Chương 26: Bọn Họ không Phải Là Bằng Hữu… Mà Là Đạo Lữ (1)

Vân Thâm Bất Tri Xứ chuyển mùa vào thu, cảnh vật thay đổi không ngừng, trên cành những đám lá phong đã đổi màu từ xanh sang đỏ cam chói chang trước ánh nắng mặt trời rực rỡ. Trong Lan Thất Lam Tư Truy đang luyện đàn, thứ y đang chuyên tâm luyện là Thanh Tâm Âm do Lam Vong Cơ truyền dạy, bởi vì Lam gia cầm kỹ lực sát thương rất to lớn cho nên tập đàn phải cực kỳ nghiêm túc. Lam Tư Truy luyện đàn từ trước đến nay luôn cần yên tĩnh nín hơi ngưng thần, không dám có một chút nào qua loa.

Một ngày như mọi ngày, Lam Tư Truy đang tập trung luyện đàn, đột nhiên nghe được tiếng bước chân vội vàng vọt vào, với vẻ mặt hoang mang.

“Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối cãi nhau! Tư Truy ngươi mau đi xem một chút đi!”

Đó là Lam Cảnh Nghi vừa thở hổn hển vừa nói.

“Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối cãi nhau?”

Lam Tư Truy lắc mạnh cái tay dây đàn bắn trúng vào da làm lưu lại một vết đỏ dài như bị roi đánh trúng, y chưa kịp xem vết thương thì liền bị Lam Cảnh Nghi kéo đi nhầm hướng tĩnh thất mà chạy tới, trên đường đi nhịn không được hỏi Lam Cảnh Nghi.

“Có phải ngươi hiểu lầm gì đó không? Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối làm sao có thể cãi nhau được?”

Lam Cảnh Nghi làm mặt khổ ảo não nói:

“Cái này nhất thời ta không thể nói rõ được, dù sao cũng không chỉ là cãi nhau mà ta thấy họ còn đánh nhau nữa kìa… Ngươi đi xem liền biết ngay.”

Nghe vậy cả hai người cùng cắm đầu mà chạy đến Tĩnh Thất, vừa tới nơi hai người bọn họ phát hiện trong phòng còn có y sư đang ngồi một bên đầu đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy Lam Tư Truy y sư như nhìn thấy cứu tinh một tay kéo tay áo Lam Tư Truy lại nói nhỏ.

“Ngươi đi khuyên nhủ Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử bọn hắn đi.”

“Khuyên cái gì?”

Lam Tư Truy vừa quay đầu liền nhìn thấy Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hai người cùng ngồi hai bên bàn quay mặt về hai phía, trên thân thể đều có vết thương, Lam Vong Cơ trên tay phải có một vết cắt máu vẫn còn chảy ra, Ngụy Vô Tiện trên trán cũng bị một vết trầy xước máu vẫn còn lưu lại, tổn thương của cả hai đều không nặng chỉ cần để y sư bôi chút dược liệu xử lý vết thương vậy là tốt đẹp. Nhưng hai người đều ngồi một chỗ không nói lời nào, cũng không cho y sư băng bó vết thương. Trong lòng Lam Cảnh Nghi nghỉ thầm:

“Chẳng lẻ là hai người bọn họ cãi nhau đến mức động thủ đánh nhau u đầu mẻ trán như thế?”

Lam Tư Truy thì lại nghỉ: “Mặc cho tất cả các cặp vợ chồng trong thiên hạ đều động thủ đánh nhau, nhưng tuyệt đối không có khả năng Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối lại có thể làm tổn thương nhau được, chắc là có xảy ra điều gì hiểu lầm rồi.”

Y cẩn thận từng li từng tí mà đi đến trước mặt Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, thanh âm nhỏ nhẹ.

“Hàm Quang Quân Ngụy tiền bối, sao hai người không chịu cho y sư xử lý vết thương?”

Ngụy Vô Tiện hắng giọng một cái, mặt vẫn không động.

“Tư Truy, phiền ngươi kêu y sư xử lý vết thương cho Hàm Quang Quân trước đi.”

Lam Tư Truy nghe thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, đang định nói với y sư thì lại nghe Lam Vong Cơ bên kia thản nhiên lên tiếng.

“Làm phiền y sư xử lý vết thương cho Ngụy Anh trước.”

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cùng với y sư ba người bọn họ trố mắt nhìn nhau không nói nên lời. Lam Cảnh Nghi nói nhỏ với Lam Tư Truy.

“Hai người này không phải đang lo cho nhau sao? Nhưng sao lại như không muốn nhìn mặt nhau vậy? Trước kia lúc nào cũng ngồi cùng một chỗ còn dinh dính nhau như một khối, cho dù không tiếp xúc thân thể nhưng giữa hai người có chém cũng không đứt, có lúc Ngụy tiền bối lôi kéo Hàm Quang Quân, có khi Hàm Quang Quân nhìn chăm chú Ngụy tiền bối ánh mắt thâm tình không rời. Hôm nay họ ngồi cách xa nhau, còn có chút quay đầu không nhìn, ta thấy hai người là đang hờn dỗi nhau thì phải.”

Lam Tư Truy dùng tay đỡ trán lại có cảm giác nhức đầu, liền nghe Ngụy Vô Tiện bên kia cắn răng nói:

“Nếu là Hàm Quang Quân không chịu xử lý vết thương vậy ta đây vết thương nhỏ cũng không cần phải xử lý làm gì.”

Lam Tư Truy thầm nghĩ, “Thì ra hai người kia đã giằng co trước khi mình tới, mình cứ tưởng hai người này không bao giờ cãi nhau mà nếu có cãi nhau thì một trong hai sẽ tự động hòa giải, nhưng tình huống này cả hai người đều hờn dỗi không ai chịu nhường ai, đúng là phiền phức lớn thật rồi.”

Lam Tư Truy tiến tới ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ tay cầm băng vải thận trọng nói:

“Hàm Quang Quân, vậy ta sẽ băng bó cho người, y sư bên kia sẽ xử lý vết thương cho Ngụy tiền bối, vậy có được không?”

Lam Vong Cơ từ trước tới nay luôn là người bình tĩnh hơn Ngụy Vô Tiện nên tỉ lệ khuyên y sẽ thành công nhiều hơn. Nghe xong lời này của Lam Tư Truy hai người đều không nói lời nào. Lam Tư Truy cùng y sư tiến đến vì hai người mà xử lý vết thương rồi băng bó lại.

Vết thương của Lam Vong Cơ không nặng chỉ giống như có cái gì đó nhẹ lướt qua cắt trúng, nhìn thế nào cũng không giống là do người làm tổn thương, Lam Tư Truy ép thanh âm đến thấp nhất mà hỏi:

“Hàm Quang Quân đã xảy ra chuyện gì? làm sao lại cùng Ngụy tiền bối cãi nhau?”

Lam Vong Cơ nghiêng đầu như có như không mà nhìn Ngụy Vô Tiện một chút, lạnh lùng nói: “không có.”

Lam Tư Truy quan sát bên này Lam Vong Cơ còn tốt, Ngụy Vô Tiện bên kia đã mang bộ mặt không vui mà hiện ra rõ ràng.

Lam Tư Truy nhẹ giọng hỏi:” Hàm Quang Quân từ trước tới nay luôn nghe theo ý của Ngụy tiền bối, làm sao mà lần này lại cùng Ngụy tiền bối hờn dỗi như vậy?”

Lam Vong Cơ nghe vậy nhíu mày, trầm mặc hồi lâu mới nói khẽ.

“Cũng không phải là như thế, vì ta...”

“Làm phiền tiên sinh.”

Ngụy Vô Tiện bên kia cắt lời y như không muốn nghe người kia nói thêm, Lam Vong Cơ trong nháy mắt mím chặt môi không nói tiếp.

Ngụy Vô Tiện lại nói: “Thời gian không còn sớm, hôm nay vất vả tiên sinh rồi ngài cũng sớm về nghỉ ngơi.”

“Hàm Quang Quân, Ngụy công tử ta cáo lui trước.”

Y sư cúi chào rồi bước ra khỏi Tĩnh Thất, Lam Cảnh Nghi thấy tình hình không tốt nên cũng bỏ của chạy lấy người xin phép lui ra. Lam Tư Truy cũng định đi, nhưng nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, chân hơi do dự muốn ở lại khuyên nhủ. Có câu nói rất hay, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường cùng ngủ, nếu là hai người này cùng ngủ chung với nhau, sáng mai cho dù có mâu thuẫn lớn thế nào rồi cũng có thể hóa giải.

Lam Tư Truy hướng ra cạnh cửa, cười nói:

“Đúng vậy a, đã trễ như thế vậy ta xin phép trở về... Hàm Quang Quân Ngụy tiền bối, hai người cũng nghỉ ngơi sớm.”

“Tư Truy dừng lại!”

Ngụy Vô Tiện thanh âm từ phía sau truyền tới, Lam Tư Truy dừng ở nguyên vị trí cửa, đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện sắc mặt đang biến hóa liền nở nụ cười khó hiểu đi tới ôm bả vai y.

“Hôm nay có thể cho ta qua chỗ ngươi ngủ một đêm hay không a?”

“Ngụy tiền bối người là có ý gì? ”

Sau đó nhìn qua Lam Vong Cơ, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống, người đầy mồ hôi lạnh.

“Tiền bối tại sao lại muốn ngủ ở chỗ của ta? Phòng của Tư Truy rất nhỏ không thể so với Tĩnh Thất, không đủ chỗ cho hai người đâu.”

Hắn cố ý không thèm nhìn qua Lam Vong Cơ.

“không quan trọng không quan trọng, ta ngã ra sàn nhà ngủ cũng được.”

“không phải, cái này… Ngụy tiền bối…”

Lam Tư Truy bị Ngụy Vô Tiện ôm vai cưỡng chế hướng mặt ra ngoài mà đi, y quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ đang chau mày nhìn theo nhưng khẽ ra hiệu gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý. Lam Tư Truy trố mắt ngạc nhiên một lúc sau mới phản ứng lại.

“Tại sao Hàm Quang Quân lại đồng ý?”

Y bị Ngụy Vô Tiện kéo rời đi, về đến phòng Ngụy Vô Tiện đem cửa đóng lại, Lam Tư Truy trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đem chăn đệm trải dưới sàn nhà rồi nằm xuống, kiểu này giống như đảo khách thành chủ nhiệt tình nói:

“Tư Truy đứng đó làm gì a, đi nghỉ ngơi đi.”

Lam Tư Truy gật đầu, bước đến bên giường ngồi một lúc nhìn Ngụy Vô Tiện rồi mở miệng nói:

“Người cũng nghỉ ngơi đi.”

“Ai ” Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Còn chưa tới giờ hợi, không vội.”

Hắn có chút nôn nóng cứ đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng còn đến cửa sổ đẩy ra một khe nhỏ nhìn về hướng Tĩnh Thất. Một hồi lâu sau tiếng chuông gõ vang lên, hắn mới đống cửa sổ lại uể oải mà nằm xuống kéo chăn nềm che kín mặt: “Đi Ngủ.”

Lam Tư Truy thổi tắt đèn trong phòng chỉ để lại một ngọn nến nho nhỏ, y nghĩ nghĩ rồi quay sang hỏi Ngụy Vô Tiện. “Ngụy tiền bối, để y phục như vậy ngủ không thấy khó chịu sao?”

Hắn im lặng không trả lời, một hồi lâu sau mới nói khổ:

“Tư Truy… Thật là, Hàm Quang Quân của các ngươi... Không nằm chung với y ta thật sự ngủ không được a.”

Lam Tư Truy trong nháy mắt mặt đã đỏ bừng ngượng ngùng nói, “Ngụy tiền bối… Hiện tại người có thể quay lại Tĩnh Thất được mà.”

“không về không về.”

Hắn phất tay sau đó lại kéo chăn che lên mặt.

“Ngụy tiền bối… Người cùng Hàm Quang Quân đến tội cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe vậy Ngụy Vô Tiện mở chăn trên mặt ra ánh mắt ảm đạm.

“Hàm Quang Quân nhà các ngươi đúng là muốn làm ta tức chết.”

“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn nằm trong chăn miệng lẩm bẩn kể lại cho Lam Tư Truy nghe sự tình.

Chuyện là buổi sáng hôm nay hai bọn họ nhận được thư cầu cứu từ thôn trấn phụ cận, nói trong thôn xuất hiện tà ma quấy phá mời Cô Tô Lam gia đến trừ tà túy. khi đến nơi thì phát hiện trong thôn không có tà ma mà là trên núi gần đó có sói hoang thành tinh, hay xuống quấy phá doạ thôn dân sợ hãi không dám ra ngoài, nhưng dù sao thì đó cũng là một tiểu yêu tinh bé nhỏ không có đạo hạnh cao cường gì. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng nhau đồng tâm hiệp lực rất dễ dàng đem tiểu yêu kia mà đánh bại, đang lúc Lam Vong Cơ định tiến hành độ hoá thì con sói kia đột nhiên giống như muốn liều mạng, từ trong miệng phun ra nội đan sinh tồn thẳng tắp hướng tới cả hai công kích.“

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn từ trong tay áo lấy ra mấy tấm phù chú liền hướng đến viên nội đan kia mà đánh tới, là một tiểu yêu quái không nhiều bản lĩnh cho nên nội đan cũng yếu ớt không chịu nổi, trúng vào phù chú liền bị vỡ tan trong không trung. Đột nhiên Lam Vong Cơ bên kia lao đến, đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, một mảnh nội đan liền đánh trúng vào Lam Vong Cơ, đem cánh tay y rạch ra một đường vết rách.

“Hàm Quang Quân của các ngươi là có ý gì đây? Ta trên thực tế đã kiểm soát được tình hình tại sao y nhất định phải xông vào, làm cho bản thân bị tổn thương còn không biết sai, thật là muốn chọc giận ta.”

“Vậy vết thương của người thì sao?” Lam Tư Truy hỏi:

“Ta không cẩn thận bị trầy da thôi… Thế nhưng Hàm Quang Quân nhà các ngươi, ta cũng không phải là kẻ trói gà không chặt, tại sao y lại vì chuyện nhỏ mà làm thân thể tổn thương.”

Lam Tư Truy nằm im không trả lời, lại nghe hắn nhỏ giọng nói: “Tư Truy, ngươi ngày mai đi khuyên nhủ Hàm Quang Quân, ta biết y là có hảo ý nhưng chính là... Y vốn là như vậy, chỉ muốn bảo hộ ta căn bản không quan tâm đến bản thân mình, ta luôn có cảm giác ta là gánh nặng của y.”

Lam Tư Truy vẫn luôn lắng nghe nhưng lúc này lại thấy Ngụy Vô Tiện chịu nói ra tâm tư trong lòng mình, rồi lại lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong mắt có chút đỏ, thì ra là Ngụy tiền bối đau lòng khi thấy Hàm Quang Quân vì mình mà tổn thương thân thể.

Sáng sớm Lam Tư Truy rời giường, Ngụy Vô Tiện vẫn còn nằm rạp trên nền nhà mà ngáy o o, là vì suốt đem hắn vẫn là ngủ không quen chỗ, rồi lại không có người kia ngủ cùng nên cứ xoay người qua lại mấy lần, như vậy cho đến khi trời tờ mờ sáng mới hoàn toàn an tĩnh mà ngủ. Lam Tư Truy không muốn đánh thức hắn, lặng lẽ trực tiếp đi về hướng Tĩnh Thất.

Cách Tĩnh Thất một đoạn, Lam Tư Truy đã nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đứng tại cửa nhìn về hướng mình, trông thấy Lam Tư Truy đến ánh mắt của y liền sáng lên, đợi Lam Tư Truy đến gần y liền hỏi: “Ngụy Anh?”

Lam Tư Truy đáp: “Ngụy tiền bối còn đang ngủ.”

Lam Vong Cơ gật đầu tựa hồ yên lòng, Lam Tư Truy nghĩ đến chuyện tối qua Ngụy Vô Tiện kể cho y nghe liền lên tiếng hỏi:

“Hàm Quang Quân… Lần này vì sao cùng Ngụy tiền bối cãi nhau?”

Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu sau mới nhíu mày.

“Lần này săn đêm có chút hiểu lầm...”

Căn bản câu chuyện của hai người kể đều giống nhau, nhưng có một chi tiết là khác biệt, thay vì người xong vào là Lam Vong Cơ thì lúc này lại đổi thành Ngụy Vô Tiện lao đến ngăn nội đan bắn vào người Lam Vong Cơ nên đem Lam Vong Cơ ngã nhào xuống đất, Lam Vong Cơ chỉ bị rạch một vết thương trên tay, nhưng Ngụy Vô Tiện lại bị đập đầu vào tảng đá làm cho trầy xước.

“Vậy vết thương của người thì sao?”

Lam Vong Cơ lại nói: “Chỉ là do vô ý… Ngươi nên thuyết phục hắn, Ngụy Anh lúc nào cũng không để ý bản thân.”