Chương 25: Hoá Đan Thủ Ôn Trục Lưu (3)

Trong lúc lui về sau đột nhiên y ” bịch “một tiếng đυ.ng vào l*иg ngựa một người. Lam Cảnh Nghi lập tức dựng tóc gáy, nuốt một ngụm nước bọt. Làm sao, nơi này ngoại trừ ba người bọn hắn thế nào mà còn có người thứ tư.

Quay đầu nhìn lại, trông thấy người kia y nhịn không được đưa tay lên dụi dụi mắt. Phía sau lưng y là một người toàn thân áo đen, eo cắm cây sáo sắc mặt cực kém, chính là Ngụy Vô Tiện. Y liền quay đầu nhìn người phía trước đang cãi nhau với Lam Vong Cơ cũng là Ngụy Vô Tiện. Không đợi Lam Cảnh Nghi có bất kỳ phản ứng nào, người sau lưng kia đã phát ra một chưởng nhầm vào l*иg ngực của Lam Cảnh Nghi mà đánh tới. Lam Cảnh Nghi còn đang suy nghĩ tại sao lại có hai Ngụy Vô Tiện, còn đang hoang mang khϊếp sợ, căn bản không có tâm tình tránh né một chưởng kia. Lam Vong Cơ mắt thấy bên kia Ngụy Vô Tiện một chưởng sắp đánh vào Lam Cảnh Nghi, liền vận dụng linh lực phát ra một cỗ đại lực trực tiếp đem Lam Cảnh Nghi kéo đến bên cạnh, sao đó tiếp một chưởng của người kia.

Lam Vong Cơ bị một chưởng của người kia đánh trúng bả vai đẩy lùi ra sau năm bước, đυ.ng vào một thân cây, người kia nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ quát lớn: “ Cút.”

Ở bên kia Ngụy Vô Tiện đang ngây người, tại sao lại có một người giống hệt hắn? quần áo lộn xộn , sắc mặt trắng bệch, bước chân phù phiếm, trên thân còn có vô vàn vết thương lớn nhỏ ẩn hiện, nhìn vô cùng quen mắt… Hắn mơ hồ nhớ ra: Chính là năm đó huyết tẩy Bất Dạ Thiên là ta sao?

Người kia khóe miệng vẫn còn bết máu, ánh mắt tan rã, toàn thân một vẽ lạnh lẽo, đau xót, không che giấu được nỗi tuyệt vọng cùng uất hận. Mặt chuyển hướng nhìn về phía Ngụy Vô Tiện phát ra một chữ: “Cút.”

Không biết vì cái gì mà Ngụy Vô Tiện sau khi nghe xong từ này cả người đều cứng đờ, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm người kia, trên mặt từ kinh hãi chuyển thành bi thương, hai hốc mắt bắt đầu đỏ lên, hắn đứng ở giữa ngây người không động. Tị Trần gào thét kiếm ý hướng phía người kia mà lao thẳng tới, nhưng tới thời khắc quyết định chém người kia thành hai mảnh thì đột nhiên dừng lại.

Do tiên kiếm cùng chủ nhân tâm ý tương thông, mà lúc này người phía bên kia lại là Ngụy Vô Tiện nên khiến Lam Vong Cơ trở nên do dự. Mặc dù biết người kia không phải là Ngụy Vô Tiện thật, nhưng nghĩ tới cảnh đầu lìa khỏi thân lăn lóc trên mặt đất, Lam Vong Cơ không khỏi đau lòng xót dạ mà không nở ra tay.

Người kia đột nhiên điên loạn có thể là do vết thương chằng chịt trên người gây ra đau đớn, một đôi tay trắng bệch cùng với đó là móng tay đen nhánh sắc nhọn vô cùng, trực tiếp nhầm hướng l*иg ngực Lam Vong Cơ lao tới. Động tác mau lẹ, trảo thủ đã tới trước mặt, trong nháy mắt một chiêu trí mạng xuất ra. Ngụy Vô Tiện bên kia nhào tới ôm lấy Lam Vong Cơ ngã xuống đất, móng vuốt sắc bén của trảo thủ đâm trúng vào bả vai của hắn, hắn hai tay ôm Lam Vong Cơ lăn hai ba vòng, sau đó trở tay rút Tùy Tiện nhầm hướng người kia chém tới tấp, tẩu thi kia đã bị hắn triệt hạ.

Ngụy Vô Tiện nặng nề đứng lên, nhìn vào tẩu thi kia đã hiện lại nguyên hình dạng, hắn nói :

“Thì ra là yêu thú Xích Tiêu giỏi nhất là thay đổi hình dạng, nó sẽ biến đổi thành hình dạng mà trong tâm trí đối phương cảm thấy sợ hãi nhất ”

Hắn lại cười mỉa mai: “Ta lại gϊếŧ chính ta sao?”

Lam Cảnh Nghi chưa kịp hoàn hồn lại “Hả …” lên một tiếng.

Ngụy Vô Tiện rõ ràng bị thương, nhưng trên mặt lại cười hì hì mà nhìn Lam Cảnh Nghi.

”Hả cái gì? Nhìn cho rõ rồi nhớ kỹ, về nhà Hàm Quang Quân sẽ kiểm tra kiến thức của ngươi đó.”

Hắn lại nhìn sang Lam Vong Cơ:“Ngươi có sao không?”

Lam Vong Cơ vẫn là không nói gì, đưa tay vào ngực móc ra lọ thuốc.

“Ngươi bị thương rồi, để ta giúp ngươi.”

Nói xong y tiến tới bên cạnh hắn cởi bỏ thắt lưng, nhẹ nhàng giúp hắn cởi lớp áo trên vai ra, Ngụy Vô Tiện có chút đau mà “A ”lên một tiếng, Lam Vong Cơ thấy vậy cũng dừng lại.

“Đau lắm sao?”

“Ta không sao.”

Hoàng cảnh này đập vào mắt Lam Cảnh Nghi thật là không chịu nổi, y như bị gai đâm vào mắt cũng có thể gọi là chướng tai gai mắt, không thể cứ đứng đó mà nhìn, nên cúi đầu.

“Hàm Quang Quân, Ngụy Tiền bối ta ra ngoài đợi hai người.”

Sau đó bước nhanh ra ngoài hang động. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dùng tay lau đi vết máu trên vai hắn, đổ một ít thuốc vào tay bôi lên vết thương, động tác vô cùng dịu dàng như sợ làm hắn đau. Đột nhiên hai cánh tay Ngụy Vô Tiện vòng qua eo ôm lấy Lam Vong Cơ cùng với thanh âm dịu dàng rỉ vào tai ỵ

“Lam Trạm, ta xin lỗi… Hiểu lầm ngươi rồi, ta cứ tưởng ngươi nghĩ xấu về ta, nghĩ ta là một ma đầu luôn muốn gϊếŧ người… Tiếng sáo lúc nảy là do ta giận ngươi mà thổi ra, từ khi sống lại trong hình hài Mạc Huyền Vũ ta chưa từng dùng khúc nhạc đó… Ta thề sẽ không có lần sau, ngươi tin ta không?”

“Ta tin… Chỉ cần là lời ngươi nói ta đều tin.”

“Lam Trạm.”

“Còn đau không?”

“không đau.”

“Sao lúc đó lại nhào tới, nếu như không trúng vào vai mà là nơi khác nghiêm trọng hơn thì sao.”

Lam vong cơ nhìn hắn, sau đó y nâng cánh tay sờ lên má hắn.

“Lúc đó ta không nghĩ được gì, ta chỉ sợ ngươi bị thương, thà người bị thương là ta, ta đã quen rồi.”

Hắn im lặng hồi lâu nhìn Lam Vong Cơ.

“không cho phép bất cứ ai làm tổn thương ngươi. ”

Sau đó hôn nhẹ lên môi Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm, môi của ngươi rất mềm lại rất ngọt.”

Lời vừa nói ra tiếp theo đó liền bị người kia dùng tay kéo mạnh gáy qua, môi chạm môi mà hôn kịch liệt miên man một hồi mới rời ra.

Cũng may là Lam Cảnh Nghi đang đi lòng vòng để tìm những thứ đã mua bị rơi vãi khắp nơi nên không quan tâm đến họ, nếu như y mà thấy cảnh này chắc khi về tới Vân Thâm Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sẽ không còn chút tôn nghiêm nào.

Một tháng sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ mở thính giản mời các con cháu thế gia đến tham dự, họ được học ở đây trong vòng ba tháng, Thế là Lam Cảnh Nghi lại có dịp thao thao bất tuyệt về chiến tích săn đêm của y cùng với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.

“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

Kim Lăng bức bách hỏi Lam Cảnh Nghi liên tục.

“Tất cả không sao hết.” Lam Cảnh Nghi nói:

“Sau đó chúng ta liền về nhà.”

“Cái gì chứ?” Kim Lăng lại hỏi thêm.

“Vậy tại sao Ngụy Vô Tiện khi nghe một chữ “Cút” kia của Ngụy Vô Tiện giả đột nhiên lại thương tâm, Xích Tiêu nếu là biến thành hình dạng mà đối phương sợ nhất thì vì sao lại biến thành Ngụy Vô Tiện? Chẳng lẽ người mà Hàm Quang Quân sợ nhất lại là Ngụy Vô Tiện sao? Còn có, bọn hắn vì cái gì mà cuối cùng nhanh như vậy bỗng nhiên lại làm lành với nhau rồi?”

Lam Cảnh Nghi nói: “Làm sao ta biết được, từ đầu ta cũng chẳng biết tại sao bọn họ lại cãi nhau rồi lại làm lành, hai người kia ta thật sự nhìn cách nào cũng không thấu.”

Rất nhiều ngày sau, không cam tâm chịu thua các tiểu bằng hữu của chúng ta mới điều tra được một ít ngọn nguồn sự việc. Nguyên nhân là năm đó huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Hàm Quang Quan không quan tâm đến thanh danh và tính mệnh của mình mà cứu Ngụy tiền bối, nhưng lúc đó Ngụy tiền bối từ đầu đến cuối tinh thần bị ác linh khốn chế luôn mê mang không nhìn rõ người mang mình đến Loạn Tán Cương là ai, nên chỉ có thể trong mơ màng nói với Hàm Quang Quân một từ, “Cút.”

Lam Tư Truy nói:“Khó trách ngay từ đầu Hàm Quang Quân không muốn mang Ngụy tiền bối đi theo, nguyên nhân là không muốn Ngụy tiền bối nhìn thấy mình trong quá khứ thê thảm và thương tâm cùng với đau đớn và tuyệt vọng như vậy.”

Âu Dương Tử Chân thì bài ra vẻ xót xa.

“Hàm Quang Quân lợi hại không ai địch nổi, mà trong lòng sợ nhất là Ngụy tiền bối đối với hắn nói ra từ “Cút”, thật là cảm động.”

Kim Lăng lại hỏi:“Ngụy Vô Tiện ngay từ đầu đã hiểu lầm Hàm Quang Quân, nhưng về sau hắn không có biểu hiện gì à?”

Lam Tư Truy: “Cho dù có muốn nói gì thì cũng sẽ không ngay trước mặt Cảnh Nghi mà nói ra.”

Các tiểu bằng hữu đương nhiên là không biết, ban đêm hôm ấy Ngụy Vô Tiện ngồi vò tai bứt tóc cân nhắc chuyện của mười mấy năm trước đã vô tình với người kia lại từ miệng nói ra từ “Cút ” đau lòng xót dạ. Lần này lại hiểu lầm người kia, ai da… Hối hận thương tâm đau lòng vô cùng nhưng lại không biết làm sao.

Rõ ràng có thương tích trong người, người kia lo lắng cưỡng chế hắn đi ngủ sớm, thế mà còn mặt dày mày dạn ôm ôm ấp ấp người kia dây dưa không ngớt, trêu đến trong lòng Lam Vong Cơ không nhịn được đem hắn ra mà giày vò cả đêm, sau đó lại than thở với y.

“Lam Trạm a, ta chỗ này cũng đau… Chỗ kia cũng đau, ta muốn ăn sườn hầm củ sen ngươi nấu cho ta nha.”

Lam Vong Cơ hai tay ôm người mắt đã nhắm nghiền vào trong l*иg ngực, môi cong cong nhẹ cười, giọng vô cùng dịu dàng.

“Được.”

Liên tục suốt mấy ngày làm cho Hàm Quang Quân của chúng ta không thể ra khỏi cửa Tĩnh Thất, báo hại đám tiểu bối đứng ngồi không yên vì không biết hai người có giận hờn gì nữa không. Rồi lại vô cùng vui vẻ vì cứ tưởng không phải đến Lan Thất nghe thính giản. Nhưng ai ngờ người thay Lam Vong Cơ lên giảng bài là lão tiền bối Lam Khải Nhân chứ không phải Lam Hi Thần. Thế là cả bọn mặt mày nhăn nhó bất đắc dĩ mà cố chịu đựng đến khi Lam Vong Cơ quay lại giảng dạy.