Chương 10

Hạ Sí Mạch, Hạ Du Lẫm ngồi cùng một kiệu. Nàng ôm Du Lẫm ngồi trên đùi. Tuyên Cẩn nhìn thấy, thầm than: Đại Sở vẫn là do Hạ Sí Mạch định đoạt. Rõ ràng y đang thị uy, giễu cợt nàng lúc thượng triều đã dụng tâm kín đáo.

Du Lẫm vẫn chỉ là con nít, hoàn toàn đã quên chuyện trong đại điện, dọc đường đều hỏi Hạ Sí Mạch đủ thứ. Tuyên Cẩn đến giờ vẫn chưa nói cho cậu biết cậu sẽ là vua. Cậu hỏi Sí Mạch, vua là gì? Sí Mạch nói, vua chính là người làm những chuyện như phụ hoàng của cậu làm trước kia. Du Lẫm liền nhăn mặt, suy nghĩ nửa ngày lớn tiếng nói, ta không muốn làm vua! Phụ hoàng không tốt với mẫu hậu, ta không muốn giống phụ hoàng!

Hạ Sí Mạch: “Hoàng thượng, bắt đầu từ ngày hôm nay, người không thể xưng ta, mà phải tự xưng Trẫm, Quả nhân, hoặc .”

Du Lẫm mở to hai mắt nhìn, mặt tò mò, không hiểu hoàng thúc đang nói cái gì. Sí Mạch cũng không giải thích, mà nhìn cậu suy nghĩ: Tuyên Cẩn giao giấy trắng cho ta rồi. Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ con trai mình sẽ là vua một nước thật ư? Hay… đây là chỗ thông minh của nàng? Cái gọi là đồng ngôn vô kỵ, trẻ nhỏ không nói dối… Nói nhiều sai nhiều, không bằng cái gì cũng không nói. Lúc trước, nàng vô tình nhìn thấy Nhị hoàng tử chơi ở Ngự Hoa Viên, Du Đan quấn quít lấy tiểu thái giám hầu hạ đòi ăn cái gì đó, tiểu thái giám nói ăn nhiều không tốt nên không đưa, Du Đan hừ nói, chờ ta làm vua, ta nhất định sẽ đánh ngươi! Tiểu thái giám hoảng hốt, ngay cả quy củ đều quên mà bụm miệng nó lại. Du Đan 6 tuổi, mà Du Lẫm đã gần 10 tuổi rồi. Khi nàng 10 tuổi, tứ thư đã thuộc làu đấy. Nghĩ đến đây, Sí Mạch muốn kiểm tra Du Lẫm. Kết quả, Sí Mạch ra đề gì Du Lẫm đều đối đáp một chữ không sai, dù ý tứ trong đó còn không hiểu rõ lắm. Sí Mạch tán dương mà gật đầu.

Đứa nhỏ này thông minh như thế, tuyệt đối là nhân tài.

Uhm! Thông minh thì tốt, nếu còn biết nghe lời thì tốt hơn nữa!

“Con không thích phụ hoàng sao? Vậy, con thích ai nhất?”

“Con thích mẫu hậu nhất!”

“Vậy, con có thích hoàng thúc không?”

Sí Mạch căng thẳng khi hỏi vấn đề này, trong lòng còn phát ra một tiếng ding! Nàng đã quên mất tầng quan hệ trọng yếu như thế!

Du Lẫm là con trai Tuyên Cẩn, nếu nó không thích nàng… Hoặc là có một ngày nó trở thành trở ngại thì nàng phải làm sao?

Nàng đã quên không nghĩ tới điểm này, mấy năm quyền cao chức trọng làm nàng hoàn toàn quên mất thời bình thì phải nghĩ đến thời loạn. Nó nay 10 tuổi, không có khả năng nó vĩnh viễn 10 tuổi! Một ngày nào đó nó sẽ tự minh bạch nhiều đạo lý, nó sẽ vứt bỏ hoàng thúc để làm một vị vua đích thực. Lúc đó nó có thể chấp nhận nàng và Tuyên Cẩn không? Nàng và Tuyên Cẩn, một là mẫu hậu, một là hoàng thúc… Không, là hoàng cô mới đúng… Tình cảm của các nàng, hậu thế như nó có chấp nhận không? Nàng cho nó làm vua, thứ nhất là vì nó là con trai Tuyên Cẩn. Sau này nó cũng là con trai nàng… Cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nàng không làm vua thì đương nhiên phải tìm người nhà đến làm. Thứ hai là vì lấy lòng Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn, nàng xem, thiên hạ ta đều tặng cho con của nàng, nàng còn không muốn theo ta?

Xem ra… là ta tự cho mình thông minh. Đường đi vốn đã không tốt lại còn tự bê đá cản đường. Nếu muốn vượt qua, thiên hạ này vĩnh viễn phải là ta định đoạt!

Du Lẫm không biết hoàng thúc đang nghĩ gì, cậu chỉ đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của hoàng thúc như thế nào. Kỳ thật, cậu không có ấn tượng gì đối với vị hoàng thúc này, thật sự là số lần bọn họ gặp nhau quá ít! Ở trong mắt cậu, ông chú này còn chẳng thân bằng mấy “” ở bên cạnh mẫu hậu. Có thể nói là cậu không ghét, mà cũng không thích. Nhưng trải qua việc hôm nay, cậu ý lại Sí Mạch. Một đứa bé 10 tuổi, cái gì cũng không hiểu, đột nhiên đối mặt nhiều người như vậy tất nhiên ai giúp nó thì nó thân cận thôi. Huống hồ mẫu hậu còn bảo cậu phải nghe lời hoàng thúc mà.

Vì thế, cậu gật đầu thật mạnh, “Ưm! Ta… Trẫm cũng thích hoàng thúc!”

Sí Mạch vừa vui mừng vừa kinh ngạc về khả năng học hỏi của Du Lẫm. Mới dạy có một lần mà nó đã nhớ kỹ rồi? Sí Mạch nhếch mày, cười hỏi:

“Nếu hoàng thúc tốt với mẫu hậu, vậy… có phải con sẽ càng thêm thích hoàng thúc?”

“Đương nhiên ạ!”

Vừa rồi không xác định, cậu còn cần suy nghĩ, hiện tại là thốt ra ngay.

Sí Mạch cười vui vẻ, lấy lòng tiểu tử này cũng không khó; ít nhất trước mắt là như vậy.

Tuyên Cẩn nhìn hai chú cháu cười nói bước xuống kiệu, thậm chí còn có ảo giác: nửa ng*ỳ không gặp, Lẫm Nhi lớn hơn? Có lẽ do long bào kia thể hiện thân phận hiện tại của cậu.

Du Lẫm nhìn thấy Tuyên Cẩn thì lập tức khôi phục lại bộ dáng hài đồng, chạy đến ôm nàng và hô một tiếng mẫu hậu.

Sí Mạch bắt đầu ước ao: khi nào ta mới có thể ôm nàng như vậy?

Tuyên Cẩn dỗ dành cậu một lúc, song song đó vẫn không có quên Hạ Sí Mạch. Nàng dửng dưng chống lại ánh mắt mê đắm ấy, nghĩ: Cảnh Vương này quả thật không ưa nổi.

Nghi thức nên làm thì vẫn nên làm, Từ Thăng đọc chỉ dụ, tôn Tuyên Cẩn vi Hinh Đức Tuyên Hoàng Thái Hậu, niệm Hoàng thượng còn nhỏ, hậu cung vô chủ, cung kính xin Hoàng Thái Hậu tạm quản phượng ấn và buông rèm chấp chính.

Đoạn đầu của chỉ dụ Tuyên Cẩn đã đoán trước được. Thái Hậu không màng thế sự đã lâu, hiện tại tôn vi Thái Hoàng Thái Hậu thì càng vui vẻ hơn để an hưởng tuổi già. Tiên Đế băng hà, Dung phi mất chỗ dựa, hậu cung nào còn có chỗ để Dung phi nói chuyện? Nàng làm Thái Hậu, là mẹ vua, hậu cung đương nhiên do nàng đảm đương. Song mặt sau, Tuyên Cẩn không đoán được. Hậu cung không can thiệp triều chính, đây chính là tổ chế, cho dù không có quy củ này thì Hạ Sí Mạch sao lại yên tâm để nàng nhϊếp chính? Không phải y muốn có vua bù nhìn sao?

Tuyên Cẩn còn đang kinh ngạc, Sí Mạch tiến lên, quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng:

“Thần… Hạ Sí Mạch! Tham kiến Hoàng Thái Hậu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Dĩ nhiên mặt không có chút nào cung kính, thậm chí là còn cười thâm ý.

Thái giám, thị vệ, cung nữ cũng tiến đến quỳ xuống; song người của Tuyên Ninh cung thì chậm một nhịp. Hoàng Hậu của bọn họ đã là Thái Hậu rồi! Tất cả vội quỳ xuống.

Du Lẫm nhìn mà thấy hứng thú, cậu lén lén nói với Tuyên Cẩn rằng vừa rồi cũng có nhiều người quỳ với cậu như vậy.

Sí Mạch nói, Hoàng thượng còn nhỏ, không cần phải xa mẹ cho nên Tuyên Cẩn vẫn tiếp tục ở tại Tuyên Ninh cung. Không bàn cãi gì thêm. Đương nhiên, Tuyên Cẩn không dị nghị gì. Nàng còn nghĩ y sẽ đòi gặp riêng để nói chuyện, dầu gì thì từ lúc nàng tặng ngọc như ý hai người vẫn chưa giáp mặt. Nhưng y không có ở lâu mà đi thẳng đến cung Thái Hoàng Thái Hậu.

Hạ Sí Mạch vừa đi thì người người đến chúc mừng, hết nhóm này đến nhóm khác, mãi cho đến khi sập tối mới yên tĩnh.

Tuyên Cẩn hàng vạn hàng nghìn cảm khái: Hai mẹ con họ, trước kia tuy là Hoàng Hậu và Thái tử, nhưng bởi vì không được sủng nên không ai thân cận. Trong cung tất cả đều nịnh nọt nhau; ai ai cũng tranh giành nịnh bợ Dung phi đang được sủng ái mà xa lánh mẹ con họ. Hiện giờ thời thế thay đổi, đám người gió chiều nào theo chiều nấy đến đây. Ôi hổ thẹn thay! Có điều, sinh tồn trong cung cũng không dễ dàng gì, nàng không để ở trong lòng, nhiều bạn tốt hơn là nhiều địch.

Khi nghĩ đến địch, ai nên tới cũng đã tới, không nên tới cũng tới, duy độc Dung phi, chính là Dung Thái phi vẫn không thấy bóng dáng. Trước kia, người nàng không muốn gặp nhất chính là Dung phi, không phải vì cô ta được sủng ái, cũng không phải vì cô ta không coi ai ra gì mà là vì cô ta lẳиɠ ɭơ khiến nàng không chịu được. Bất chợt, nàng nghĩ tới Hạ Sí Mạch. Nếu Dung phi dụ dỗ Hạ Sí Mạch, y phục tùng cô ta không?

Đang suy nghĩ thì Dung Thái Phi – Dung Doanh Nguyệt lắc mông tới rồi.

Dung Doanh Nguyệt bước vào đại sảnh, cười nói, “Ôi! Thật không đúng dịp, quấy rầy muội muội dùng bữa rồi.”

Trước đây Tuyên Cẩn tuy là Hoàng Hậu, nhưng Nguyệt ỷ vào sủng ái, lại lớn hơn Tuyên Cẩn hai tuổi nên tự cho mình là tỷ tỷ. Khi đó Tuyên Cẩn cũng không thèm so đo. Bây giờ nàng đã là Thái Hậu mà cô ta còn xưng hô nàng là muội muội thì chính là tội bất kính.

Tựa hồ nói xong mới ý thức lại, Nguyệt làm bộ vỗ mặt mình nói, “Coi trí nhớ ta đây, sao còn có thể gọi muội muội đâu? Phải là Thái Hậu tỷ tỷ mới đúng.”

Tuyên Cẩn buông đũa, tiếp nhận khăn Ngâm Sương đưa tới, lau một chút.

“Không sao. Cũng đã quen rồi. Trước kia ra sao, bây giờ cứ như thế đi.”

“Vậy ta cũng không khách khí. Muội muội còn trẻ, đẹp như vậy mà gọi tỷ tỷ là chê muội muội già rồi.”

Dung Doanh Nguyệt có thể được đắc sủng nhiều năm mà không gây thù hằn gì nhiều trong cung một phần cũng là do mồm mép.

Tuyên Cẩn gật đầu xem như đồng ý, khách sáo hỏi, “Tỷ tỷ dùng bữa chưa?”

“Ôi! Không kịp! Mãi mới dỗ được Đan nhi ngủ, xong là ba chân bốn cẳng chạy đến đây ngay. Nhưng vẫn là tới chậm, gì cũng bị người ta lấy hết rồi! Thôi thì vẫn nên đến chúc mừng muội muội.”

Dung Doanh Nguyệt không muốn đến, nhưng không đến không được, vì sợ tai tiếng cho nên chỉ có thể kiềm chế uất hận mà lại đây chúc mừng. Lễ nghĩa gì cũng có rồi, Tuyên Cẩn cũng không làm khó. Khách sáo hai ba câu xong đuổi cô ta đi về. Mệt mỏi cả ngày, nàng cũng mệt mỏi.

Vừa mới nằm xuống thì Ngâm Tuyết báo “Cảnh Vương đến đây!” Vẻ mặt Ngâm Tuyết như lâm đại địch.

Trốn cũng trốn không xong, cả ngày nay nàng cũng căng thẳng, hiện tại y đến ngược lại khiến nàng thở phào, và cũng không để ý đêm hôm khuya khoắt y đến là không hợp quy củ.

Giao dịch đã xong, lúc này là lúc thích hợp bàn lợi nhuận nhỉ?