Chương 39: Lam Nhị Phu Nhân (3)

“Ngươi cùng Hàm Quang Quân giống nhau sao?”

Ngụy Vô Tiện giả vờ giả vịt mở to hai mắt nhìn y.

“Làm sao không giống? Bọn ta lần thứ nhất gặp nhau khi đó mười lăm tuổi, ta đến Vân Thâm nghe học, thư mời bỏ quên tại quán trọ ta liền quay lại lấy, khi trở về thì không thấy ai nên leo tường từ ngoài vào trên tay mang theo hai vò rượu bị Lam Trạm bắt được.“

Hắn nâng chén rượu lên uống một ngụm lại rót tiếp một chén, trên mặt lộ ra vẻ vui tươi hớn hở cùng một chút ngọt ngào mà kể.

“Ta đến bây giờ vẫn còn nhớ kỷ đêm hôm đó là trăng tròn, y cố ý đánh vào tay trái của ta đang xách hai vò Thiên Tử Tiếu, xuất ra một chiêu Cô Tô kiếm pháp thức thứ hai, làm rơi hết một vò rượu của ta, rượu rất thơm ta rất giận y. Từ đó về sau ta không uống rượu ở Vân Thâm nữa.”

Nói xong hắn chép miệng lẩm bẩm.

”A, giống như ngày đại hôn hôm đó rượu hợp cẩn cũng rất thơm.”

Kim Lăng không biết nên nói tiếp như thế nào đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc. Y vẫn cho là Ngụy Vô Tiện hiến xá trở về giữa Lam Vong Cơ và hắn mới nảy sinh tình cảm, y còn nhớ rõ lúc ấy Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ dây dưa không ngớt, Lam Vong Cơ thì đủ kiểu dung túng cho hắn.Nếu như Hàm Quang Quân không phải là tiên môn mỹ danh truyền xa, cơ hồ tất cả mọi người sẽ hoài nghi Lam Vong Cơ cùng Mạc Huyền Vũ từng có quan hệ bất chính với nhau trước đó.

Trước kia Kim Lăng cũng từng gặp qua Lam Vong Cơ ở Kim Lăng Đài, vẻ mặt lúc nào cũng băng lãnh đáng sợ, nhưng sau khi Nguỵ Vô Tiện trở về cho dù vẫn là khuôn mặt lạnh băng như trước kia nhưng y luôn nhìn về hướng Ngụy Vô Tiện với ánh mắt luôn luôn nhu hoà trang chứa tình cảm đến tan chảy. Ví như cành liễu non đầu mùa tươi đẹp trong nắng ấm, in bóng xuống mặt hồ lộ ra phía dưới những làn sóng nhỏ dập dờn thanh tịnh. Lam Vong Cơ mặc cho hắn náo, mặc cho hắn phạm gia quy, mặc cho hắn nũng nịu, mặc cho hắn khoa tay múa chân muốn này muốn nọ, không phải là bị “tình yêu làm mờ mắt ” mà là khi đánh mất sau đó lại có được, cho nên luôn muốn yêu quý trân trọng để trong lòng, hy vọng người kia mọi chuyện đều tốt, hy vọng người kia hết thảy bình an vui vẻ mà ở bên mình.

“… Cho nên, đây chính là tình yêu? ” Kim Lăng cau mày suy tư hỏi hắn.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, “Tình yêu là thứ rất sâu, không phải đơn giản liền có thể định nghĩa, nói cũng nói không rõ, mỗi người có mỗi cách lý giải khác nhau.”

“Đối với một số người mà nói thì khi yêu thường oanh oanh liệt liệt một trận thề non hẹn biển, khắc cốt nghi tâm, qua một thời gian lại đơn giản tan thành mây khói không còn chút dấu vết nào.”

“Còn đối với một số người khác thì chỉ cần có nhà gỗ tránh gió, củi lửa nóng ấm ăn cùng bữa cơm... Chúng ta trước đó ra ngoài săn đêm đã từng gặp qua gia đình nông dân không giàu có gì, nhưng thời gian lại trôi qua bên nhau hạnh phúc.”

Kim Lăng gật đầu, “Vậy còn ngươi?”

Ngụy Vô Tiện nhìn y lộ vẻ nghi hoặc, Kim Lăng lặp lại câu hỏi:

“Còn ngươi? Ngươi nghĩ như thế nào?”

“Ta ?” Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, sau đó cười lên một tiếng, “Tại sao lại hỏi ta?”

“Nói nhảm! Ngươi cả ngày cùng Hàm Quang Quân lải nhải, dính lấy nhau, chẳng lẽ điều này không biết sao?”

Kim Lăng liếc hắn một cái. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm nghiêm túc nói, “Vấn đề này ta còn chưa nghĩ tới.”

Kim Lăng bĩu môi, “Vậy sao còn ở đó mà giảng đạo cho ta chứ?”

Ngụy Vô Tiện khoát tay, “Cũng tốt hơn là ngươi đi hỏi cửu cửu của ngươi. Hắn tay của nữ nhân còn chưa từng sờ qua, ta nhớ khi còn bé ở bên bờ hồ có cô nương ném cho hắn đài sen hắn cũng không nguyện ý, đã nhiều năm như vậy, tu vi tiếng bộ nhưng tình cảm vẫn như cũ trống không, thậm chí bị kéo đi xem mắt, mặt của cô nương kia hắn còn không thèm nhìn. Ngươi xem hắn có thể cho ngươi lời khuyên sao?”

Lúc này Kim Lăng trông thấy bóng Lam Vong Cơ đang đi tới, hai con mắt Ngụy Vô Tiện nhìn thấy lập tức sáng lên, hướng vào lòng ngực Lam Vong Cơ nhào tới, hai tay vòng qua cổ kêu.

“Lam Trạm.”