Chương 24: Hoá Đan Thủ Ôn Trục Lưu (2)

Lam Cảnh Nghi liền nhanh chân nhảy ra cách đó mấy bước, sau đó một kiếm hướng vào gương mặt kia đâm tới, mũi kiếm của y chưa kịp đυ.ng vào gương mặt kia, thì một cái tay từ dưới mặt đất xuất hiện chụp lấy cổ chân siết chặt, kéo mạnh một cái, làm cho y đến thét lên cũng không kịp phát ra âm thanh nào, nhanh thật nhanh Lam Cảnh Nghi bị kéo đi nát bét trên mặt đất, mang theo bụi bẩn cùng bùn nhão hôi tanh lấp đầy trong miệng, ngoại trừ hôi thối y còn có cảm giác bên trong miệng mình có cái gì đó động đậy, có thể là giun hay một loại côn trùng quái dị nào khác.

Bị lực kéo dắt xuyên qua một tầng đất, Lam Cảnh Nghi bị ngã vào một không gian bịt kín, vội vàng đứng lên nhổ bùn nhão từ trong miệng ra, Lam Cảnh Nghi đưa tay vào ngực lấy ra một hỏa phù dùng linh lực đốt cháy làm đuốc. Hỏa phù nổ tung, soi sáng một góc hang động nhỏ hẹp, bốn vách tường hiện đầy khe rãnh đường vân bùn đất giống như có ai đó dùng tay cào lên mặt tường. Một đống gỗ nằm ngổn ngang cùng với xác người thối rữa, đấy là quan tài chôn người chết lâu ngày bị mục nát.

Lam Cảnh Nghi thầm nghĩ: chắc là mình bị một tẩu thi kéo đến hầm mộ này. Y thả lỏng người chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau lưng. Ánh lửa chiếu rọi bên trong, một bộ thi thể nam nhân không có đầu cao lớn đứng khom người, trên người có vô số vết thương đáng sợ, cùng với vết roi chi chít đen nhánh. Nói là không có đầu cũng không hẳn, vì trên đầu của nó dính liền phía trên mảng tường chỉ lộ ra phần cổ, rồi từ từ hai cánh tay nó đâm mạnh lên phía trên tường kéo ra một cái đầu kết nối lại với thi thể, hai con mắt trợn tròn đột nhiên rơi ra bên ngoài lăn dưới đất như hai viên bi, nó chuyển động chậm chạp hai tay vươn ra lần mò tìm thấy hai con mắt đặt lại vị trí cũ. Lam Cảnh Nghi run rẩy mà lẩm bẩn.

“ Bình tĩnh, bình tĩnh...”

Lấy ra hai hỏa phù nhầm hướng tẩu thi kia mà đánh tới. Lúc này Lam Cảnh Nghi thật không thể bình tĩnh được nữa rồi, miệng liền run run lấy hết sức kêu to:

“Hàm Quang Quân Ngụy tiền bối, mau tới… Cứu mạng… Cứu mạng đi...”

Tẩu thi từ trước đến nay đều sợ lửa, hai tấm hỏa phù của Lam Cảnh Nghi chỉ có thể ngăn nó trong giây lát, sau đó sải bước tiến lên, một tay túm lấy tóc một tay ấn xuống bờ vai, dùng sức trực tiếp đem Lam Cảnh Nghi ném mạnh vào tường, y bị rơi xuống đất miệng nhổ ra một ngụm máu, cổ kịch liệt đau nhức, bây giờ y không còn kêu nữa mà là thét lên, dùng hết sức lực còn lại mà gào thét.

“Hàm Quang Quân… Ngụy tiền bối...”

Tiếng sáo cùng tiếng đàn đồng thời vang lên, tiếng sáo bên trái, tiếng đàn bên phải, Lam Vong Cơ đàn phá chướng khí, Ngụy Vô Tiện thổi sáo trấn an tẩu thi. Bị đánh tới tấp một hồi lâu sau, tẩu thi kia sợ hãi trốn tránh không được cuối cùng hai chân ngã quỵ xuống đất. Kể cũng lạ, tẩu thi kia nghe tiếng sáo của Ngụy Vô Tiện lại trở nên sợ hãi toàn thân run rẩy kịch liệt, chỉ muốn ôm đầu mà bỏ chạy.

Lam Vong Cơ rút Tị Trần “soạt ” một cái, đường kiếm màu xanh lam cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, đoan đoan chính chính đem đầu tẩu thi kia rơi xuống mặt đất. Còn lại thân thể vẫn có ý định chạy trốn, lượng qua lượng lại ngã nghiêm, cuối cùng cũng nằm im trên mặt đất. Ngụy Vô Tiện nhìn tẩu thi kia chặc chặc nói:

“Hàm Quang Quân đêm nay tính khí thật là lớn a.”

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, trong giọng nói mang theo chút tức giận:

“Ngụy Anh! Ngươi vừa mới thổi?”

Ngụy Vô Tiện không đáp, nhẹ nhàng thả người nhảy qua đem Lam Cảnh Nghi từ dưới đất đỡ đứng dậy, sau đó đi lòng vòng đánh giá tẩu thi kia, hắn nhìn một hồi lâu sau mới ho hai tiếng, chỉ vào cái đầu.

“Là người quen a, vị này tiếng tâm lừng lẫy hóa đan thủ Ôn Trục Lưu, Ôn tiên sinh.”

Vừa nghe nói Lam Cảnh Nghi đã sợ ngây người. Mặc dù không thấy tận mắt, nhưng Ôn Trục Lưu cùng Ngụy Vô Tiện ân oán đã sớm sâu nặng, hắn là bị Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng tự tay gϊếŧ chết. Lam Vong Cơ biết thứ mà y đang đối phó chính là tẩu thi của Ôn Trục Lưu nên không muốn cho Ngụy Vô Tiện đi theo.

Ngụy Vô Tiện rút Tị Trần trên người Ôn Trục Lưu ra, nâng hoả phù dùng linh lực đốt cháy ném vào tẩu thi, không đầy một khắc toàn bộ đầu cùng thân thể đều bị cháy sạch. Hắn sắc mặt không thay đổi đem Tị Trần đưa cho Lam Vong Cơ.

“Tẩu thi này có người điều khiển, xem ra là đại danh đỉnh đỉnh hóa đan thủ còn có hậu nhân muốn vì hắn mà báo thù. Hàm Quang Quân ngươi là thấy ta và Ôn Trục Lưu có thù, liền sẽ bắt hậu nhân của hắn gϊếŧ chết để hả giận, nên không muốn ta đi cùng?”

Hắn nở nụ cười tự giễu cợt: “Ta ở trong lòng ngươi vẫn là tàn ác như vậy sao?”

Lam Vong Cơ không quan tâm đến những lời hắn nói, mở miệng vẫn là hỏi lại câu hỏi trước đó:

“Lúc nảy, ngươi vừa mới thổi, là cái gì?”

Hắn tức giận: “Năm đó ta thổi cái gì để đối phó với hắn, thì lần này liền dùng chính là cái đó.”

Lam Vong Cơ bắt lấy tay Ngụy Vô Tiện, gằn từng chữ.

“Quỷ tạo tổn hại thân thể, ngươi đã hứa gì với ta, sao ngươi...”

Ngụy Vô Tiện: “Tại sao ngươi muốn giấu ta?”

Lam Cảnh Nghi mắt thấy tình hình ngày càng không ổn hai người này có khi lại một phát mà đánh nhau nên căn bản không dám xen vào, nếu có Tư Truy thì hay quá, ít ra hắn cũng có thể có biện pháp… Biết mình không thể xen vào cuộc đấu khẩu của hai người kia đành phải lẽn đi, rón rén lui một bước, miễn là hai người có đánh nhau cũng không liên quan gì đến mình.