Sau khi ăn cơm, hai người họ vui vẻ đi dạo, cô nhớ ra mình cần mua thêm mấy cuốn tác phẩm Văn học, bèn tiện đường ghé qua hiệu sách. Khi qua đường, hai chân cô bỗng như mất hết sức lực, không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể khiến cô ngã nhào.
- Tiểu Hy, em không sao chứ?
- Em…
Trong giây lát, cô cảm thấy mắt mờ đi, chỉ có một màu trắng mờ ảo, cô giơ tay tìm kiếm vị trí của anh thì thấy tay anh đang giơ ra, cô liền vịn vào anh để đứng dậy.
- Tiểu Hy?
Anh cảm thấy là lạ, giơ tay lắc lắc trước mặt cô.
- Đừng lắc nữa, lắc nữa vẫn chỉ là năm đầu ngón tay thôi.
Mắt đã lại nhìn thấy ánh sáng, cô thở khẽ, cảm giác hai chân đã có lực hơn.
- Em biết anh muốn hỏi gì, chỉ là gần đây em mệt quá, cơ thể có phần không chịu nổi, qua giai đoạn này, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Hải Thiên lắc đầu:
- Anh thấy không ổn, bệnh viện ở ngay trước mặt, em nên đi kiểm tra xem sao. Dạo gần đây em hay bị bệnh vặt lắm, vả lại cũng vừa bị ốm nặng.
- Không cần đâu, em chẳng sao cả, anh đừng lãng phí nguồn tài nguyên chữa bệnh. Chỉ là mải viết quá không nghỉ ngơi nên sức khỏe mới thất thường một chút.
- Lãng phí cái gì chứ, em còn bướng bỉnh nữa? Mau nghe lời anh!
Nghe điệu bộ nghiêm túc của anh, cô còn có thể không ngoan ngoãn im lặng sao?
- Bệnh đa xơ cứng ?
Hải Thiên ngồi cạnh cô chờ kết quả, đột nhiên nghe thấy danh từ lạ lẫm này vẻ mặt hoang mang. Nó là cái gì vậy? Anh chưa từng nghe qua.
Anh không hiểu:
- Vậy sẽ thế nào? Cũng gần giống như bị cảm ư? Uống thuốc bao lâu thì khỏi?
- Hả?
Gương mặt bác sĩ đầy vẻ u ám.Thấy rõ biểu hiện của bác sĩ, anh biết mình đã hỏi một câu ngu xuẩn.
Được rồi, được rồi, anh thừa nhận kiến thức mình quá nông cạn, nhưng anh đâu phải bác sĩ, dẫu sao trí thông minh của anh cũng dồn hết và kiến thức của môn Anh Văn hết rồi.
Quay đầu thấy vẻ mặt đột nhiên thất thần của Đường Hiểu Hy, anh bèn hỏi:
- Xem ra em đã từng nghe qua, có cần giải thích chút không?
- Về cơ bản, bệnh đa xơ cứng không được coi là bệnh di truyền nhưng có khả năng liên quan tới gen, nghĩa là, nếu trong gia đình có người từng mắc bệnh này thì tỷ lệ mắc phải sẽ tương đối cao.
Bác sĩ liền giải thích cho anh.
Đường Hiểu Hy đột nhiên gật đầu:
- Ngoại tôi… đúng là đã chết vì bệnh đa xơ cứng.
- Cái gì? Có thể chết người ư?
Họ đang dọa anh đấy à?
- Vậy, vậy, cô ấy…
- Không nhất định là thế, còn phải xem tình trạng của người đó. Vài người có thể bị chóang váng, mệt mỏi, kiệt sức, co thắt cơ, mất dần thị lực, khó khăn khi nuốt, tứ chi không còn sức lực, tệ hơn nữa là có khả năng bị liệt nửa dưới, hoàn toàn không nhìn thấy gì, điều này còn phải xem bệnh tình của cô ấy được khống chế như thế nào.
Nghiêm trọng vậy ư?! Triệu Hải Thiên há hốc miệng, không nói được lời nào. Vọng vào tai Hải Thiên chỉ còn lại những tiếng như ong mật đánh nhau, có thể đã làm đau đớn màng nhĩ. Nỗi đau khẽ khàng này theo đà đi xuống, làm cả trái tim cũng trúng độc, nhói buốt.
- Vì vậy các bạn phải chuẩn bị tâm lý trước, có chuyện gì chưa làm thì nắm chắc cơ hội đi! Bệnh này trước mắt vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc, vì vậy, chúng tôi cũng không thể bảo đảm.
- Mẹ kiếp, cái gì mà không thể bảo đảm?
Triệu Hải Thiên nổi nóng đập bàn, la hét. Ý của gã lang băm này là cô ấy sẽ chết ư? Đây là lần đầu tiên Hiểu Hy trông thấy anh mất kiểm soát đến vậy.
Còn cô, khi biết bản thân mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo này thì tâm trạng sẽ ra sao, cô chưa từng biết, kỳ lạ là sau khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh dành cho cô, cô lại cảm thấy đủ bình tĩnh để chấp nhận sự thật, suy nghĩ trước nay chưa từng rõ ràng đến thế, rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghĩ tới đều hiện rõ trong đầu.