Chương 164

Chương 164

“Tiểu thư, có người tìm.”

Tuyên Cẩn nghi hoặc không biết là ai, mang theo Ngâm Sương đi sương phòng.

Một nữ tử mặc phi y đưa lưng đứng ở cửa.

“Ngươi là…” Người nọ xoay người lại, “Dung Doanh Tâm?” Tuyên Cẩn không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy nàng.

“Doanh Tâm tham kiến nương nương.” Dung Doanh Tâm quỳ gối.

Tuyên Cẩn bảo Ngâm Sương đỡ Dung Doanh Tâmđứng lên, nói: “Ngươi nên biết ta đã không còn là nương nương nữa.”

“Ở trong lòng Doanh Tâm, ngài vĩnh viễn đều là thái hậu nương nương. Lúc trước ngài có sủng ái Doanh Tâm, chẳng những ban cho nhiều thứ mà còn ban thưởng Doanh Tâm nhân duyên, mặc dù sau này có chuyện tỷ tỷ ảnh hưởng nhưng ngài không có giận chó đánh mèo, Doanh Tâm đều khắc ghi trong lòng.”

Tuyên Cẩn không nghĩ tới cử chỉ vô tâm năm đó bị người ta nhớ lâu như vậy. Và nàng lại càng không biết lần này Dung Doanh Tâmđến có mục đích gì. Tuyên Cẩnchỉ nói: “Qua đi lâu như vậy, ta đã không nhớ rõ nữa.”

“Nương nương nhất định sẽ nghĩ ta đột nhiên xuất hiện là có mục đích gì.”

Tuyên Cẩn gật đầu.

Dung Doanh Tâm lại quỳ gối, “Doanh Tâm tới tự thú. Người ngày đó tìm Trầm đại phu là ta. Đổi dược cũng là ta đổi.”

Tuyên Cẩn khϊếp sợ đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ Dung Doanh Tâm, cả giận nói: “Thì ra là ngươi!” Nghĩ đến Lẫm nhi chết đi, Tuyên Cẩnđau lòng, “Vì sao hả? Vì sao ngươi làm như vậy!!?”

Dung Doanh Tâm: “Ta vốn muốn hại nương nương chứ không phải Tương vương.”

Tra được chuyện xuân dược, Tuyên Cẩn đã đoán được mình mới là mục tiêu, “Ngươi báo thù cho Dung Doanh Nguyệt?”

Dung Doanh Tâm không nói, xem như cam chịu.

“Dung Doanh Nguyệt cấu kết với Cao Hành, sinh hạ tư sinh, còn nơi chốn tính kế ta và Lẫm nhi, cuối cùng ta chỉ biếm nàng vào lãnh cung, chẳng lẽ đây không tính là thủ hạ lưu tình? Đáng giá ngươi dùng cách đó báo thù?”

Dung Doanh Tâm cúi đầu nói: “Tỷ tỷ gieo gió gặt bão. Mà tỷ tỷ chết cùng với nương nương không quan hệ.”

Tuyên Cẩn kinh ngạc nói: “Dung Doanh Nguyệt đã chết?”

“Thừa lúc ngài và hoàng thượng xuất cung, tỷ tỷ tự thoát lãnh cung đi tìm Cao Hành, không ngờ Cao Hành súc sinh mặt người dạ thú, chẳng những không chịu thu lưu tỷ tỷ mà còn gϊếŧ chết tỷ tỷ, đem tỷ tỷ bỏ nơi hoang dã.”

Tuyên Cẩn năm đó trá tử, cần thi thể che dấu; Ngâm Tuyết so với Ngâm Sương xuất nhập tự do hơn nên nàng cho Ngâm Tuyết tìm một thi thể thân hình xấp xỉ nàng, và xác chết được đưa đến Bích Tuyền Sơn Trang. Sau đó thì Ngâm Tuyết chỉ nói tìm được rồi nhưng thật ra chưa có nói làm sao tìm được. Tuyên Cẩnnghĩ là hoang sơn dã lĩnh không người cho nên mới dùng tử thi này, không ngờ là Dung Doanh Nguyệt. Nói như thế, Dung Doanh Nguyệt an táng ngoài hoàng lăng là cho nàng một chỗ an thân – nàng khi còn sống muốn làm thái hậu, chết đi lấy danh thái hậu hạ táng coi như là đạt được tâm nguyện.

Tuyên Cẩn nói: “Một khi đã như vậy, ta nghĩ không ra lý do gì khác.”

Dung Doanh Tâm chậm rãi nói: “Vì một nữ nhân.”

Trong lòngTuyên Cẩn vừa động, lập tức đã đoán được là ai. Chính là hai người tựa như bát can tử đô đả bất trứ.

Dung Doanh Tâm tiếp tục nói: “Sau chuyện đó, ta không chỗ có để đi. Ta cũng không muốn về nhà. Tỷ tỷ ngộ nhân không quen làm cho ta cũng đoạn tuyệt ý niệm lập gia đình, cho nên ta quyết định ở trong cung hầu hạ, dù sao cung nữ trong cung cũng có mấy trăm người vậy sẽ không ai chú ý tới ta. Hơn nữa cựu đế thoái vị, tân hoàng đăng cơ, hậu cung loạn, cung nữ cũng thay đổi, không ai biết ta là muội muội Dung thái phi. Cứ như thế qua được vài năm. Ta gặp gỡ quý phi nương nương cũng là ngẫu nhiên. Trước kia chúng ta chỉ gặp qua một lần, không ngờ ta mặc cung nữ phục sức mà nàng có thể nhận ra ta ngay tức khắc. Nhất thời ta có cảm giác tha hương ngộ cố tri, từ đó về sau ta đi theo quý phi. Quý phi kỳ thật cũng là người đáng thương. Nàng thích hoàng thượng nhưng hoàng thượngkhông thích nàng. Mặc dù mang danh quý phi nhưng hoàng thượng chưa bao giờ bước qua tẩm cung nàng nửa bước. Quý phi tìm ta nói hết. Cho nên cảm tình quý phi đối với hoàng thượng ta biết nhất thanh nhị sở. Đáng tiếc, ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ, căn bản không thể giúp quý phi cái gì. Ta chỉ có thể cầu nguyện có một ngàyhoàng thượngcó thể sủng hạnh nàng. Lại không ngờ nương nương chết mà sống lại.”

Tuyên Cẩn cười khổ. Tựa hồ nàng không nên trở về. Lẫm nhi vì nàng mà chết, ngay cả Dung Doanh Tâm cũng vì nàng mà thay đổi.

“Quý phi mặc dù không được cưng chìu, nhưng bên người hoàng thượng chỉ có một mình nàng là phi tử, nương nương trở về đồng nghĩa với việc đoạt đi hoàng thượng, và quý phi thua không thể nghi ngờ. Ta thấy nàng bởi vì lo lắng mà ngày càng tiều tụy, ta không đành lòng. Ta cảm kích quý phi ơn tri ngộ nên đã giúp nàng, cho nên mới nổi lên ý niệm hại nương nương; ta không muốn nương nương chết nên chỉ là đổi thuốc bổ thành xuân dược – ý ta muốn cho ngài cùng Trầm đại phu phát sinh quan hệ không minh bạch, như thế hoàng thượng nhất định sẽ không tiếp tục tiền duyên với ngài, có thể hồi tâm chuyển ý giao trái tim đặt ở trên người quý phi. Nào ngờ dược bị Tương vương ăn vào, còn hại chết Tương vương. Doanh Tâm tự biết nghiệp chướng nặng nề cho nên đến nhận tội. Mọi chuyện đều là một mình ta làm, quý phi không quan hệ, xin nương nương hãy cầu hoàng thượng, xin người buông tha quý phi nương nương. Dưỡng Tâm Viện căn bản không phải là nơi để người sống, mấy ngày rồi chỉ sợ quý phi sẽ bị điên lên mất!”

Mặc kệ là tự Dung Doanh Tâm gây nên hay là cùng Hạ Chỉ Tuân hợp mưu, ít nhất cũng chứng minh : Lẫm nhi bị làm hại. Hiện tại hung thủ ngay trước mặt, Tuyên Cẩn hận không thể lập tức gϊếŧ nàng đền mạng cho Lẫm nhi. Nhưng nhiều chuyện cũng đã xảy ra, nàng không muốn nhìn thấy huyết tinh thêm lần nào nữa. Nhất thờiTuyên Cẩn cũng không quyết tâm được là gϊếŧ hay không gϊếŧ, nàng nói với Ngâm Sương: “Giam nàng lại trước đi.”

Dung Doanh Tâm bị lôi đi, quay đầu hướng Tuyên Cẩn nói: “Lúc trước ta vẫn nghĩ, đối với quý phi ta chính là đồng tình cảm kích. Nhưng ngày ấy đột nhiên nghe được đương kim thánh thượng là nữ, trong nháy mắt ta đã tỉnh ngộ vì sao ta nguyện vì quý phi phạm tội lớn ngập trời như thế – ta nghĩ nương nương hẳn là hiểu được đây là cái dạng gì cảm tình. Quý phi thật sự vô tội, cầu xin ngài thả nàng.”

Tuyên Cẩn đứng đó. Chẳng lẽ vì một câu cảm tình là có thể làm ra việc thương thiên hại lí?

Khi Hạ Sí Mạch lại đây, Tuyên Cẩn nói chuyện Dung Doanh Tâm ra. Hạ Sí Mạch lập tức sẽ đem Dung Doanh Tâm xử tử.

Lẫm nhi đã chết, gϊếŧ Dung Doanh Tâm cũng vô bổ, Tuyên Cẩn nói: “Trước giam giữ đi.” Dừng một chút,Tuyên Cẩn lại nói, “Mang ta đi gặp nàng.”

Hạ Sí Mạch biết Tuyên Cẩn muốn gặp ai, nàng cau mày một chút rồi vẫn gật đầu: “Được.”

Chưa tới Dưỡng Tâm Viện, chợt nghe đến thanh âm nữ nhân thê lương giống như gào khóc thảm thiết.

“Đừng lại đây! Đám điên các ngươi, ta cảnh cáo, ai cũng không được chạm vào ta!”

“Ngươi xinh đẹp như vậy, hoàng thượng nhất định rất sủng ngươi đúng không? Ta muốn phá mặt của ngươi, cho ngươi không thể câu dẫn hoàng thượng.”

“Đúng đúng, cắt nàng đi, mau cắt nàng đi, không cho nàng câu dẫn hoàng thượng nữa!”

Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch nghe đến cũng nổi da gà; mặc dù bọn họ ở trong cung lâu như vậy nhưng cũng là lần đầu tiên đến Dưỡng Tâm Viện.

“Thôi đừng vào.” Hạ Sí Mạch khuyên nhủ.

Tuyên Cẩn cũng có chút sợ hãi, quay đầu lại phân phó Ngâm Sương: “Ngươi mang nàng ra đi.” Lại cùng Hạ Sí Mạch nói, “Ta muốn một mình nói chuyện với nàng.”

Hạ Chỉ Tuân có hôm nay tuy là gieo gió gặt bão, nhưng Hạ Sí Mạch cũng không nhẫn tâm thấy nàng chật vật không chịu nổi, cũng tránh đi.

Hạ Chỉ Tuân nhìn Ngâm Sương giống như nhìn đến cứu tinh, gắt gao bắt lấy quần áo Ngâm Sương, khẩn cầu: “Mau dẫn ta đi ra ngoài.”

Bảy tám nữ nhân điên bổ nhào vào, Ngâm Sương đánh lùi bọn họ, đối Hạ Chỉ Tuân nói: “Tiểu thư ta muốn gặp ngươi.”

Hạ Chỉ Tuân muốn nói, ta không muốn gặp, bất quá nhìn đến mấy người điên mặt sau rục rịch, run rẩy, dẫn đầu đi ra.

Tuyên Cẩn có chút không dám tin người trước mắt này là Hạ Chỉ Tuân – cùng quý phi nương nương hơn một tháng trước cái sáng rọi diệu nhân so với quả thực là hai người. Tóc tai bù xù, quần áo bị xé rách, mặt cũng bị rạch, tay chân không ngừng run rẩy, trông cũng giống kẻ điên, Tuyên Cẩnkhẽ lắc đầu.

Hạ Chỉ Tuân lớn tiếng nói: “Đừng dùng ánh mắt giả mù sa mưa nhìn ta, không phải ngươi thực hi vọng ta có báo ứng như vậy sao? Hiện tại ngươi vừa lòng rồi chứ?”

Tuyên Cẩn nói: “Ngươi có hôm nay là tự một tay ngươi tạo thành, không liên quan gì tới ai.”

Hạ Chỉ Tuân đột nhiên vọt tới trước mặt Tuyên Cẩn, bóp cổ của Tuyên Cẩn, lạnh lùng nói: “Ta biến thành như vậy tất cả đều là tại ngươi!”

Ngâm Sương vội vàng kéo Hạ Chỉ Tuânra, ấn về ghế.

Tuyên Cẩn nhìn Hạ Chỉ Tuân với ánh mắt xuyên thấu, giống như nhìn đến rất nhiều năm trước, “Ngươi đầu tiên vào kinh không tiến cung mà ở Cảnh vương phủ nửa tháng. Trong cung ai cũng biết quan hệ của ta và Hạ Sí Mạch, lấy thực lực của ngươi ở trong kinh không có khả năng không biết. Mà ngươi còn làm như thế, có thể thấy tâm tư của ngươi kín đáo và dũng khí hơn người. Một là thiếu niên tướng quân anh dũng trên chiến trường, một là cô gái ở tuổi thanh xuân trên thảo nguyên ngạo khí thông minh, ngươi thích Hạ Sí Mạch, ta có thể hiểu được. Chính thị thần nữ hữu tâm tương vương vô mộng, ngươi không nên cưỡng cầu. Nếu ngay từ đầu ngươi biết khó mà lui thì cũng không đến mức biến thành như hôm nay. Ngươi làm hết thảy vì Hạ Sí Mạch, ngay cả ta xem đến cũng rất cảm động, chỉ tiếc, chuyện cảm tình không phải trả giá thì sẽ có hồi báo, và Hạ Sí Mạch lại càng không phải là người đứng núi này trông núi nọ. Nếu như nàng gặp một người lại yêu một người, người như vậy có đáng giá ngươi đánh đổi? Đúng. Là ta từ bỏ Hạ Sí Mạch. Đó là vì ta nghĩ nàng thích ngươi, nếu đã không thể có được tình yêu toàn vẹn, vậy ta đây tình nguyện từ bỏ. Nhưng, chính ngươi vì để có được Hạ Sí Mạch đã cố ý giả dối. Cho dù như thế đi, thì ngươi cũng đã có tám năm ở bên Hạ Sí Mạch. Nhưng ngươi vẫn không thể có được lòng của nàng? Vì sao bây giờ ngươi còn chấp nhất? Tuy rằng Dung Doanh Tâm gánh váctoàn bộ mọi chuyện, nhưng nàng là cung nữ nho nhỏ, sao có thể thần thông quảng đại như thế? Ta rất hận ngươi Hạ Chỉ Tuân, nếu không phải ngươi hãm hại, Lẫm nhi sẽ không tráng niên mất sớm – ngươi sẽ không bao giờ hiểu được nổi đau của một mẫu thân mất đi đứa con của mình – nhưng ta biết người ngươi muốn hại là ta, Lẫm nhi chỉ vì ta mà liên lụy. Ngươi đối với Hạ Sí Mạch kỳ thật chính là thỏa mãn tư dục của chính ngươi, hại người cũng hại mình. Hôm nay ta muốn gϊếŧ ngươi báo thù cho Lẫm nhi quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng ta sẽ không làm như vậy, bởi vì có khi sống còn đau khổ hơn chết. Ta nghĩ ngươi ở trong Dưỡng Tâm Viện đã nếm được tư vị sống không bằng chết, giờ ta sẽ bảo Hạ Sí Mạch thả ngươi, nhưng cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội làm xằng làm bậy. Ta làm như vậy không phải ta có tâm địa Bồ Tát, mà là ngươi có hôm nay nhiều ít gì cũng do ta dựng lên, ta không muốn ngươi trở thành bóng ma của ta cùng Hạ Sí Mạch.”

Không cho Hạ Chỉ Tuân có cơ hội nói chuyện, Tuyên Cẩn đứng dậy đi ngay. Hạ Chỉ Tuân có thể tỉnh ngộ cũng tốt, tiếp tục khăng khăng một mực cũng thế – đời này nàng hẹn không gặp lại.