Chương 25

Một đường ngựa không dừng vó thẳng đến Hoàng Thành, Thái Hậu nói không khoẻ, không dự yến tiệc, về thẳng Tuyên Ninh cung. Hạ Sí Mạch diễn trò một đường, một mực không gặp Tuyên Cẩn. Người yêu có tức hay không, Hạ Sí Mạch không biết. Nàng tiệc tùng đến 2 ngày sau mới mang một người rượu đến trước Tuyên Ninh cung nhưng bị cấm cửa. Tuyết, Sương như môn thần, nói phụng theo khẩu dụ Thái Hậu, bất luận kẻ nào cũng không được vào điện quấy rầy người nghỉ ngơi.



Hạ Sí Mạch trừng mắt, “Ngay cả bổn vương?”

Tuyết, Sương trăm miệng một lời phủ quyết “Vâng!!”

Hạ Sí Mạch một ngày không gặp Tuyên Cẩn, tuy nói là diễn trò vì kích nhau nhưng tóm lại là nàng không đúng. Kỳ thực, nàng bất an vì không biết tâm ý Tuyên Cẩn. Đầu tiên nàng xuống giọng mời Tuyết, Sương nhường đường, thấy hai người bất vi sở động thì nổi giận.

“Không nhượng? Đừng trách bổn vương không khách khí!”

Hạ Sí Mạch đi một mình, không có thị vệ theo sau, nói vậy là muốn tự mình động thủ.

Tuyết, Sương liếc nhau, cùng nói, “Vương gia đừng làm chúng nô tỳ khó xử.”

Nếu là bình thường không gặp thì không gặp, Hạ Sí Mạch sẽ không so đo, vì hai người là người của Tuyên Cẩn, nhưng do cơn giận tích tụ lâu ngày, hôm nay lại uống nhiếu rượu và trong lòng nàng bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất đó là phải gặp được Tuyên Cẩn. ‎

Tuyết, Sương không chịu nhường đường, nàng trầm giọng nói “Được lắm!” Tay áo khẽ nhấc, hướng về mặt Sương xuất chiêu.

Tuyết nhanh mắt đứng ra chắn trước Sương, “Vương gia, đắc tội.”

Rất nhanh, 3 người đánh với nhau. Võ công hai người Tuyết, Sương kém Hạ Sí Mạch nhưng hai người là đồng môn, cùng nhau tập luyện nên từng chiêu từng thức đều phối hợp hết sức ăn ý, thành ra uy lực cũng tăng nhiều. Còn Hạ Sí Mạch hiện đang không ổn định, so với bình thường thì có phần yếu hơn. Nhất thời khó phân cao thấp.

Tuyên Cẩn đang an vị trong chính điện, tiếng đánh nhau bên ngoài nàng nghe được nhất thanh nhị sở, chỉ cần nàng nói một tiếng dừng tay, bọn họ khẳng định sẽ dừng tay ngay. Dẫu sao đánh nhau ở trong cung là không ra thể thống gì, hơn nữa còn là Vương gia và hai cung nữ. Nàng không muốn mở miệng là vì nàng muốn đánh cái tên cuồng ngạo tự đại, không coi ai ra gì kia biết mặt một chút. Cho hắn không biết kiểm điểm, cả ngày ỷ vào quyền thế muốn làm gì thì làm!

Cùng lúc đó, bên ngoài gây ra tiếng động lớn làm chú ý đến thị vệ trong cung. “Ai đang đánh nhau ở đó!?” Sau đó là tiếng thất kinh, “Vương gia, là ngài hở??!”

Bây giờ không ngăn cản thì sẽ lớn chuyện, Tuyên Cẩn hướng một tiểu cung nữ và phất tay. Tiểu cung nữ đi ra ngoài, đứng ở cửa và lớn tiếng nói:

“Nương nương mời vương gia vào điện ạ! Những người khác đều tan đi!”

Tuyết, Sương vừa nghe lập tức thu tay lại, đồng thời quỳ xuống, “Vương gia thứ tội!”

Hạ Sí Mạch: “Đứng lên đi.”

Sửa sang lại quần áo, nàng đi vào điện, nhìn thấy Tuyên Cẩn hờ hững ngồi trong đó như chuyện gì cũng không phát sinh thì ngầm bực: Nàng quả là không bình thường Tuyên Cẩn à.‎

“Vương gia…”

Hạ Sí Mạch: “Đã nói nhiều lần rồi, khi không có người ngoài thì không cần gọi ta vương gia, ta có tên có họ.”

Tuyên Cẩn còn đang cáu chưa có chỗ phát mà bị chọc, nàng không nhịn được nữa:‎

“Hạ Sí Mạch! Rốt cuộc ngài muốn thế nào? Đêm hôm khuya khoắt đánh nhau trước cửa tẩm cung thái hậu, không sợ bị đàm tiếu chăng?”

Hạ Sí Mạch cười lạnh, “Là nàng không cho ta vào, lại còn mắng ta.”

“Hừ! Ở đây không phải là Cảnh vương phủ của ngài, cho ngài tùy ý xuất nhập! Bây giờ là giờ nào? Ngài lại đây muốn gì?”

Hạ Sí Mạch đi tới trước mặt Tuyên Cẩn, chen vào ngồi gần nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Ta muốn làm gì, chẳng lẽ nàng không biết?”



Tuyên Cẩn ngửi thấy mùi rượu thì bịt mũi lại. Trong điện chỉ còn hai người vì Tuyết, Sương biết trước thế nào cũng xuất hiện những hình ảnh không nên xem nên đã cho người lui xuống hết.

Tuyên Cẩn: “Hạ Sí Mạch! Ngài một tay che trời, ngài muốn dạng phụ nữ gì mà không có, cớ sao luôn mãi dây dưa với ta? Được thôi, ngài muốn cơ thể ta phải không, vậy tại sao ngài không thẳng thừng giải quyết ta đi hả? Ngài đùa bỡn ta là rất vui hay sao? Hạ Sí Mạch, ta nói cho ngài biết, ta chịu đủ rồi, ta đã chịu đủ cái hai mặt của ngài rồi! Cái gì mà trong lòng chỉ có ta, đời này chỉ muốn sống cùng ta nhưng lại tả ủng hữu bão, hưởng thụ mỹ nhân khác?! Đồ xảo trá mà ra vẻ! Vô sỉ vô sỉ vô sỉ!!!”



Quá tức giận… vế sau là nàng không kiềm được.

Hạ Sí Mạch bị mắng thậm tệ nhưng nàng nghe mà nở gan nở ruột.

Cẩn nhi ơi là Cẩn nhi… Nàng quả nhiên ghen tị, ha ha… Oán niệm này từ đâu mà ra a? Xem ra Dung Doanh Tâm nói đúng, đối phó với nàng thì ta phải kiên quyết. Chỉ có làm nàng mất đi lý trí mới bức được nàng nói hết lời trong lòng. Được rồi, mặc dù không có câu nào nói trong lòng có ta hay không… Nhưng thái độ này là dấu hiệu tốt. Vì điều này đã chứng minh nàng có để ý đến ta! Con người không phải cỏ cây vô tình, ta chỉ cần không ngừng cố gắng, một ngày nào đó ta sẽ lay động được nàng thôi, Tuyên Cẩn ạ!

Nhớ lại 9 năm trước, nếu không phải một lời tương trợ của Tuyên Cẩn thì nàng làm sao có được ngày hôm nay? Có lẽ Tuyên Cẩn đã quên, mà nàng cũng là người thi ân không cần báo đáp, nhưng Hạ Sí Mạch luôn nhớ kỹ. Ơn nghĩa dù như giọt nước nhưng ta sẽ vẫn báo đáp tương đương một dũng tuyền, Tuyên Cẩn chính là giọt nước ơn nghĩa của Hạ Sí Mạch. Vinh hoa phú quý chỉ là mây bay, điều Hạ Sí Mạch chính yếu muốn cho Tuyên Cẩn chính là tình yêu trọn đời, vì Tuyên Cẩn là người tốt đẹp, không nên cô độc cả đời ở hậu cung… Hạ Sí Mạch yêu Tuyên Cẩn không phải chỉ vì báo ân, mà là vì Tuyên Cẩn cuốn hút nàng, đến mức nàng không còn cách nào kiềm chế. Nếu nàng có được Tuyên Cẩn thì cuộc đời nàng đã mãn nguyện.

“Cẩn nhi, cớ sao nàng nóng nảy như vậy?” Hạ Sí Mạch mở to hai mắt nhìn, vô tội nói.

Như vừa tỉnh mộng, Tuyên Cẩn chấn động: Đúng vậy, tại sao ta lại tức giận đến vậy?

Hạ Sí Mạch là hạng người gì, nàng cũng không phải không biết; Hạ Sí Mạch có ý đồ với nàng, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai…

Nàng tức cái gì?

Phiền não mãi không tan này là cái gì?

Là bởi vì đã thấy Hạ Sí Mạch cười nói vui vẻ với Dung Doanh Tâm?

Tuyên Cẩn hoang mang. Nhìn Hạ Sí Mạch trong gang tấc… Nàng ghét y. Nhưng nàng lại có cảm giác không rõ với y. Hạ Sí Mạch thanh tú và chân thành… Không thể phủ nhận, Hạ Sí Mạch là người đàn ông đẹp nhất mà nàng từng gặp – dù y ba bốn lần khinh bạc nàng. Nhưng chưa bao giờ y đi quá giới hạn. Huống hồ y còn trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, chiều theo ý nàng… Y là người nhiệt tình với nàng nhất, trong khi xưa nay chưa có ai đối đãi nàng như thế. Khi còn trẻ, nàng và Cao Hành là ái mộ lẫn nhau, song tình cảm đó chỉ để ở trong lòng. Cao Hành lại không khéo nói như Hạ Sí Mạch; nào có há mồm là đầy yêu thương? Dĩ nhiên Cao Hành cũng không có hành động nào vượt rào. Nếu đặt ở ngày nay tất nhiên sẽ không thể đả động được nàng, bất quá tình đầu thời trẻ, chỉ một ánh mắt thôi đã làm nàng vui mừng thật lâu rồi, mặc dù nàng không còn nhớ Cao Hành trông như thế nào nữa. Vậy nên trong lòng nàng, nó vẫn luôn là phần ký ức đẹp. Về phần Tiên Đế, ban đầu đối đãi nàng không tệ, nhưng nhiều năm đã bị lạnh nhạt thay thế, và người đã chết, làm ngay cả sự căm ghét từng có cũng biến mất. Nàng đã nghĩ kiếp này sẽ không còn ai yêu quý nàng nữa – cho dù có thì cũng là để ở trong lòng, bởi vì nàng là Thái Hậu. Nàng phải là người trung trinh nhất; mặc kệ nàng còn trẻ hay không; nàng không được phép có tư tình. Hạ Sí Mạch đã dùng quyền lực của mình phá vỡ cái quy định bất thành văn này… Nàng có sợ chứ… Nhưng đối mặt với cường thế bá đạo của Hạ Sí Mạch, nàng không thể thờ ơ.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn nhìn mình mà không nói câu nào, và sắc mặt thì lần lần thay đổi. Không đoán được Tuyên Cẩn nghĩ gì, nàng bèn hỏi:

“Cẩn nhi, nàng giận ta là vì Tâm cô nương?”‎

Tuyên Cẩn giật mình, nghĩ lại hiện thực: Đừng nói Hạ Sí Mạch chân trong chân ngoài, cho dù y có thật tình với nàng thì bọn họ cũng đâu có khả năng? Trừ phi bọn họ mặc kệ thế tục. Nhưng Hạ Sí Mạch là đàn ông, cùng lắm chỉ bị mắng là phong lưu. Còn nàng, nàng là phụ nữ, phụ nữ không trinh, trơ trẽn… Nàng không biết mình sẽ bị bêu danh bao nhiêu lần. Nghĩ vậy, nàng không còn tức giận gì. ‎



Tuyên Cẩn: “Không. Tâm cô nương tài mạo song toàn, lại cuồng dại với ngài, một cô nương tốt như vậy không biết tìm ở đâu ra. Không chỉ có Doanh Tâm, ta còn thấy Thủy cô nương dường như cũng để ý ngài. Nàng theo ngài nhiều năm như vậy, ngài không có khả năng không biết. Ta khuyên ngài đừng vì truy đuổi điều không thực tế mà bỏ lỡ người chân chính tốt với mình.”

Hạ Sí Mạch cau mày, nàng ghét nhất là Tuyên Cẩn cứ một mực nói “Chúng ta không có khả năng”; Dung Doanh Tâm mà tốt cái gì? Cuồng dại si tình ở đâu ra? Bọn họ còn chưa từng gặp mặt!? Hơn nữa cô ta giúp nàng là có điều kiện, bọn họ là đang lợi dụng lẫn nhau đấy. Còn Linh thì nàng không có để ý tới thật. Mà Linh yêu nàng ư? Tào lao! Bọn họ cùng nhau lớn lên mà! Nếu Linh thích nàng nàng phải biết chứ? Cho nên mới nói là tuyệt đối không thể! Đây khẳng định lại là lý do của Tuyên Cẩn thôi. Phụ nữ khắp thiên hạ đều có thể thích nàng nhưng chỉ có duy độc Tuyên Cẩn là không.

Hạ Sí Mạch không phục, “Tuyên Cẩn, ta hỏi nàng, nếu nàng không phải Thái hậu, và ta không phải hoàng thúc thì nàng có yêu ta không?”

Tuyên Cẩn sửng sốt, vấn đề nàng không nghĩ đến. Nếu nàng và y không có quan hệ luân thường thì nàng sẽ không yêu y sao? Nhìn lại những gì bọn họ đã đối mặt, Tuyên Cẩn lắc đầu nói:



“Ta… không biết.”