Chương 11

Tuyên Cẩn định mặc phượng bào thái hậu mới đưa tới hôm nay, nhưng khi Ngâm Sương đưa đến lại đổi ý, biến thành thường phục màu lam thêu hai cây mộc lan, với búi tóc hoa quan đơn giản và cài một cây kim trâm. Nàng vịn tay Ngâm Tuyết đi ra gặp Sí Mạch.

Sí Mạch cũng thay triều phục bằng trường sam màu xanh, vô tình cùng màu với Tuyên Cẩn. Tuyên Cẩn nói y có ý nghĩ giống nàng, ăn mặc đơn giản sẽ dễ nói chuyện. Song Sí Mạch lại cho rằng mình và Tuyên Cẩn tâm tư linh thông, trong lòng rất là đắc ý.

Không giống lúc trước, sợ không ai biết, Sí Mạch đã mang một đống người gióng trống khua chiêng mà đến. Lần này y đến một mình, Tuyên Cẩn vừa lòng được một chút.

Ngâm Sương dâng trà, cùng Ngâm Tuyết đứng ở bên cạnh Tuyên Cẩn, tâm tư hai người giống nhau: Không để cho Cảnh Vương lại chiếm tiện nghi!

Mặc dù Tuyên Cẩn đã có sự chuẩn bị, nhưng bảo nàng một mình đối mặt với Hạ Sí Mạch thì nàng vẫn thấy hoang mang. Cho nên, dù biết rõ mình sắp bàn chuyện riêng với Hạ Sí Mạch nhưng nàng không có điều Ngâm Tuyết, Ngâm Sương đi. Và hình ảnh Hạ Sí Mạch khinh bạc nàng lại vọt đến trước mắt làm Tuyên Cẩn luôn luôn lâm nguy không sợ lại có một nửa tâm tư bay tới nơi khác.

Hạ Sí Mạch ngồi vào chỗ của mình thì bắt đầu tính toán. Hồi tưởng lại cảm giác hôn Tuyên Cẩn mà không khỏi rục rịch. Bất quá gặp Ngâm Tuyết, Ngâm Sương như môn thần giữ cửa đứng ở bên cạnh Tuyên Cẩn nên mất hứng, buộc phải tạm thời thu hồi sắc tâm. Thật ra, Hạ Sí Mạch cũng không muốn háo sắc như vậy, nhưng vừa gặp Tuyên Cẩn là nhịn không được những ý nghĩ kỳ quái ấy. Tuyên Cẩn đối với nàng mà nói thật sự rất hấp dẫn, dù Tuyên Cẩn chỉ lạnh lùng nhìn nàng hay mặt không có biểu tình gì đi chăng nữa.

Hạ Sí Mạch đành phải bắt đầu đề tài để dời đi tâm tư: “Ha ha ha, như nương nương mong muốn, chúc mừng… chúc mừng…”

Tuyên Cẩn có ghét ai cũng sẽ không hiện ra mặt, nhưng ngoại trừ một người. Đó chính là Hạ Sí Mạch. Sự thật thì hắn rất hay chạm được mấu chốt của nàng, làm nàng muốn giả bộ cũng không được.

Tuyên Cẩn lạnh lùng nói: “Như nhau cả thôi.”

“Ồ?” Hạ Sí Mạch khiêu mày, “Ý nương nương là đã biết Bổn vương muốn gì? Và còn thỏa mãn được mong muốn của Bổn vương?”

Làm sao mà Tuyên Cẩn không hiểu ý Hạ Sí Mạch nói được, nàng vốn là lợi dụng điểm này. Nhưng muốn nàng thừa nhận thì không được đâu. Tuyên Cẩn hạ quyết tâm: Chỉ cần không làm rõ thì phải lượn vòng.

Tuyên Cẩn: “Vương gia chóng quên quá. Có lẽ, vẫn là nhờ Vương gia cho Ai gia biện pháp vẹn toàn đôi bên thì hơn.”

Hạ Sí Mạch biết Tuyên Cẩn tránh nặng tìm nhẹ, và cũng sớm đoán được Tuyên Cẩn sẽ xài chiêu trộm long tráo phụng này. Tuyên Cẩn dù có thông minh nhưng cũng sẽ không đoán được ý của Hạ Sí Mạch: nhường ngôi cho một tiểu hài tử chẳng qua là ngụy trang, mục đích thật sự của Hạ Sí Mạch chính là Tuyên Cẩn.

Hạ Sí Mạch giả mù sa mưa hít một hơi nói: “Ôi! Tân nương gả xong ném bà mối ra xó xỉnh nào đó, rốt cục Bổn vương lại lưu lạc đến mức làm giá y vì người.”

Quả nhiên miệng chó không phun ngà voi, so sánh cái kiểu gì vậy? Rõ ràng là hắn mang lòng tư!

Tuyên Cẩn nuốt xuống cơn tức, mới nói: “Vương gia, cớ gì nói lời ấy?”

Hạ Sí Mạch đứng dậy, đi đến gần Tuyên Cẩn vì cảm thấy mình cách xa Tuyên Cẩn quá…

Tuyên Cẩn không khỏi thẳng thắt lưng can, Hạ Sí Mạch tới gần làm nàng cảm thấy nguy hiểm.

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương cũng khẩn trương mà nắm chặt tay, chỉ cần Hạ Sí Mạch dám phi lễ Thái Hậu thì dù có phạm thượng bọn họ cũng ngăn cản!

Hạ Sí Mạch dừng lại khoảng hai bước rồi đi qua đi lại, bỗng ngẩng đầu hỏi Tuyên Cẩn: “Chú và ông ngoại, người nào thân hơn?”

Tuyên Cẩn còn đang trong trạng thái phòng bị, không ngờ Hạ Sí Mạch tự nhiên hỏi vậy nên sửng sốt một lúc mới nói: “Không khác nhau đi?”

Và biết Hạ Sí Mạch canh cánh trong chuyện lòng buổi sáng, nàng bổ sung thêm, “Uh, ông ngoại thì còn cách thêm một vai vế, vậy nên chú có lẽ sẽ thân thiết hơn.”

Hạ Sí Mạch sầu mi khổ kiểm: “Nói thì là nói thế. Nhưng ông ngoại, thêm hai ông cậu, ông chú này so nổi sao?”

Tuyên Cẩn không trả lời. Nói thật thì dĩ nhiên Hạ Sí Mạch sẽ không muốn nghe; còn trái lương tâm mà nói thì nàng không muốn. Tuyên Cẩn cầm trà lên uống để che dấu.

Hạ Sí Mạch long tay áo một chút, bộ dạng đau lòng nói: “Dù nương nương không nói Bổn vương cũng tự biết. Địa vị Bổn vương ở trong lòng nương nương và Hoàng Thượng làm sao mà vượt qua được hai vị Tuyên đại nhân? Bổn vương chỉ hối hận trước kia có nhiều đắc tội với hai vị Tuyên đại nhân, và cái gọi là Vua nào triều thần nấy, để chứng minh cho nương nương và Hoàng Thượng thấy sự chân thành của Bổn vương, hôm nay tại triều, Bổn vương đã lấy công chuộc tội, chuẩn tấu cho hai vị đại nhân đến Giam Sát Viện làm Giám quan, nghiêm chỉnh triều đình.”

Tuyên Cẩn giận dữ và mắng thầm: Đê tiện! Đây chính là minh thăng thực biếm! Phẩm cấp tuy có lên nhưng thực quyền thì không có!

Đại ca của nàng ở Hộ Bộ chấp chưởng về bổng lộc thuế má; Nhị ca của nàng ở Lại Bộ quản lý các quan viên lên chức; còn Giam Sát Viện thì là cái gì? Cái gọi là Giám quan bất quá chính là gây xích mích với người khác!! Hạ Sí Mạch quả nhiên đề phòng nàng, vừa bắt đầu đã hạ uy nàng!

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn biến sắc thì trong lòng thống khoái. Là nàng đề nghị Tuyên Cẩn buông rèm chấp chính? Không sai. Nhưng nàng cũng không muốn Tuyên Cẩn lập bè kết phái để chống lại nàng. Và sở dĩ nàng làm như vậy là vì muốn có thêm cơ hội ở cùng Tuyên Cẩn – đương nhiên chỉ cần Tuyên Cẩn không chạm đến nghịch lân của nàng, nguyện ý đứng chung chiến tuyến với nàng thì nàng sẽ mừng rỡ mà nghe lời Tuyên Cẩn, mọi việc đều do Tuyên Cẩn quyết định.

“Nương nương cảm thấy Bổn vương tiến cử như thế nào?”

Hạ Sí Mạch cố ý chọc giận Tuyên Cẩn, ai bảo Tuyên Cẩn khiến nàng sượng mặt trước? Sai Hoàng Đế làm diễn trò trước mặt nàng, quỳ gối trước mặt người khác, đây không phải là muốn nàng khó xử trước đám đông?

Đáng tiếc, Tuyên Cẩn không như ý nguyện của Hạ Sí Mạch, nàng đã bình ổn được tức giận và bình tĩnh nói: “Ai gia thay mặt hai người anh trai tạ ơn Vương gia.”

Hạ Sí Mạch phất tay, khiêm tốn nói: “Nương nương khách khí rồi, việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”

Chỉ một câu đã làm cho hai quan Tam phẩm suy suyễn, lại còn bị hắn định nghĩa là việc nhỏ, rõ ràng là hắn đang khoe khoang quyền lực của mình. Mới giao thủ, Tuyên Cẩn đã thua thảm hại. Song nàng cũng đoán được kết quả này rồi. Vả lại, lần này nàng cố ý như thế, mục đích chính là muốn nói cho những thành phần đi theo chiều gió trong triều rằng: Đại Sở không chỉ có một Cảnh Vương, trên đầu Cảnh Vương còn có một Hoàng Thượng!

Thấy Tuyên Cẩn trầm tư, Hạ Sí Mạch đổi chuyện. “Được rồi, xong chính sự. Giờ đến việc tư.”

Hạ Sí Mạch tới đây cũng không phải chỉ để tranh cãi. Có một số việc chỉ nên dừng lại ở đúng mức. Nàng còn đang theo đuổi Tuyên Cẩn mà, làm căng quá, dù da mặt nàng dày thật nhưng cũng ngượng chiếm tiện nghi Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn vừa nghe việc tư thì không khỏi căng thẳng, nàng tình nguyện tranh chấp chuyện công với Hạ Sí Mạch chứ không nguyện bị Hạ Sí Mạch nhìn từ trên xuống dưới một cách không tốt lành.

Hạ Sí Mạch đã thấy Ngâm Tuyết, Ngâm Sương chướng mắt từ lâu – nàng thì không sao cả, nhưng có người ngoài khẳng định Tuyên Cẩn sẽ không được tự nhiên. Nàng đã hạ quyết tâm rồi, hôm nay sẽ không trở về mà tay không!

Hạ Sí Mạch mỉm cười: “Hai vị tỷ tỷ có thể tránh đi một chút được không? Bổn vương muốn nói chút chuyện với hoàng tẩu?”

Vừa rồi là một Cảnh Vương khí thế khinh người, nháy mắt liền biến thành lưu manh ăn nói lỗ mảng. Ngâm Tuyết, Ngâm Sương liếc nhau, sau đó chính khí nhìn Hạ Sí Mạch. Ý tứ là: Tuyệt không thỏa hiệp!

Tuyên Cẩn chỉ nghĩ đến chuyện sắp phát sinh thôi đã bắt đầu rối loạn. Nếu đã chọn con đường này, nàng biết cái giá phải trả như thế nào. Có trốn cũng trốn không được. Vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn.

Hạ Sí Mạch sờ cằm với dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ trong chốc lát rồi cười nói: “Hai vị tỷ tỷ không đi cũng không sao, chỉ cần không biết thẹn thùng là tốt rồi.”

Và Ngâm Tuyết, Ngâm Sương đỏ mặt.

Chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng biết heo chạy như thế nào, tuy rằng khi Tiên Đế còn tại vị, Tuyên Cẩn không được sủng ái nhưng dù sao cũng đã có chuyện đó, Hoàng Thượng cũng không phải là từ đá rớt ra… Hạ Sí Mạch nói rõ ra như thế thì làm sao mà không hiểu? Song song đó, hai người thầm hận Cảnh Vương xấu xa, khó dằn nổi như vậy. Và cùng lúc lại lo lắng Cảnh Vương nói được làm được. Hơn nữa, ý Thái Hậu bọn họ cũng hiểu; ngăn được một lần, ngăn không được một đời. Không lẽ bọn họ ở lại nhìn? Nghĩ vậy, mặt hai người càng đỏ hơn, chỉ có thể nhìn Tuyên Cẩn nghe phân phó.

Tuyên Cẩn tâm loạn như ma, đồng thời cũng biết Ngâm Tuyết, Ngâm Sương khó xử. Ở lại cũng không xong, không ở lại cũng không xong! Nhìn bộ dạng Hạ Sí Mạch một mực phải ở, nàng biết hôm nay là chạy không khỏi. Nhất thời Tuyên Cẩn nản lòng thoái chí, để bọn họ lại cũng không làm nên chuyện gì mà sẽ chỉ làm nàng càng thêm khó xử.

Tuyên Cẩn phất tay: “Hai em đi xuống đi.”

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương đồng thời kinh hô: “Nương nương!”

Hạ Sí Mạch đã thoải mái ngồi bên cạnh Tuyên Cẩn, nhìn hai cung nữ trung thành và tận tâm: “Bổn vương không có ăn thịt nương nương các ngươi, hai ngươi sợ đến thế để làm gì?”

Ngâm Sương không trả lời. Ngâm Tuyết: “Vương gia nói được thì làm được mới tốt!”

Hạ Sí Mạch cũng có định làm gì Tuyên Cẩn đâu? Huống hồ còn chưa có được sự đồng ý của người ta, có mượn được gan nàng cũng không dám.

Hạ Sí Mạch giơ lên một bàn tay nói: “Bổn vương cam đoan, tuyệt sẽ không để cho nương nương các ngươi khó xử, được chưa?”

Ngâm Tuyết: “Vương gia nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”

Hạ Sí Mạch nói thầm: Ta không phải nam tử hán đại trượng phu – nhưng vẫn sảng khoái nói: “Một lời đã định.”

Chẳng những Ngâm Tuyết, Ngâm Sương thở phào một hơi, mà ngay cả Tuyên Cẩn cũng buông xuống con tim đang treo lơ lửng. Mặc dầu thoát được lần đầu, không thoát được lần mười. Song chí ít thì trước mắt không cần phải lo.

“Hai em lui xuống đi.” Tuyên Cẩn lại phân phó.

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương thế này mới hành lễ và lui ra ngoài.

Hạ Sí Mạch cảm khái: “Hai nha đầu của Cẩn nhi đúng là trung tâm! Nói thật, nếu hai người bọn họ liên thủ, ta không chắc có thắng được hay không.”

Tuyên Cẩn đã quen cái kiểu Hạ Sí Mạch gọi bậy gọi bạ rồi. Và hắn gọi cái tiếng “Cẩn nhi” đặc-biệt-lưu-loát. Trái lại, chuyện Hạ Sí Mạch nhìn ra Ngâm Tuyết, Ngâm Sương có võ công làm Tuyên Cẩn có chút ngoài ý muốn. Vì điều này nói lên rằng, Hạ Sí Mạch biết rõ Tuyên Cẩn như lòng bàn tay, mà Tuyên Cẩn lại biết Hạ Sí Mạch rất ít. Hai quân đối đầu, biết người biết ta mới có thể thắng, xem tình thế trước mắt, Tuyên Cẩn hoàn toàn bị vây vào thế hạ phong.