Chương 19

Dưới ánh trăng nhạt nhòa yếu ớt, gương mặt thanh tú vốn chẳng còn chút huyết sắc lại thêm phần xanh xao. Dưới màn đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng râm rang của lũ côn trùng trong vườn, Hiểu Hy thả đôi chân trần theo dòng nước " mát lạnh".

Chợt, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ luồn vào ống tay áo làm Hiểu Hy không khỏi rùng mình.

- Thời tiết chuyển lạnh rồi, em đừng ngâm nữa, lạnh rồi ốm đấy!

- Không sao đâu! Em khỏe lắm, chắc chắn sẽ không ốm!

Thời gian lẳng lặng trôi. Lẫn vào đêm tối tĩnh mịch, thi thoảng chen vào thanh âm xào xạc khi làn gió lướt qua tán anh đào hồng thắm là nhịp đập của hai con tim trẻ tuổi đang chảy tràn nhựa sống.

Trời còn chưa sáng hẳn. Phía Đông chỉ mới nhen nhóm một dải sáng trải dài hút tầm mắt, dần xuyên qua tầng mây mỏng như sương.

Quả nhiên Đường Hiểu Hy bị cảm.

Còn sốt cao, cả ngày đều buồn ngủ, cả người mệt mỏi.

Bà Hiểu Đồng nhìn khuôn mặt nóng đỏ hồng của Hiểu Hy oán giận:

- Hôm qua ngâm chân nước lạnh, làm cho cảm lạnh! Con không xem nhiệt độ một chút nào sao, dưới 15 độ, còn để chân trần vào hồ, con đó, cũng lớn như vậy rồi, không chịu chăm sóc bản thân.

Hiểu Hy yếu ớt cười:

- Mẹ ~~ mẹ tới thăm con à…

- Thằng nhóc Hải Thiên đã gọi cho mẹ đó. Con bé này, lớn rồi chứ có phải mới 2 3 tuổi đâu!

- Mẹ ~ con muốn uống trà hoa cúc mẹ pha ~

- Còn làm nũng? Được rồi, nằm yên đó, mẹ liền đi pha!

Cả người vô tri vô giác, ngủ rồi thức, hình như cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa cốc cốc.

Hiểu Hy mở nửa mắt, quan sát căn phòng một vòng.

Cốc cốc.

Âm thanh lại truyền tới.

Mơ hồ có bóng người, xuất hiện trước cửa sổ.

Hiểu Hy chớp mắt, bóng người vẫn là mơ hồ như vậy.

Mệt quá, Hiểu Hy chỉ cảm thấy mí mắt thật nặng, thật nặng, cô trở mình, lại ngủ. Triệu Hải Thiên ngoài cửa sổ, nhìn người trong chăn, bất đắc dĩ nhếch môi:

- Cô gái ngốc này.

Anh lấy ra một sơi dây thép mỏng, đút vào lỗ khóa cửa ở ban công, xoay mấy cái.

Cạch.

Cửa mở.

Anh vì sao lại phải lén lút như vậy? Chính là bị bà Hiểu Đồng mắng cho một trận vì không thể chăm sóc tốt cho Hiểu Hy, lại còn để cho cô bị sốt.

Mang theo chút gió lạnh, Triệu Hải Thiên chui vào căn phòng của Đường Hiểu Hy.

Anh ngồi bên giường Đường Hiểu Hy, cúi đầu.

Trán của anh đυ.ng vào trán Hiểu Hy.

Hơi thở nóng hổi của Hiểu Hy, rơi trên gương mặt lạnh lẽo của Hải Thiên.

Lông mi thanh tú nhăn lại:

- Thật là nóng mà. Anh hôm qua không phải đã nói rằng em đừng ngâm nữa sao, lại không nghe lời anh để bị ốm. Báo hại anh bị phạt đứng ngoài không thể gần em!

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Hiểu Hy, hơi mở ra, thở nhanh, môi khô khốc.

Đôi mắt Hải Thiên trầm xuống, đột nhiên anh cúi đầu, cắn nuốt môi Hiểu Hy. Đang ngủ mê man, cảm thấy thân thể ngày càng nóng, hô hấp ngày càng nhanh thêm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ ửng, trên trán chảy vài giọt mồ hôi. Cô khó chịu nhíu mày lãi, thân thể đang bị Triệu Hải Thiên đè áp đã giãy dụa trong chăn. Ngón trỏ và ngón giữa anh co lại, búng vào trên trán Hiểu Hy, nghe tiếng kêu thanh thúy. Anh đột nhiên cười.

Đợi lúc Hiểu Hy hoàn toàn tỉnh lại, đã là trời sáng ngày hôm sau.

Duỗi người một cái, oa oa ~~ thể chất mình thật là tốt mà!

Hôm qua còn nóng gần chết, hôm nay đã hoàn toàn bình phục, ha ha!

Cô vui vẻ xuống lầu, ăn một chén cháo thật to, vuốt cái bụng to tròn, và lên tiếng chào ngày giữa thật tốt lành.

Bệnh nặng mới khỏi, tất nhiên tâm tình vẫn đặc biệt hơn.

- Khỏi bệnh rồi chúng ta đi ăn thôi! Em muốn ăn gì?

- Ăn cái gì thanh đạm một chút là được!

- Được, chúng ta đi thôi!