”

Tuyết: “Nương nương…”

“Ai gia đã nói khi hồi cung sẽ cho nàng hậu lễ riêng. Ai gia không thể nuốt lời.”

Vừa an bài ổn thỏa xong, nội thị bên ngoài hô to:

“Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm!”

Tuyên Cẩn đầu tiên là kinh ngạc, vì Thái Hoàng Thái Hậu đã lâu không tới đây… Sau thì hiểu ra là vì chuyện của nàng và Hạ Sí Mạch. Nàng đứng dậy nghênh đón.

Trần thị vào an tọa, thấy Thái Tư Y quỳ dưới đất thì hỏi. Thái Tư Y đáp lại. Trần thị thầm nghĩ: Cao thấp chu toàn, khó trách nàng mới tiếp chưởng hậu cung mới có mấy ngày mà đã được lòng người.

Tuyên Cẩn tạ lỗi, “Thần thϊếp rời cung nhiều ngày, sau trở về lại thấy không khỏe cho nên không đến mẫu hậu thỉnh an, xin mẫu hậu thứ lỗi.”

Trần thị cười nói, “Thái Hậu mặc dù không thể tới nhưng mỗi ngày đều phái người đến thay thỉnh an, lễ nghĩa đã có, đừng tự trách, ai gia hiểu.”

“Đa tạ mẫu hậu lượng thứ.”

Trần thị trước tiên hỏi chuyện tế tông miếu, xong lại hỏi một ít chuyện trong cung, lan man một hồi không đề cập tới Hạ Sí Mạch. Tuyên Cẩn một câu đáp một câu, gặp chuyện có liên quan đến Hạ Sí Mạch thì tránh nặng tìm nhẹ đi qua trôi chảy. Mẹ chồng nàng dâu nhiều năm, Trần thị biết Tuyên Cẩn là người như thế nào. Không vòng vo nữa, bà nói:

“Ai gia cũng không gạt Thái Hậu. Có người đến tố cáo ai gia nói Thái Hậu và Cảnh Vương quan hệ không bình thường. Ai gia không hiểu, cái ‘không bình thường’ này là sao, cho nên ai gia mới lại đây hỏi một chút.”

Tuyên Cẩn không một tia bối rối, thậm chí còn rất trấn tĩnh:

“Câu hỏi này thần thϊếp không trả lời được. Mẫu hậu hãy hỏi vương gia.”

Trần thị sở dĩ không hỏi Hạ Sí Mạch mà hỏi Tuyên Cẩn là bởi vì bà không tin Hạ Sí Mạch quan hệ bất chính với nàng. Thấy Tuyên Cẩn trấn tĩnh tự nhiên, không chột dạ, bà càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Hạ Sí Mạch qua lại với nàng dồn dập đúng là sự thật, nhưng có tư tình là vô căn cứ. Hai người phụ nữ với nhau thì nhiễu loạn cái gì? Cái bà muốn biết chính là bọn họ kết giao quá mức thường xuyên như thế là có ý đồ gì khác hay không.‎

Trần thị: “Thái Hậu đừng lo. Nếu ai gia tin tưởng người cáo trạng thì sẽ không lại đây hỏi con mà sẽ là chất vấn con. Ai gia chỉ muốn biết cái gì đã hấp dẫn Cảnh Vương đến đây hoài mà thôi.”

Tuyên Cẩn thì nghĩ: Không ai hiểu con bằng mẹ, con trai ngài có đức hạnh gì ngài không thể không biết. Vả lại ai ai cũng biết đáp án hết cả rồi mà ngài còn lại hỏi nhiều như vậy… Nàng nghĩ Thái Hoàng Thái Hậu cố ý. Nói không chừng bà còn cho là ta đã câu dẫn Hạ Sí Mạch, làm ra chuyện bại hoại luân thường. Nếu bà đã tìm tới, chứng tỏ chuyện ta và y đã đến mức rất nghiêm trọng. Không bằng… ta khai ra… Ta sẽ nhờ bà độ lượng, ra tay ngăn cản, chặt đứt ý niệm của y. Dẫu sao chúng ta còn vượt quá giới hạn….

Suy nghĩ xong, Tuyên Cẩn nói:

“Vậy, nếu mẫu hậu đã hỏi thì thần thϊếp cũng không giấu. Hôm nay con sẽ nhất ngũ nhất thập khai báo rõ cho ngài biết.”

Trần thị gật đầu.

Chuyện khó mở miệng, Tuyên Cẩn phải vùng vẫy mãi mới nói:

“Cảnh Vương… Sở dĩ năm lần bảy lượt đến Tuyên Ninh cung là vì…”

“Cẩn nhi! Chờ một chút!” Một giọng nói ngắt lời.

Tuyên Cẩn mãi mới phát động được dũng khí khai báo cái chuyện chẳng hay ho này mà bị gián đoạn thì hoảng hơn. Nàng quay đầu lại, thấy Hạ Sí Mạch thần sắc ngưng trọng bước vào.

Trần thị kinh ngạc, “Mạch nhi, sao con lại tới đây?” ‎

Sau đó bà để ý đến xưng hô Hạ Sí Mạch với Tuyên Cẩn, nàng vừa không xưng Thái Hậu, cũng không gọi hoàng tẩu mà là thân thiết gọi “Cẩn nhi”?? Quan hệ hai đứa quả bất bình thường!

Mạch nhi tuyệt đối sẽ không đem bí mật liên quan đến sinh tử của mình nói cho Tuyên Cẩn biết được! Nhưng như vậy… “chị dâu – chú em” đích xác là có thất lễ.

Hạ Sí Mạch: “Mẫu hậu, sao người lại đến đây?”



Trần thị mất hứng. Bà là Thái Hoàng Thái Hậu, bà đến chỗ Thái Hậu là chuyện rất bình thường. Cảnh Vương ngươi đến Tuyên Ninh cung mới thật sự là không ổn đấy. Nhìn thấy Linh ở phía sau còn cầm một l*иg cơm, hiển nhiên không phải vì công sự.

Trần thị: “Cầm cái gì đó?”

Linh: “Thưa Thái Hoàng Thái Hậu, là nước ô mai ướp lạnh ạ.”‎

Trần thị càng thêm mất hứng. Bây giờ đúng là mùa hè nóng bức, Hạ Sí Mạch đưa nước ô mai tới hẳn là cho Tuyên Cẩn giải nóng, bà đυ.ng độ nàng ở đây hiển nhiên không phải là ngày đầu tiên.

Nó săn sóc đại tẩu quá nhỉ! Ta ở An Thọ cung tại sao không thấy nó đến?

Hạ Sí Mạch thấy vẻ mặt mẹ mình hờ hững thì biết là bà đang ganh tỵ. Nàng thè lưỡi, cười nói:

“Nhi thần biết mẫu hậu không thích đồ chua cho nên mới không dâng lên.”

Trần thị: “Hừ! Ai gia đúng là không thích chua. Nhưng An Thọ cung của ai gia cũng đâu có mát bằng Tuyên Ninh cung!”

Từng cung từng điện đều có băng chống nóng, bà chỉ nói vậy thôi chứ bà không có so đo. Bà đang giận nàng nặng bên này nhẹ bên kia, lơ đểnh với bà. Quay lại chuyện vừa rồi, Hạ Sí Mạch ở ngoài cửa nghe được – đây mới là chuyện quan trọng – nàng chưa biết thái độ của mẫu hậu cho nên không dám để Tuyên Cẩn tùy tiện khai ra mọi chuyện.‎