Chương 163

Chương 163

“Nương nương, ngài nói Hoàng thượng cứ điều tra mãi như vậy có thể hay không tra được trên người chúng ta?” Dung Doanh Tâm lo lắng hỏi.

Hạ Chỉ Tuân phiền lòng khí táo, vẫn là nói: “Yên tâm đi, bọn họ không biết ngươi, như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến ngươi cùng chuyện này có liên lụy, ngươi làm việc cẩn thận chút, đừng lộ chân tướng.”

Dung Doanh Tâm thoáng yên tâm, ngày ấy Hạ Chỉ Tuân từ Tương vương phủ trở về, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch. Nàng cẩn thận hỏi đắc thủ hay không, kết quả Hạ Chỉ Tuân cả người run rẩy nói cho nàng, Tương vương đã chết, Nàng lúc ấy còn tưởng nương nương gạt nàng, Tương vương như thế nào ăn cái kia, hơn nữa cũng không phải độc dược như thế nào sẽ chết. Hạ Chỉ Tuân nói âm kém dương sai, còn làm cho nàng trấn định chút, đừng làm cho người nhìn ra cái gì.

Lúc trước Hạ Du Lẫm trị Hoàng Hà thủy tai, Hạ Chỉ Tuân âm thầm gian lận, chính là không muốn để Hạ Du Lẫm lập công. Như vậy Hạ Sí Mạch sẽ không có lý do lập hắn vi Thái tử. Nhiễm dịch bệnh cũng không đáng sợ, dù sao trong cung còn nhiều thái y. Không nghĩ tới Hạ Du Lẫm bệnh nặng đến ngay cả thái y cũng trị không được. May mắn có Trầm Ngạn y thuật cao minh. Nếu không, Hạ Chỉ Tuân đúng là ăn ngủ không yên. Sao biết Hạ Du Lẫm đoản mệnh như vậy, thế nhưng ăn nhầm xuân dược, xuân dược không chết người, mà cũng không phải nàng làm cho Hạ Du Lẫm ăn, cho nên này khoản nợ này không nên tính trên đầu nàng. Nhưng rốt cuộc cũng là một mạng người, không thể thoải mái.

Hạ Chỉ Tuân nói: “Hạ Du Lẫm mặc dù không phải chúng ta hại chết, nhưng dược là chúng ta đổi, ngươi ngày mai giúp ta xuất cung, đi trong miếu giúp hắn lập cái trường sinh bài, coi như hoàng thẩm ta đây làm một chút tâm ý.”

Dung Doanh Tâm đồng ý.

Hai người đang nói chuyện, thình lình nghe bên ngoài la hét ầm ĩ thanh: “Hoàng thượng, muốn nô tỳ đi vào thông tri nương nương trước một tiếng hay không.”

Hạ Chỉ Tuân vội đối Dung Doanh Tâm: “Ngươi đi trốn trước.”

Dung Doanh Tâm hiểu ý, trốn sau mành.

Hạ Sí Mạch nổi giận đùng đùng đi tới, Hạ Chỉ Tuân cười lạnh nói: “Yêu, hôm nay ngọn gió nào đem Hoàng thượng thổi tới, thần thϊếp nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Hoàng thượng ngài đến Tử Liên Điện này.”

“Hạ Chỉ Tuân!” Hạ Sí Mạch thanh âm lạnh như băng, như trời đông giá rét, ánh mắt như lợi kiếm nhìn chằm chằm nàng.

Hạ Chỉ Tuân nhịn không được rùng mình một cái, nàng chưa từng thấy qua Hạ Sí Mạch như vậy. Trong ánh mắt Hạ Sí Mạch là hận đến tận cùng và chán ghét. Nàng biết trong lòng Hạ Sí Mạch vẫn không có nàng, bất quá nàng không ngừng tự nói với mình, chỉ cần Hạ Sí Mạch có thể giữ nàng ở bên người, nàng tổng sẽ có cơ hội. Mà không, tám năm trước lược thi tiểu kế đá Tuyên Cẩn đi rồi, độc bá hậu cung Hạ Sí Mạch, ngày lâu chắc sẽ có cảm tình. Nhưng mà hiện tại nàng biết, không có khả năng. Ánh mắt Hạ Sí Mạch chán ghét, vứt bỏ, căm hận, cơ hồ lăng trì nàng. Hạ Sí Mạch nhất định là đoán được Hạ Du Lẫm chết cùng nàng có liên quan. Đầu óc hỗn loạn. Nàng xác định Dung Doanh Tâm không để lại dấu vết nào, chỉ cần nàng không thừa nhận, Hạ Sí Mạch không làm gì được nàng.

“Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói, Lẫm Nhi chết có phải có liên quan với ngươi hay không, ta niệm ngươi mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao, nên có thể giảm nhẹ tội.”

Hạ Chỉ Tuân nghe nàng nói như thế, càng khẳng định trên tay Hạ Sí Mạch không có căn cứ xác thực, quăng cổ tay áo một chút, nói: “Thật là chê cười, Hoàng thượng con mắt nào nhìn thấy là ta làm? Ta biết ngươi không thích ta, hận không thể tìm lý do phế ta đi, nhưng ngươi cũng không thể cái gì cũng tính trên đầu ta. Không nói ta tiến tiến xuất xuất nhiều người đi theo như vậy, mà ngày đó ta là đều cùng với ngươi một chỗ.”

Hạ Sí Mạch biết chuyện này nhất định là nàng âm thầm chỉ thị người làm, đáng tiếc, không có chứng cứ rõ ràng. Nếu không đã sớm đem nàng đi ngọ môn trảm, làm sao còn đứng ở chỗ này cùng nàng vô nghĩa, “Ngươi cho là không chứng cớ ta sẽ không bắt ngươi?”

Hạ Chỉ Tuân lãnh phúng, “Ngài là Hoàng thượng, đương nhiên muốn thế nào được cái đó, nô tì sao có thể quản.”

Hạ Sí Mạch giận dữ phản cười: “Ngươi nói đúng, trẫm là Hoàng thượng, muốn thế nào được cái đó, trẫm hiện tại phế ngươi, biếm ngươi vi cung nữ hạ đẳng, đời này ở lại này trong hoàng cung làm nô tỳ!”

Hạ Chỉ Tuân lập tức kêu lên: “Hạ Sí Mạch, ngươi không thể đối với ta như vậy!”

Hạ Sí Mạch bỏ mặc, đối phía sau Cát Tường nói: “Tịch thu phượng ấn của nàng, đem nàng áp đến Dạ đình viện.” Nơi đó là chỗ ở của cung nữ hạ đẳng.

Cát tường lĩnh mệnh tiến lên.

Hạ Chỉ Tuân một phen đẩy hắn ra, “Ngươi cẩu nô tài, cút ngay!” Sau đó đối Hạ Sí Mạch nói, “Ngươi đừng quên, ngươi còn có nhược điểm trong tay ta, ngươi nếu phế ta đi, ngươi nhất định sẽ hối hận !”

Hạ Sí Mạch cười lạnh, “Vậy sao? Ngươi cho là mấy năm nay ta chịu ngươi áp chế nên mới nhịn ngươi? Ngươi có thể lớn tiếng nói ra, nhìn xem ta có sợ không.” Lại là một tiếng quát, “Còn chưa động thủ!”

Cát tường vung tay lên, vài nội thị tiến lên, đè Hạ Chỉ Tuân xuống, lại làm cho cung nữ Tử Liên Điện đem phượng ấn Hạ Chỉ Tuân mang tới.

Hạ Chỉ Tuân trơ mắt nhìn hết thảy, biết không thể vãn hồi, dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Sí Mạch, “Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận, Hạ Sí Mạch, ta muốn đem chuyện ngươi là nữ nhân thông báo cho thiên hạ!”

Tử Liên Điện nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nghe được những lời này, có cả Dung Doanh Tâm mặt sau mành.

Hạ Sí Mạch từng bước một đi đến trước mặt nàng, nắm người của nàng, làm cho nàng nhìn mình, lạnh lùng nói: “Chỉ mới đem ngươi biếm vi cung nữ hạ đẳng mà điên như vậy rồi, xem ra Dạ Đình Viện ngươi cũng không cần đi, đem nàng đưa đi Dưỡng Tâm Viện cho trẫm!” Dưỡng Tâm Viện đều giữ phi tử ©υиɠ nữ điên loạn, người đi vào chỉ cần không điên cũng sẽ bị buộc điên.

Cát Tường vội vàng nói: “Còn không mau áp đi!”

Nội thị kéo Hạ Chỉ Tuân ra ngoài.

Hạ Chỉ Tuân vừa giãy dụa vừa la làng: “Hạ Sí Mạch, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta muốn…” Cát Tường sợ nàng nói sảng, cầm khăn tay nhét vào miệng nàng.

Hạ Sí Mạch nhìn một vòng những người còn lại, lạnh giọng hỏi: “Lời nói vừa rồi các ngươi cũng nghe được?”

Cung nữ thái giám quỳ một mảnh, trăm miệng một lời nói: “Nô tài cái gì cũng không nghe thấy.”

Hạ Sí Mạch hừ một tiếng, lúc này mới rời đi Tử Liên Điện.

Đợi cho người đi hết, Dung Doanh Tâm mới từ sau mành đi ra, vẻ mặt khϊếp sợ.

*

“Tiểu thư, tiểu thư!” Ngâm Sương hô to gọi nhỏ hướng đình Tuyên Cẩn chạy tới, lấy Ngâm Sương ổn trọng thất nghi như thế nhất định có đại sự xảy ra.

“Làm sao vậy?” Tuyên Cẩn hỏi nàng.

Ngâm Sương thở không ra hơi, thật vất vả mới lấy lại được hơi, nói: “Hoàng thượng biếm quý phi vi cung nữ, đưa đến Dưỡng Tâm Viện.”

Tuyên Cẩn hiển nhiên bất ngờ, thực tại sửng sốt một chút, hỏi: “Lý do?”

“Không có lý do gì, trong cung truyền tới, nói Hoàng thượng cùng quý phi tranh cãi một trận, Hoàng thượng tức giận phế quý phi đi, ngay cả thánh chỉ đều hạ, hiện tại cả triều văn võ cũng biết.”

Việc này không phải là nhỏ, nếu nàng đoán đúng thì nhất định là vì chuyện Lẫm Nhi Hạ Sí Mạch mới quyết tâm như thế. Nhưng không có bằng chứng mà phế đi một cái quý phi, chẳng phải làm cho người ta phỏng đoán. Huống chi Hạ Chỉ Tuân còn cầm nhược điểm Hạ Sí Mạch là nữ nhân, một khi chó cùng rứt giậu, hậu quả thiết tưởng chịu không nổi.

“Ngâm Sương, thay quần áo, ta muốn tiến cung.”

Hai người vội vàng ra phủ, vừa bước ra lại đυ.ng Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch biết nàng vì sao vội vàng như thế, nhất định là tin tức rơi vào Tương vương phủ, cười hỏi nàng: “Cẩn nhi, vội vã như vậy là muốn đi đâu?”

Tuyên Cẩn bắt lấy nàng, lo lắng hỏi: “Ngươi phế Hạ Chỉ Tuân đi, còn đưa nàng đến Dưỡng Tâm Viện?”

Hạ Sí Mạch vẻ mặt tự nhiên, nắm tay nàng trở về, “Đúng vậy a, nàng hại chết Lẫm Nhi, ta không xử tử nàng đã là nhân từ.”

Tuyên Cẩn nói: “Nhưng này chỉ là ta và ngươi suy đoán, cũng không chứng cứ rõ ràng há có thể phục người?”

Hạ Sí Mạch hướng Ngâm Sương phất phất tay cho nàng đi xuống, sau đó lôi kéo Tuyên Cẩn ngồi trên ghế đá gần núi giả, nói: “Nàng ta đã ở giữa ngăn cách chúng ta lâu lắm rồi, mặc dù không có chuyện Lẫm Nhi ta cũng sẽ không giữ nàng ta ở bên người. Huống chi Lẫm Nhi quả thật bị nàng ta hại, Lẫm Nhi nhiễm dịch cũng là do nàng ta âm thầm phái người giở trò quỷ, nàng ta đem Lẫm Nhi và nàng bức chết như thế, nữ nhân rắn rết ta nào có thể tha nàng?”

Tuyên Cẩn từ từ thở dài, nghĩ tới một chuyện, vừa vội nói: “Nhưng là nàng biết ngươi nữ nhân, nàng nếu mượn chuyện này tuyên dương ra, ngươi chẳng phải là…”

Hạ Sí Mạch không sao cả nhún vai: “Nói xấu sau lưng thôi, thích nói thì nói đi.” Dừng một chút, “Huống chi nàng đã nói rồi.”

Tuyên Cẩn giật mình “A” một tiếng, “Kia làm sao bây giờ?” Tâm nhất loạn, không có gì chủ trương.

Hạ Sí Mạch thấy nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, “Nhìn nàng như vậy, mặc dù ngày mai ta chết cũng đáng.”

Tuyên Cẩn khẽ trách: “Đừng nói bậy!” Lại nhìn Hạ Sí Mạch làm như không có việc gì, biết sự tình không có nghiêm trọng như vậy, thoáng yên tâm, hỏi, “Là ngươi phong tỏa rồi sao?”

Hạ Sí Mạch nói: “NHấT thời chứ không được một đời, quá không được vài ngày, tin tưởng nhất định có lời ra tiếng vào truyền ra.”

“Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?” Tuyên Cẩn hỏi. Ly khai hoàng cung, nàng đã không còn thế lực gì nữa. Trừ bỏ trong lòng sốt ruột, không thể giúp gì.

“Dù sao ta cũng không muốn làm hoàng đế, vừa lúc mượn cơ thoái vị.”

Tuyên Cẩn cau mày nói: “Ngôi vị hoàng đế há có thể đùa.” Một cái không cẩn thận, chỉ sợ lại gây thêm đại họa.

Hạ Sí Mạch không đành lòng đùa nàng, cười nói: “Yên tâm đi, ta đã có chuẩn bị, mặc cho nó truyền đi, ta không thừa nhận thì ai dám nghiệm chứng? Lại nói, hiện giờ trong triều quyền lực đều ở trong tay ta, đừng nói để cho người ta vạch trần cho dù ta tự mình hạ chiếu công bố cũng không có ai dám có câu oán hận. Lịch sử cũng không phải chưa từng có nữ đế.”

Tuyên Cẩn thấy nàng nói thoải mái, lại tràn đầy tự tin, thật sự tin tưởng nàng có thể nói được thì làm được.

Hạ Sí Mạch cầm tay nàng, tha thiết nhìn nàng nói: “Cẩn nhi, theo ta hồi cung đi. Tâm ý của ta nàng cũng biết, ta cũng biết trong lòng nàng có ta, chúng ta đã lãng phí tám năm, không thể lãng phí thêm được nữa. Huống chi hiện tại cũng không có ai ngăn cản chúng ta, không cần cố chấp, đáp ứng ta được không?”

Tuyên Cẩn nhìn nàng thật lâu sau, mới lắc đầu nói: “Ta sẽ không theo ngươi hồi cung.”

Vẫn là đáp án này, vẻ mặt Hạ Sí Mạch thất bại, nhưng nàng sẽ không tha.

“Bất quá.” Tuyên Cẩn đột nhiên nói.

Hạ Sí Mạch ngẩng đầu.

“Ta sẽ không rời bỏ ngươi.” Tuyên Cẩn thần sắc vẫn như cũ, trong đôi mắt đẹp là nhu tình tứ phía.

Hạ Sí Mạch từ kinh đến hỉ, bất khả tư nghị nhìn Tuyên Cẩn, không dám tưởng tượng những lời này xuất từ Tuyên Cẩn chi khẩu.

“Lẫm Nhi chết làm cho ta nghĩ rất nhiều. Lúc trước nếu không phải ta ích kỷ bỏ đi, ta ít nhất có thể bồi hắn hơn tám năm, đáng tiếc, trên đời này không có đã hối hận, vô luận ta làm gì, cũng không thể làm cho Lẫm Nhi sống lại.” Thân thủ Tuyên Cẩn xoa hai má Hạ Sí Mạch, “Ta không muốn hối hận nữa, ta dùng thời gian tám năm cũng không thể quên ngươi, ngươi sớm ở trong lòng ta mọc rễ, đuổi không đi, ta sẽ không theo ngươi hồi cung, ta chán ghét cuộc sống nơi đó, hơn nữa nơi đó có rất nhiều chuyện cũ không vui, nhưng ta sẽ đứng ở một nơi mà ngươi thấy được, coi chừng dùm ngươi, ta cũng không cần danh phận gì, danh phận giống như gông xiềng, lúc trước ta chính là quá để ý cho nên mới lùi bước, hiện tại ta nghĩ chỉ đơn thuần thích ngươi, như thế liền cảm thấy mỹ mãn .”

“Cẩn nhi.” Hạ Sí Mạch chỉ hô tên của nàng chứ không biết nói gì nữa. Lượn một vòng hai mươi năm, nàng rốt cục chiếm được nữ nhân nàng yêu nhất.