Chương 165

Chương 165

Chuyện Hạ Sí Mạch là nữ rốt cuộc truyền ra, triều đình trong ngoài một mảnh ồ lên – tin cũng có, không tin cũng có – mẫu thân Hạ Sí Mạch và tiền triều Tuyên thái hậu đã qua đời, trên đời này biết được bí mật thân thế Hạ Sí Mạch cũng chỉ có Hạ quý phi. Mà Hạ quý phi nói ra bí mật kinh thiên này khi bị phế truất nên thành phần tin tưởng không khỏi gia tăng. Nhưng ai dám giáp mặt hỏi Hoàng Thượng? Nếu chứng cớ vô cùng xác thực thì thôi, nếu quý phi thuận miệng nói xấu thì sao? Đây chính là tội rơi đầu. Cho nên, mỗi khi vào triều, mặc dù mỗi người đều có nghi vấn nhưng không ai dám nhắc tới. Cứ như thế qua ba tháng, có một lễ bộ thị lang bởi vì tham ô hối lộ bị tố giác, thừa tố ngạch thật lớn, Hạ Sí Mạch hạ chiếu phán tử hình, Lễ bộ thị lang chó cùng rứt giậu nhắm thẳng vào đương kim Thánh Thượng nói là hắn nữ nhân! Nhất thời một mảnh ồ lên. Nghe đồn đã lâu nên cũng là thời điểm bình ổn, vài trung thần hợp thời đi ra dâng tấu, thỉnh cầu Hạ Sí Mạch bình ổn lời đồn – mà nếu muốn hoàn toàn bình ổn chỉ có nghiệm thân…

Hạ Sí Mạch nhìn những đại thần có liên can, không có ngay mặt trả lời, mà là hỏi: “Trẫm đăng cơ tám năm, các ngươi cảm thấy chiến tích trẫm như thế nào?”

Một thì nói, Hoàng Thượng cần chính yêu dân. Một thì nói, Hoàng Thượng trọng đức, hưng lễ nghi. Còn có người nói, dưới sự thống trị của Hoàng Thượng, Đại Sở lớn mạnh thịnh vượng, kinh tế phồn vinh. Cũng có người nói Hoàng Thượng uy danh thiên hạ, khiến cho nước láng giềng không dám xâm phạm. Một mảnh thừa nhận, gọi thẳng đương kim Thánh Thượng danh quân thiên cổ.

Hạ Sí Mạch đứng lên, trên cao nhìn xuống, không giận tự uy, nói: “Một khi đã như vậy thì trẫm là nam hay nữ có quan hệ gì? Chẳng lẽ nói trẫm là nữ nhân, các ngươi sẽ nghe theo lời đồn, vậy xong rồi thì làm gì nữa?”

“…” Triều thần hai mặt nhìn nhau.

“Phán đoán một hoàng đế có phải là minh quân hay không thì phải nhìn hắn có tạo phúc cho dân hay không. Hiện giờ con dân Đại Sở an cư lạc nghiệp, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, thái bình thịnh thế như vầy còn chưa đủ? Chẳng lẽ các ngươi hy vọng có một hoàng đế giống hoàng huynh ta chỉ biết tận tình hưởng lạc không biết dân chúng khó khăn?”

Nhóm triều thần lặng ngắt như tờ.

“Trẫm có thể cho các ngươi đáp án, nhưng rồi làm vậy có ý nghĩa gì? Trẫm là vua của một nước, là thiên tử, có thể tùy ý các ngươi đối đãi như thế? Hừ, nghiệm thân? Muốn bảo trẫm làm trò cởi long bào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lỏa thể trước mặt các ngươi phải không? Các ngươi để mặt mũi trẫm ở chỗ nào?! Các ngươi mỗi người toàn đọc đủ thứ thi thư, đều là trụ cột triều đình nhưng lại tình nguyện tin tưởng một phi tần thất sủng nói xấu ta chứ không tin tưởng thứ các ngươi tận mắt nhìn thấy. Trẫm thật sự quá thất vọng về các ngươi rồi!”

Triều thần lập tức quỳ một mảnh: “Bọn thần đáng tội, thỉnh Hoàng Thượng bớt giận.”

Hạ Sí Mạch thấy vậy phất tay áo mà đi. Các đại thần dùng ánh mắt trao đổi, không dám nói câu nào. Một ít đại nhân có quan hệ tốt thì đóng cửa nghị luận : đương kim Thánh Thượng chiến tích rõ như ban ngày. Thành đế lúc lại thống nhất quốc phú dân an minh quân, chỉ cần mọi người có ngày lành, thì ai quản hắn là nam hay là nữ đâu. Chẳng qua nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng không có con nối dòng, bọn họ sợ không người nối nghiệp. Có người nói không phải đã lập Tấn vương là hoàng thái tôn hay sao? Thế là tất cả ngầm hiểu được.

Hạ Sí Mạch nổi bão tại triều, lời đồn quả nhiên bị đè xuống. Và lòng người cũng không thấp thỏm nữa. Mà chỉ cần một ngày không đưa ra chứng cứ thì cũng là tai hoạ ngầm; thời điểm kiếm đường lui cho mình cũng tới rồi.

Một ngày này, Hạ Sí Mạch cùng Tuyên Cẩn ở Tương vương phủ thưởng trà ngắm hoa. Đột nhiên, Hạ Sí Mạch nói: “Ta muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Khang nhi, ý nàng thế nào?”

Tuyên Cẩn giật mình nói: “Khang nhi mới có ba tuổi.”

Hạ Sí Mạch nói: “Hiện giờ thiên hạ yên ổn, giang sơn củng cố, Khang nhi tuổi nhỏ nhưng chỉ cần tìm cho nó vài trung thần phụ trợ là được. Tương vương phi xuất thân từ dòng dõi thư hương, tính tình ổn trọng, lại không háo thắng, giáo dục Khang nhi cũng nghiêm khắc. Có Tương vương phi, phẩm hạnh Khang nhi sẽ không hư.”

“Nói là như thế, nhưng dù sao mẫu tử bọn họ cũng chưa bao giờ đề cập qua chính sự. Giống Lẫm Nhi lúc trước, đột nhiên cho nó nắm quyền không biết theo ai nên mới đi đường vòng như thế này. Ta cảm thấy không ổn.”

Hạ Sí Mạch trầm ngâm một lát nói: “Nàng nói cũng có đạo lý. Vậy để ta suy nghĩ lại.”

Tuyên Cẩn nhìn Hạ Sí Mạch nói: “Ta đây vài năm mặc dù không ở kinh thành nhưng cũng biết nàng trị quốc không tồi. Ngay cả đại nương cách vách nhà ta đều nói, hàng năm đại mùa thu hoạch, thuế má năm này ít hơn năm ngoái, so với mười mấy năm trước thì hơn cuộc sống khá giả hơn nhiều, là mệnh hảo mới gặp được một vị hoàng đế tốt.”

So với triều thần a dua nịnh hót, lời đại nương chất phác nói làm cho Hạ Sí Mạch càng cảm thấy thỏa mãn. Nàng cầm tay Tuyên Cẩn hỏi: “Nàng không trách ta lúc trước đoạt ngôi?”

Tuyên Cẩn lắc đầu: “Lẫm Nhi bảo thủ, dễ tin lời gièm pha, quả thật không thích hợp làm hoàng đế. Đó cũng là nguyên nhân ta khuyên nó thoái vị. Mà nàng công trạng rực rỡ, lại được lòng người mới là sự lựa chọn tốt nhất. Sự thật cũng chứng minh quyết định lúc trước là chính xác.”

Giống như hiền thê thấu tình đạt lý, thật sự là nàng đã tu luyện mấy đời phúc khí. Hạ Sí Mạch nói: “Nhưng ta rốt cuộc vẫn là nữ. Hơn nữa nhiều năm vì Đại Sở ta đã làm quá nhiều, ta chỉ muốn cuộc sống sau này chỉ có nàng và ta, bình bình đạm đạm, tiêu diêu tự tại.”

Tuyên Cẩn động dung nhìn Hạ Sí Mạch: “Nàng cũng hy vọng như thế?”

Hạ Sí Mạch gật đầu: “Ta, đời này có nàng là đủ rồi.” Sau đó Hạ Sí Mạch chuyển đề tài, “Còn nữa, vì làm hoàng đế này mà ta đã một mình trông phòng tám năm. Mặc dù nàng đáp ứng ở bên cạnh ta, nhưng cả ngày trốn trong Tương vương phủ, muốn cùng nàng đồng sàng cộng chẩm cũng không thể. Chúng ta cũng không phải người xuất gia ăn chay niệm phật, nếu về sau đều chỉ có như thế, thật sự quá tàn nhẫn.”

Tuyên Cẩn đỏ mặt rũ mắt xuống. Mặc dù tim nàng thuộc về Hạ Sí Mạch, nhưng bảo nàng buông hết thảy cùng Hạ Sí Mạch uyên ương cộng chẩm… Thật sự nàng làm không được.

Hạ Sí Mạch tự sẽ không bắt buộc, nàng ôm Tuyên Cẩn vào trong ngực, từ từ nói: “Ta biết trong lòng nàng có chút chuyện không bỏ xuống được, mà mấy năm nay cũng không sao, ta cũng không sợ đợi thêm vài năm nữa. Chờ chúng ta chân chính tới nơi thế ngoại đào viên, rồi tiếp tục cuộc sống uyên ương cũng không muộn.”

Tuyên Cẩn cảm kích nhìn Hạ Sí Mạch; trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, rướn người lên, đặt lên môi Hạ Sí Mạch một nụ hôn nhẹ nhàng.

Võ Đức năm thứ mười tháng năm, Võ Tông thị sát Tháp Hà, sau khi trở về nhiễm bệnh không dậy nổi, hạ chiếu lệnh hoàng thái tôn chuyển vào Đông Cung. Cùng Vương phi đi theo. Đặc biệt vì hoàng thái tôn mà lập một nhóm phụ thần phải có tài có trung có đức, chính là ba vị: Tể tướng Bùi Kính, hai vị tướng quân Dương Thái và Tuyên Sùng Võ.

Vua và dân cao thấp đều biết lại có đại sự sắp xảy ra.

Tháng mười, bệnh tình Võ Tông tăng thêm, chuyển đến Tuyên Ninh Cung.

Tháng mười một, Võ Tông truyền ngôi Tấn vương, lập Tương vương phi làm hoàng thái hậu, phụ giáo ấu đế. Lại mệnh Bùi Kính chờ năm người vi phụ chính đại thần, trực tiếp tham dự quốc sự.

Tháng mười hai, Võ Tông đột ngột mất, cả nước thương tiếc. Trước khi Võ Tông chết bệnh, lệnh sửa chữa sử trứ, xóa đi thái hậu gả cho sự thật lịch sử.

*

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên đường, bức màn vi cuốn, mơ hồ có thể nhìn đến hai nữ tử tuyệt sắc ngồi bên trong.

“Ta hiện tại mới biết được cái gì gọi là vô quan thân khinh.” Hạ Sí Mạch giang hai tay, đem Tuyên Cẩn bên cạnh ôm vào trong ngực, sau đó hỏi, “Cẩn nhi, chúng ta đi đâu trước?”

Tuyên Cẩn cười mỉm: “Nàng muốn đi đâu thì đi đó.”

Hạ Sí Mạch cười nói: “Có phải vô luận ta đến đâu nàng cũng theo ta?”

Tuyên Cẩn nói: “Đương nhiên.”

Hạ Sí Mạch hăng hái nói: “Đây có phải gọi là phu xướng phụ tùy hay không?”

Tuyên Cẩn liếc Hạ Sí Mạch, nhìn mặt nghiêng thanh tú của Hạ Sí Mạch nói: “Về sau nàng không cần phải phẫn nam trang nữa.”

Hạ Sí Mạch nói: “Thì cũng là vợ chồng, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng.”

Nhớ lại Hạ Sí Mạch mặc kệ thiên hạ cưới nàng, mà nàng lại lấy thái hậu tôn sư gả cho quả thật kinh thế hãi tục xưa nay chưa từng có. Hơn nữa cung đình trong ngoài phân tranh, quả thực không dám tưởng tượng bọn họ cũng sẽ có một ngày có thể vứt bỏ hết thảy dạo chơi nhân gian như vậy.

Tuyên Cẩn cảm khái nói: “Ta và nàng có thể có hôm nay toàn bộ đều là chấp nhất của nàng, ta có đức gì có thể đáng giá như thế?”

Hạ Sí Mạch lại nói: “Là ta may mắn mới đúng, rốt cục thắng được lòng nàng. Mặc dù trải qua nhiều thứ, bất quá phần cảm tình này cũng bởi vậy mới có thể càng thêm khắc cốt minh tâm. Hoặc là kiếp trước chúng ta chính là một đôi cho nên kiếp này dù là nữ nhưng vẫn có thể bên nhau.”

Tuyên Cẩn hơi động dung, nàng tựa vào lòng Hạ Sí Mạch, trong lòng nói: “Cuộc đời này có ngươi làm bạn, không còn sở cầu.”

“Chờ một chút ——” một thanh âm vang lên từ phía sau.

Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch đồng thời ló ra. Chỉ thấy hai con tuấn mã một trước một sau chạy vội mà đến. Trên lưng ngựa không phải ai khác, là Tuyên Lưu Ly và Thủy Khinh Linh.

“Cô cô, chờ con một chút!” Tuyên Lưu Ly lại gọi.

Tuyên Cẩn bảo Ngâm Sương dừng xe, chờ hai người đến gần, hỏi: “Sao lại đến đây?”

Tuyên Lưu Ly nhảy xuống ngựa, tiến vào trong xe, lúc này mới nói: “Không phải tụi con, mà là con thôi. Về phần nàng, hừ, là tự nàng theo, con không biết.”

Hạ Sí Mạch cười nói: “Tính tình nàng với cháu thật đúng là không đồng nhất, Khinh Linh đi theo Lưu Ly xem như ăn khổ.”

Lúc này Thủy Khinh Linh cũng lên xe ngựa, nói với Tuyên Lưu Ly: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn đi theo ngươi? Nếu không phải ngươi để lại tờ giấy cho ta thì làm sao ta biết ngươi muốn tới đây? Không phải ngươi cố ý muốn ta tới sao?”

Tuyên Lưu Ly có chết cũng mạnh miệng nói: “Ta để lại tờ giấy đó là… Đó là ta sợ ngươi tìm không thấy ta, lại đi quấy rầy gia nhân của ta.”

Thủy Khinh Linh không hề để ý, nói với Hạ Sí Mạch: “Ta cũng muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy một phen, có thể đi theo không?”

Hạ Sí Mạch nói: “Đương nhiên có thể.”

Tuyên Cẩn cũng nói: “Chúng ta còn sợ trên đường nhàm chán, hai người tới vừa lúc.”

Tuyên Lưu Ly bất mãn nói: “Này, rõ ràng là ta cùng cô cô đi ra ngoài chơi, vì sao ngươi cũng muốn đi theo?”

Thủy Khinh Linh xem Tuyên Lưu Ly như không khí.

Bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy một cái, Tuyên Lưu Ly đứng không vững suýt nữa văng ra ngoài, Thủy Khinh Linh ôm Tuyên Lưu Ly vào lòng, thần sắc khẩn trương hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Tuyên Lưu Ly hừ một tiếng, muốn đứng lên, Thủy Khinh Linh ôm chặt, nhíu mày nói: “Không được náo loạn.” Tuyên Lưu Ly chỉ tượng trưng từ chối vài cái, cũng không động nữa.

Tuyên Cẩn cùng Hạ Sí Mạch nhìn nhau cười, nắm chặt hai tay, cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chỉ thấy cảnh xuân tươi đẹp, một mảnh xuân ý dạt dào.

(Chính văn hoàn)