Chương 12

Trước khi tới đây, Sí Mạch đã chuẩn bị, với 3 phụ tá nàng chiêu tới, bàn mưu gần 2 canh giờ dưới mật thất Cảnh vương phủ, tìm cách làm thế nào để bắt được trái tim mỹ nhân. Nàng si mê Tuyên Cẩn nhiều năm, đừng nói là tìm người thay thế, ngay cả suy nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Việc chung thân đại sự của nàng làm Thái Hoàng Thái Hậu không ít lo, nhưng do ngại thân phận nữ phẫn nam trang của nàng nên bà chỉ có thể đứng nhìn mà sầu khổ trong lòng. Có thể nói, về phương diện tình cảm, nàng là tờ giấy trắng, cho nên mới xuất sư không thuận – bước đầu tiên đã đạp phải đinh, dưới sự xúc động đi khinh bạc Tuyên Cẩn, khiến Tuyên Cẩn nhìn nàng như rắn rết. Hôm qua, vừa ra khỏi Tuyên Ninh cung, nàng liền hối hận. Hạ Sí Mạch đã hiểu ra rằng: Không được ăn tàu hủ khi nó còn nóng, mà phải nhẹ nhàng múc từng muỗng…

Một phụ tá tên là Thái Văn Thành, thê thϊếp thành đàn, am hiểu nhất là việc phong hoa tuyết nguyệt. Thành không hỏi nàng nhìn trúng cô nương nhà ai mà chỉ dốc túi truyền thụ, làm nàng học hỏi thêm được không ít.

Quả là một nghệ thuật tấn công! Nàng thốt lên.

Một vị phụ tá khác tên là Diệp Trường Thanh, lại khinh thường những người như Thành. Thanh chỉ có một vợ, và hai vợ chồng họ nương tựa lẫn nhau, ân ân ái ái.

Nàng hỏi Thanh: Có kế sách thần kỳ gì?

Thanh chỉ nói: Dùng tâm!

Cũng có lý… Bởi vì nàng toàn tâm yêu Tuyên Cẩn, nàng hi vọng có một ngày Tuyên Cẩn sẽ trao tâm cho nàng.

Một chuyên hình thức, một chuyên tâm hồn, hai phụ tá hai quan điểm khác nhau bắt đầu tranh cãi.

Vẫn luôn không lên tiếng – Hạ Sơ Ảnh hỏi:

“Không biết, cô nương nhà ai may mắn được Vương gia ưu ái?”

Nàng không chút giấu diếm:

“Àhh… Là Thái Hậu.”

Thành, Thanh đang tranh cãi đều nhất thời choáng váng, hận không thể đem những kinh nghiệm vừa rồi hốt lại ngay lập tức…

Uổng cho bọn họ tự nhận là cận thần cũng không ngờ là Thái Hậu!

Cảnh Vương che dấu quá tốt! Không hề lộ sơ hở cho nên không ai biết.

Sau khi Tiên Đế băng hà, vương gia không kiêng nể gì công khai trêu chọc Hoàng Thái Hậu, toàn thành điều biết. Ngài còn thoải mái nhường ngôi vua đã xác thực một chuyện: ngài không thích giang sơn mà là thích mỹ nhân. Nhưng thiên hạ biết bao nhiêu người ngài không chọn, lại đi chọn một người không nên đυ.ng đến nhất?

Nếu cho bọn họ chọn lựa, bọn họ thà chấp nhận ngài đoạn tụ! Lời đồn Cảnh Vương đoạn tụ không phải là vô căn cứ. Đây, Hạ Sơ Ảnh, người thân cận ngài nhất…

Hạ Sơ Ảnh vốn là họ Vũ, không phải người trung nguyên, từng là bại tướng dưới tay ngài. Ở năm thứ 12 – Mục Tông, phương bắc, tộc họ Vũ khıêυ khí©h Đại Sở. Năm ấy Cảnh Vương 17 tuổi, được phong Đại tướng quân, lãnh quân ứng chiến. Chinh chiến 3 năm, chẳng những đoạt lại đất đã mất mà còn công phá Đô Thành của người ta, biến họ Vũ trở thành chư hầu Đại Sở, hàng năm phải tiến cống.

Vũ Sơ Ảnh là Tam hoàng tử của tộc họ Vũ, cũng là Tướng quân bại trận dưới tay Cảnh Vương, bị bắt làm con tin đưa đến Đại Sở. Một năm sau đó, tộc họ Vũ phát sinh chính biến, Thái tử bị Nhị hoàng tử gϊếŧ chết. Nhị hoàng tử cũng có tài, sau khi đăng cơ, đầu tiên là đánh lui binh lính Đại Sở, thu hồi chủ quyền, và vì củng cố quyền lực nên đã loại bỏ rất nhiều thế lực chống đối bằng việc tru diệt rất nhiều hoàng tộc. Trong đó có mẫu phi của Vũ Sơ Ảnh. Bởi vì Vũ Sơ Ảnh đang ở Đại Sở nên mới thoát chết. Song song đó, Vũ Sơ Ảnh mất đi giá trị của một con tin, vốn sẽ bị trục xuất về nước thế nhưng Vũ Sơ Ảnh lại trở thành kẻ thù không đội trời chung với tộc họ Vũ.

Vũ Sơ Ảnh chủ động quy hàng Cảnh Vương, hi vọng ngày sau có thể mượn binh Đại Sở để báo thù.

Cảnh Vương trọng người tài, lại có cùng chí hướng là đánh bại người thống trị tộc họ Vũ – Vũ Trường Không, vì vậy Cảnh Vương giữ Vũ Sơ Ảnh lại. Mà Vũ Sơ Ảnh là người phiên bang, không thể làm quan trong triều, Cảnh Vương quyết định cho Vũ Sơ Ảnh làm phụ tá, sửa lại họ là họ Hạ – quốc họ Đại Sở – cũng không bôi nhọ hắn. Vũ Sơ Ảnh không muốn liên quan gì đến tộc họ Vũ nên cũng vui vẻ đồng ý.

Hạ Sơ Ảnh, 28 tuổi, cao lớn, tuấn mỹ, sở hữu đôi mắt màu lam, là một mỹ nam tuyệt đối. Từng có một vợ, nhưng sau khi bị bắt thì vợ y bị anh trai chiếm đoạt. Từ khi đi theo Cảnh Vương, hai người như hình với bóng. Ảnh thường xuyên bày mưu giúp vương gia, và đa số vương gia đều tiếp thu và sử dụng mưu kế của Ảnh. Ở Đại Sở, quý tộc nuôi dưỡng nam sủng là chuyện bình thường, Cảnh Vương lại không gần nữ sắc, cả ngày qua lại với đàn ông khiến người ta không lầm cũng khó. Chỉ có người thân cận mới biết hai người bọn họ thật ra chẳng liên quan.

Ảnh nghe nàng nói muốn theo đuổi Thái Hậu, chẳng những không có phản ứng kịch liệt như Thành hay Thanh mà còn dâng lên kế sách ‘hảo nữ sợ triền lang’ . (kỹ thuật theo gái như keo dính)

Nàng nghe xong, vỗ tay bốp bốp, đấm Ảnh một quyền, “Đây là châm ngôn của trung nguyên, không ngờ ngoại bang như ngươi cũng biết ha ha ha.”

Ảnh cười nhạt, “Tại hạ đã đem mình trở thành người Trung Nguyên rồi.”

Thành, Thanh thì liên tục đấm ngực. Nếu hắn biết văn hóa trung nguyên thì phải biết luôn cả lễ nghi trung nguyên chứ? Cớ sao còn cổ động Cảnh Vương theo đuổi Thái Hậu?? Bọn họ là chú – chị dâu mà?!! Như thế là lσạи ɭυâи, là thương phong bại tục đấyyy! Nghiêm trọng hơn là còn có thể khiến cả Đại Sở hổ thẹn! Cả, nước, nhạo, báng!!! Vì thế, hai người liền nhận định Hạ Sơ Ảnh là bỏ đá xuống giếng, và bọn họ phải thấp thỏm, hảo tâm nhắc nhở, nhiều lần ám chỉ. Song đáng tiếc, vương gia không thèm nghe, chỉ một mực hỏi Ảnh cụ thể nên làm như thế nào…

+

Chỉ còn hai người, Tuyên Cẩn không được tự nhiên. Nếu là trước kia nàng còn có thể nói y vô sỉ, nhưng bây giờ, có một nửa là tự nàng tạo thành, nàng chẳng thể trách ai được, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Tuyên Cẩn cuối thấp đầu, Hạ Sí Mạch chỉ có thể nhìn mặt nghiêng của nàng. Dù vậy Hạ Sí Mạch cũng đã cảm thấy mỹ mãn. Xung quanh đều là hương thơm của Tuyên Cẩn, làm tâm hồn Hạ Sí Mạch nhộn nhạo. Chỉ cần vươn tay là có thể ôm được Tuyên Cẩn, song chỉ có thể khắc chế. Bởi tuy có vẻ chiếm được tiện nghi nhưng sẽ làm cho Tuyên Cẩn coi là sắc lang. Tư vị này cũng không hay ho gì.

Hạ Sí Mạch suy nghĩ một lúc, vẫn là nhẫn nhịn mà đứng lên, ngồi xuống ghế, hỏi điều đã biết rõ:

“Nàng rất ghét ta phải không?”

Tuyên Cẩn đã chuẩn bị chịu nhục nhưng không ngờ Hạ Sí Mạch buông tha, lại còn ngồi cách xa, nhất thời trong lòng cũng thấy thoải mái. Còn câu hỏi, đáp án rất rõ ràng nhưng chỉ có thể trái lương tâm mà nói:

“Vương gia quá lo lắng.”

“Hiện tại chỉ có ta và nàng, đừng gọi ta là vương gia, quá xa lạ.”

“Lễ nghĩa không thể thiếu.”

Cũng chỉ là xưng hô, Hạ Sí Mạch không truy cứu. Chợt nàng có phát kiến mới: Một ngày nào đó, nàng ngủ cùng Tuyên Cẩn, khi đó nghe Tuyên Cẩn gọi nàng là vương gia thì nhất định có tư vị khác. Nghĩ vậy, Hạ Sí Mạch muốn cười thật hả hê!

Tuyên Cẩn thấy y cười đểu thì đoán được y lại suy nghĩ thất loạn bát tao gì đó, nàng cũng chỉ cau mày, không hỏi gì khác.

Hạ Sí Mạch thu hồi ý những tưởng dung tục, bắt đầu áp dụng chiêu của Hạ Sơ Ảnh:

“Hai ngày nữa là tế tông miếu, Cẩn nhi bình thường ở mãi thâm cung này hẳn là rất ít xuất cung? Chi bằng nhân lúc này ta mang nàng ra du ngoạn được không? Ta biết có một nơi non xanh nước biếc, cảnh sắc di nhân, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích.”

Thật sự thì đã lâu nàng không xuất cung, lần gần nhất là hồi về nhà thăm viếng, nhưng cũng chỉ ở trong Phủ học sĩ được nửa ngày rồi hồi cung. Nàng vẫn luôn muốn du ngoạn sơn thủy, lời đề nghị này làm nàng động tâm, nhưng nghĩ đến mục đích của y thì tâm trạng lập tức trở lại bình thường.

Tuyên Cẩn: “Tế tông miếu là đại sự, không được qua loa. Hoàng thượng còn nhỏ nên mọi việc phải dựa vào vương gia, ngài sẽ không có thời gian nhàn hạ để du sơn ngoạn thủy đâu.”

Hạ Sí Mạch bĩu mỗi; Tuyên Cẩn lấy cớ luôn hạ bút thành văn; nàng cũng không nghĩ là Tuyên Cẩn sẽ đồng ý. Nàng đã hạ quyết tâm, dù có phải đánh người bất tỉnh, nàng cũng sẽ mang Tuyên Cẩn đi. Bởi vì nơi đó rất đẹp… Mỗi khi gặp chuyện phiền lòng nàng đều đến đó. Nhìn non xanh nước biếc tâm trạng nàng tốt hơn rất nhiều. Nàng còn tưởng tượng nhiều lần được ôm Tuyên Cẩn ngồi bên cạnh thác nước, thậm chí còn suy nghĩ không thể để cho Tuyên Cẩn ngồi dưới đất… Nàng còn xây luôn cả một căn nhà gỗ nhỏ, chỉ chờ ngày Tuyên Cẩn đến.

Tuyên Cẩn không biết những suy nghĩ trong lòng Hạ Sí Mạch, nàng chỉ thầm nghĩ cách đuổi y đi được mới tốt:

“Giờ cũng không còn sớm…”

“Ta còn chưa nói được hai câu mà, nàng nỡ lòng đuổi ta đi rồi?”

Tuyên Cẩn câm nín.

Hạ Sí Mạch hôm nay không có lỗ mãng bá đạo, còn từng câu từng chữ có vẻ lấy lòng nàng, nàng không cách nào cự tuyệt.

“Vậy mời vương gia nói, ai gia xin lắng nghe.”

Hạ Sí Mạch phát hiện Tuyên Cẩn thật sự ăn mềm không ăn cứng, nàng thầm khen Hạ Sơ Ảnh, nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn cau mày. Người này quả nhiên không để người khác thôi không phản cảm! Nàng thấy gai mắt nhưng vẫn ngồi yên… Hạ Sí Mạch lại tới gần hơn, dường như là muốn dán lên người nàng… Nhìn kiều nhan trong gang tấc mà quên mất trên đu ch sc có cây đao, Hạ Sí Mạch tiến đến bên tai Tuyên Cẩn khen:

“Cẩn nhi thật đẹp!”

Tuyên Cẩn chấn động không nói nên lời, không biết là ghét hay sợ, theo bản năng tránh xa song lại bị ôm cổ. Hạ Sí Mạch đè Tuyên Cẩn tựa vào ghế, tay vuốt ve môi nàng, thâm tình nói:

“Mười năm, ta chờ nàng mười năm. Ta cũng không biết vì sao ta lại chấp niệm đối với nàng như vậy. Ta chỉ biết, nếu không có nàng, đời ta vô nghĩa. Thế tục? Ta mặc kệ. Trong mắt ta, nàng là người ta yêu nhất! Cẩn nhi, ta không mong nàng chấp nhận ta ngay bây giờ, ta chỉ xin nàng, xin nàng cho ta một cơ hội, có được không?”

Không đợi Tuyên Cẩn trả lời, Hạ Sí Mạch hôn Tuyên Cẩn. Hạ Sí Mạch sợ nghe thấy lời cự tuyệt. Trong mắt người khác, Hạ Sí Mạch là người không gì làm không được, duy chỉ có trước mặt Tuyên Cẩn, nàng mới là một người nhát gan.