Chương 247: Mượn Linh Hồn Ta Chuộc Lại Đời Ngươi (3)

Một năm qua đi, vào một ngày nọ Ôn Uyển tìm được thứ gì đó trong Phục Ma Động.

”Tiện ca ca! Người nhìn nè.”

Ôn Uyển vô cùng vui vẻ cầm trên tay hai con hồ điệp được kết bằng lá đưa tới trước mắt Ngụy Vô Tiện.

“Là ca ca có tiền mua cho đệ.”

Nhìn một lúc hắn khẽ thở dài không nói gì.Loạn Táng Cương mùa đông luôn luôn âm hàn, lạnh đến phát run, Ngụy Vô Tiện lấy mấy bộ y phục còn sót lại mặc cho Ôn Uyển sau đó đem mạt ngạch dính máu đi giặc, một lần lại một lần vết máu màu đỏ nhạt kia vẫn không thể giặt sạch sẽ. Hắn đi đến bên Tị Trần ngồi xổm xuống, đem mạt ngạch buộc lại trên chuôi kiếm. Một trận gió nhẹ lướt qua, Tị Trần thanh nhã thon dài thẳng tắp, mạt ngạch rũ xuống thân kiếm giống như Lam vong cơ đang đứng trước mắt hắn.

Ôn uyển ngồi đối diện Ngụy Vô Tiện đang loay hoay chơi với hai con bướm, bất chợt hài tử mỉm cười nhẹ nhàng ngẩng đầu, đang định nói gì bỗng nhiên trợn to mắt kinh ngạc nói:

“Là ca ca có tiền!”

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu: “Ngươi cũng cảm thấy kiếm này giống hắn?”

“Ca ca có tiền về rồi.”

Ôn Uyển nhìn hướng sau lưng Nguỵ Vô Tiện rồi vứt hai con bướm trên tay chạy tới ôm chân người đang đi đến. Ngụy Vô Tiện một trận không hiểu, hắn quay đầu thấy Ôn Uyển vừa khóc vừa ôm chân một người. Người kia áo trắng không nhuốm bụi trần, mạt ngạch cùng tóc dài sau lưng phiêu đãng, cổ áo và vạt áo điều thêu hình mây nhạt màu lam.

Ngụy Vô Tiện có chút hoảng hốt. Người kia nhìn Ôn Uyển, sau đó chắp tay hành lễ giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng:

“Ngụy công tử.”

Thật lâu Ngụy Vô Tiện mới chống đỡ đầu gối đứng lên, cúi đầu hành lễ:

”Trạch Vu Quân.”

Một lát sau Ôn Uyển trở lại Phục Ma Động chơi, Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện ngồi lại bên ngoài động.

“Trạch Vu Quân sao có thể tiến vào kết giới?”

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra câu hỏi.

“Vong Cơ cho ta vào.” Lam Hi Thần thần sắc bi thương, “Đệ ấy hồn thể còn có linh thức, lúc ta tới chỉ muốn thử mảy may không ôm hy vọng, thật không nghĩ kết giới kia lại mở ra đưa ta tới đây.”

Lam Hi Thần nghiêng người sang, nghiêm túc nhìn Ngụy Vô Tiện:

“Ngươi quả nhiên chưa chết.”

Ngụy Vô Tiện sững sờ: ”Quả nhiên Chưa chết?”

“Mọi người đều cho là Vong Cơ mang ngươi đến chỗ này cùng ngươi đồng quy vu tận sau đó lấy hồn phong ấn nơi này, ta vẫn cảm thấy sự tình không phải như vậy.“

Ngụy Vô Tiện yên lặng nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần chậm rãi nói:

”Ngày đó, Vong Cơ đem ngươi từ Bất Dạ Thiên đi, nói mang đi không bằng nói cứu ngươi đi, người bên ngoài có lẽ nhìn không thấu nhưng ta có thể hiểu, đệ ấy ôm ngươi ngự kiếm rời đi, một bên lôi kéo tay ngươi một bên truyền linh lực cho ngươi. Ngươi nghĩ xem, tại trận kia ba ngàn tu sĩ, ngươi lúc đó thần trí mơ màng dị thường, nếu không phải Vong Cơ thì làm sao ngươi… Chúng ta đến nơi thì phản phệ đã bắt đầu không còn cơ hội can thiệp được nữa.”

Lam Hi Thần cố nén cảm xúc: “Tất cả mọi người cứ tưởng rằng đệ ấy vì khống chế ngươi mới tiêu tán tại đây, nhưng xem ra là đệ ấy đem phản phệ của ngươi dẫn hết sang người của mình, sau khi chết lại sợ người bên ngoài công kích lên Loạn Táng Cương uy hiếm ngươi, thế là vận dụng bí thuật lấy hồn phong ấn ngọn núi này.”

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt: ”Lam… Y vì sao phải làm như vậy?”

Lam Hi Thần khẽ giật mình cười khổ nói: ”Ngụy công tử, chuyện tới nước này ngươi cảm thấy là vì sao? Nếu là ngươi, thì vì sao ngươi phải làm như vậy?”

Ngụy Vô Tiện tâm tình hỗn loạn nhìn Lam Hi Thần biểu lộ đau lòng, trong đầu hắn giờ phúc này chỉ có trống rỗng nửa câu cũng không thốt ra nổi.

Lam Hi thần bỗng nhiên đứng lên, Sóc Nguyệt xuất kiếm nhằm thẳng vào Ngụy Vô Tiện mà đâm tới. Ngụy Vô Tiện mắt thấy Sóc Nguyệt muốn đâm xuyên qua ngực, hắn chưa kịp phản ứng đột nhiên bay tới một đạo linh lực màu xanh lam ngăn trước người hắn, là Lam Vong Cơ hồn thể không thành hình đang lơ lửng ở trước mắt ngụy Vô Tiện. Giống một khối xanh lam lơ lửng giữa không trung như nước trong suốt lưu chuyển. Nó ngăn mũi kiếm kia của Lam Hi Thần.

“Ngươi nhìn thấy không? Ta vừa mới tuốt kiếm muốn tổn thương ngươi, đệ ấy liền muốn bảo vệ ngươi.”

Sóc Nguyệt kiếm rủ xuống đất, Lam Hi Thần nhìn vào khối linh lực xanh lam kia nước mắt tràn mi.

“Ngụy công tử, đệ ấy đem mạng của mình cho ngươi.”

Ngụy Vô Tiện nhìn sợi hồn thể màu lam vòng quanh qua người hắn từ từ tan biến vào kết giới, hắn nói với theo:

”Lúc ấy ngươi đã nói gì với ta, Lam Trạm?”

Buổi chiều đó Ôn Uyển cứ bám lấy Lam Hi Thần vì người này dáng dấp giống Lam Vong Cơ, mà so với người kia càng ôn nhu cho nên một mực dán lấy, ôm đùi y không buông. Lam Hi Thần cũng không giận sờ đầu Ôn Uyển trầm mặc không nói gì.

Ngụy Vô Tiện nói: ”Đứa nhỏ này e rằng cũng là ngày đó Lam Trạm che chở mới sống sót.”

“Ngụy công tử, ta mạo muội hỏi một câu liên quan tới m Hổ phù?” Lam Hi Thần nói khẽ.

“Đã tiêu hủy, đó là tội lỗi của ta, ta lẽ ra nên hủy nó từ lâu, nhưng cũng không thể bù đắp hết những thương tổn đã gây ra.”

Lam Hi Thần nhìn hắn: ”Vong Cơ từng nói với ta, đệ ấy muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mang về, giấu đi, nhưng người kia không muốn.”

“Ta lúc ấy sớm đoán được, về sau dần dần xác nhận, người kia chính là ngươi… không nghĩ tới hôm nay Vong Cơ thật sự đã được như ý nguyện, đệ ấy đem ngươi đi giấu, giấu rất tốt.“

“Ngụy công tử, lúc nãy xin lỗi ngươi, vì ta muốn ngươi hiểu minh bạch sự việc nên mới dùng hạ sách rút kiếm động võ. Tuy không cố ý nhưng cũng là mạo phạm mong Ngụy công tử thứ lỗi.”

Nguỵ Vô Tiện đã lâu không được nghe giọng nói ôn nhu như thế này, chỉ có thể lắc đầu.

“Đàn và kiếm của Vong Cơ làm phiền Ngụy công tử thay đệ ấy mà gìn giữ.”

“Ta tưởng rằng ngươi sẽ đem Tị Trần và đàn trở về Vân Thâm, tại sao lại lưu cho ta?” Hắn hỏi Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần nhíu mày nói: ”Mạt ngạch của đệ ấy đều lưu cho ngươi, còn có đồ vật gì của đệ ấy lại không thể đưa cho ngươi?”

Môi hé mở, nói ra một câu nặng nề đủ để Ngụy Vô Tiện đứng không vững.

“Lam gia mạt ngạch chỉ có thể giao cho người định mệnh, cảm mến người đó, yêu thương người đó, giao mạt ngạch là đã giao cả sinh mệnh của đệ ấy cho ngươi.”

Ngụy Vô Tiện chấn động cả kinh, tay hắn phát rung không nói được lời nào.

Hoàng hôn buông xuống chân đồi một màu cam nhạt, Nguỵ Vô Tiện đưa Lam Hi Thần cùng Ôn Uyển xuống núi, hắn vuốt ve kết giới, kết giới kia như trở nên có cảm giác nhưng vẫn là không muốn mở.

“Xem ra y cuối cùng cũng không chịu thả ta ra ngoài.” Nguỵ Vô Tiện ngữ khí giống như đang thất vọng mà cười nhạo bản thân.

“Ngươi xuống núi sợ là tiên môn bách gia sẽ không tha cho ngươi.” Lam Hi Thần nói, ”Vong Cơ không có khả năng thả ngươi đi.”

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một lát hỏi: ”Lam Trạm, Y còn có thể trở về không?”

“Ta không biết, nhưng thượng cổ có không ít truyền thuyết dùng hồn phong ấn, chỉ cần có đủ thời gian dài an dưỡng thân thể có thể tái tạo, bất quá…”

Nguỵ Vô Tiện mờ mịt: ”Cũng chỉ là truyền thuyết thôi.”

Lam Hi Thần nhẹ nhàng đặt tay lên kết giới bên trên tràn ra vài vòng tròn gợn sóng, sau đó chậm rãi mở ra một cái cửa.

“Ngụy công tử, dù sao đi nữa cũng… Xin sống sót, tất cả đều nhờ vào ngươi coi như là vì Vong Cơ mà sống, đệ ấy tâm tư cũng chỉ có một mình ta hiểu, làm huynh trưởng chỉ có thể nói hộ cho đệ ấy một lời.”

Ngụy Vô Tiện quỳ xuống trán chống đỡ tựa vào kết giới, thật lâu không nói gì.

“Tiện ca ca.” Ôn Uyển hỏi, ”Ca ca xinh đẹp kia nói, ca ca có tiền sẽ trở lại đúng hay không?”

Ngụy Vô Tiện không ngẩng đầu, nâng tay lên đấm đấm vào màu lam nhạt của tầng kết giới:

“Đã nghe chưa? A Uyển hỏi ngươi, ngươi có trở về không?”

Ôn Uyển nhìn hắn.

“Ngươi nói đi… Lam Trạm. Ngươi nói đi chứ…”

Giọng hắn khàn khàn dường như uất nghẹn trong cổ họng: “Ngươi trở về đi, đem những lời ngày đó ngươi nói với ta nói lại một lần, ta không nghe rõ, ta thật sự không nghe rõ.”

“Tiện ca ca.”

Dáng vẻ đau đớn của Nguỵ Vô Tiện làm Ôn Uyển sợ hơn lúc nào hết. Hắn nặng nề mà đập mạnh kết giới.

“Đem mệnh đều cho ta sao?“

Ngụy Vô Tiện bả vai nhịn không được rung rung, hắn hét lớn vào thành kết giới:

“Ai cần ngươi đem mệnh cho ta chứ? Ai muốn ngươi đem mệnh cho ta? Ngươi không hỏi xem ta có muốn hay không? Lam Trạm…”

Nước mắt tràn ra hai gò má hắn, hắn vừa khóc tay vừa đấm mạnh vào kết giới màu lam, trong lúc này hắn chỉ có thể làm như thế, mọi thứ với hắn lúc này là thống khổ cùng cực, hắn đau lòng, đau đến nỗi muốn chết đi mới có thể chấm dứt nỗi đau này. Tiểu hài tử nhìn hắn khóc cũng oa oa khóc theo, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy Ôn Uyển tựa lưng mình vào kết giới.