Chương 248: Mượn Linh Hồn Ta Chuộc Lại Đời Ngươi (4)

Sau khi bình tâm lại, Nguỵ Vô Tiện quyết định giao Ôn Uyển cho Lam Hi Thần, không thể để một đứa trẻ theo hắn, tiểu hài tử cần phải học hành tử tế.

Sau khi Ôn Uyển đi rồi chỉ còn lại một mình hắn, cả ngày hắn ngồi nói chuyện với tầng kết giới màu xanh lam kia, rồi lại lấy kiếm của Lam Vong Cơ ra lau sạch sẽ.

Có một ngày hắn mộng thấy đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên tay ôm hai con thỏ định tìm Lam Vong Cơ tặng cho Y. Hắn tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy Lam Vong Cơ, đi đến Tĩnh Thất hắn nhìn thấy một người đứng bên trong không nhìn rõ nét mặt.

“Lam Trạm?” Hắn kêu lớn.

Lam Vong Cơ xoay người nhìn về phía hắn, vẻ mặt trắng bệch hàng mi rủ xuống. Ngụy Vô Tiện cố nâng lên thanh âm, vội vàng hướng về phía Lam vong Cơ đi tới, hắn càng bước nhanh người kia càng lúc càng lùi xa, hắn cố vươn tay bắt lấy nhưng không được. Hắn tỉnh lại trong hoảng loạn mồ hôi lạnh đầy người, trên mặt trôi đầy nước mắt. Hắn lại chạy đến chân núi tựa vào màu lam nhạt kết giới kia mà lẩm bẩm giống như cùng người kia hồn thể trò chuyện.

Trên đường về, hắn thấy trong bãi tha ma có một con thỏ rừng, thầm nghĩ: Lam Trạm Y thích thỏ, ta sẽ tặng khi nào Y trở về, chắc sẽ thích lắm.

Thế là một năm nữa lại qua đi.

Nhắc đến cũng rất lạ, con thỏ kia lúc nào cũng quấn lấy Ngụy Vô Tiện, ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, đi đâu cũng chạy theo sau lưng hắn, ngược lại hắn không thấy phiền mà luôn muốn bế nó trên tay.

Lam Hi Thần thường hay len lén mang theo Lam Nguyện đến bãi tha ma thăm hắn, mang cho hắn ít hạt giống để trồng lúc nhàn rỗi, còn có rượu. Ngụy Vô Tiện không có gì báo đáp chỉ có thể nghiên cứu chế tạo chút phù trừ tà trấn áp hung thi hay pháp khí đưa cho Lam Hi Thần. Có một điều rất lạ là mỗi khi Lam Hi Thần đến con thỏ trắng kia đều không thấy tăm hơi.

Đảo mắt lại đến mùa đông, hắn ngồi nhìn ngoài trời tuyết rơi đầy đất, bên cạnh là Tị Trần, tay nâng chén rượu cụng một cái vào chuôi kiếm như muốn nâng ly với người kia.

Ngày thường bãi tha ma âm u oán khí, mấy hôm nay được bao phủ một màng tuyết trắng xóa, ngọn cây đầu cành khắp nơi cảnh vật khoác lên một bộ áo tinh khiết thoát tục. không khí yên tĩnh, gió nhẹ mang theo tuyết trắng băng tinh rơi vào chén rượu rồi liền tan biến ngay lập tức, giống như người kia cả cái bóng cũng không thấy.

“Lam Trạm, ta nghe Trạch Vu Quân nói qua, ngươi sinh thần là vào mùa đông.”

Hắn đã hơi say, hai ngón tay lại nâng chén rượu: “ Mùa đông rất tốt, bãi tha ma có tuyết sẽ đẹp hơn rất nhiều. Ngươi nhìn ta xem, ngay cả sinh thần ngày nào mùa nào cũng không biết, chưa có người nào cho ta biết.”

“Đinh.” một tiếng, hắn đυ.ng chén rượu vào chuôi kiếm một lần nữa:

“Hôm nay mừng sinh thần ngươi, nhiều năm như vậy ngươi ở chỗ này giam giữ ta cũng vất vả rồi. ”

Nguỵ Vô Tiện khóe môi khẽ nhếch, đứng xa xa nhìn quả cầu tuyết nhảy vọt tới nhảy đến bên cạnh hắn, dựng hai cái tai lên vươn mắt nhìn hắn.

“Ngươi sao lại ra ngoài? không lạnh a?” Ngụy Vô Tiện vén áo choàng, “Tới đây, chổ ta ấm này.”

Con thỏ nhún nhún chóp mũi, nghe lời lẻn đến bên Ngụy Vô Tiện chui vào trong ngực Hắn, châm thêm một chén rượu hắn nói:

”Lam Trạm, đây chính là con thỏ ta tìm được ở bãi tha ma, ta luôn cảm thấy nó rất giống ngươi, thần sắc cũng giống.” Nói xong bưng chén rượu lên uống cạn.

“Ngươi nhớ Thải Y trấn có tỷ tỷ bán quả sơn trà không? Tỷ ấy còn nói sẽ đợi chúng ta cùng nhau đến mua sơn trà.”

Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lấp lóe.

”Tối hôm qua ta mơ tới Thải Y trấn, ngươi nói có kỳ quái hay không? Bị ngươi nhốt tại chỗ này lại mơ tới… Ta rất nhớ ngươi… Lam Trạm.”

Hắn đứng dậy, tay trái nắm con thỏ tay phải cầm Tị Trần, miệng ngậm một cành hoa đào.

“Lam Trạm, bây giờ ta coi như là chủ cái đỉnh núi này, cũng không thật sự gọi là địa linh nhân kiệt, không có lễ vật gì tặng ngươi vào ngày sinh thần, vậy mượn Tị Trần của ngươi dùng một lát coi như là tặng quà vậy.”

Dứt lời hắn một tay ôm thỏ vận lực rút kiếm, múa lên. Một chiêu kiếm pháp chưa múa xong hắn đã không chịu nổi, “keng“ một tiếng kiếm bị cắm vào tại chỗ, hắn vịn chuôi kiếm thở hổn hển trầm giọng nói:

”Lam Trạm, mạo phạm ngươi rồi.”

Vì không có kim đan nên khi xuất kiếm hắn sẽ không trụ nổi trong thời gian dài.

“Lam Trạm, ta uống quá nhiều rồi, ta… ta…”

Sau đó hắn ngủ thϊếp đi lúc nào không hay biết.

Những năm tiếp theo Lam Nguyện đều đến thăm hắn. Sáng hôm đó, Lam Nguyện mang theo đồ dùng đến cho Ngụy Vô Tiện, đến trước của động nhìn thấy một gốc cây sinh hoa, hài tử ái ngại đứng vuốt ve cánh hoa giọt sương từ đầu ngón tay lăn xuống.

“Ngươi đến chỗ này của ta là để nghỉ ngơi đúng không hả?” Ngụy Vô Tiện đứng từ phía sau vỗ nhẹ lên đầu Lam Nguyện.

Lam Nguyện quay lại sờ lấy đầu cười khẽ nói:

“Tiện ca ca, hoa này là Ngọc Lan phải không? so với Vân Thâm Bất Tri Xứ thì ở đây tươi tốt hơn.”

Hắn nhìn cây kia nghĩ thầm: Có thể không tươi tốt sao? trong bùn đất ở đây chôn rất nhiều sát người, đã sớm hóa thành chất dinh dưỡng không phì nhiêu mới là lạ.

“Đúng vậy a, bãi tha ma khí hậu nuôi người.”

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Nguyện:

”Sao thế? Giận ta để ngươi đi sao còn trở về, ta thấy ngươi là vì lười nhác trốn học còn không thừa nhận?”

“không phải.”

Lam Nguyện giữ chặt tay áo Ngụy Vô Tiện chân thành nói:

“Ta… Ta nhớ Tiện ca ca lắm.”

“Vì cái gì mà nhớ ta a?”

“Nghĩ Tiện ca ca có một mình, lại sợ không chịu ăn cơm, tâm tình không tốt lại chạy xuống núi nói chuyện với hồn thể của Hàm Quang Quân rồi lại phát cáu với người.”

Lam Nguyện ôm eo hắn:

”Trạch Vu Quân đến tìm Hàm Quang Quân nói chuyện, thế nên ta cũng muốn tìm người nói chuyện.”

Lam Nguyện lúc này gần mười tuổi, đồng phục Lam gia sạch sẽ, tóc buộc dài mạt ngạch mềm mại rủ xuống hai bờ vai gầy gò trong đẹp mắt.

Trầm ngâm nữa buổi, Ngụy Vô Tiện cười gõ gõ trán Lam Nguyện:

”Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? khi còn bé thì ôm đùi hiện tại lại ôm eo ta, ngươi tại Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng làm càng như vậy sao? Để lão già Lam Khải Nhân thấy được sẽ bị chép phạt gia quy suốt đêm. À không đúng, ở chỗ ấy không cho phép thức khuya.”

Lam Nguyện tủm tỉm cười: “Tại trước mặt người khác không dám, trước mặt Tiện ca ca mới vậy.”

Đưa tiễn người xuống núi, Ngụy Vô Tiện đứng bên trong kết giới nhìn theo, con thỏ kia từ phía sau nhún nhảy chạy tới sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chân hắn.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn nó:

”Mỗi lần đều là người đi rồi ngươi mới xuất hiện.”

Sau đó nhìn qua kết giới trước mắt màu lam nhạt hồn thể như nước, nhịn không được vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng rồi lại nhìn về hướng con thỏ.

“Ngươi nói, y có tưởng niệm ta không?”

Lời Vừa nói xong kết giới trong suốt gợn sóng dập dờn, Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, từ trong vầng sáng nhìn ra như chiếc gương hiện lên những khuôn mặt từng người, có Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân, còn có một vị dung mạo tuấn nhã, đứng cạnh là nữ tử sắc đẹp khuynh thành.

“Là Thanh Hành Quân cùng Lam phu nhân sao?” Ngụy Vô Tiện tự nhủ.

Hắn nhìn dần xuống dưới, nhìn thấy cuối cùng sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại.

Một áo đen hồng lăng thiếu niên tóc buộc cao đuôi ngựa trên tay cầm vò rượu, ngồi tại trên đầu tường khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười.

Hắn ngồi sập xuống hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt tràn ra thành dòng nhìn qua con nhỏ.

“Thỏ con, ngươi biết không? Ta… Ta rất nhớ y.”

Hắn nhìn về hướng kết giới hét lớn như sợ người kia không nghe rõ:

”Hàm Quang Quân, Lam Vong Cơ, Lam Trạm… Ta nhớ ngươi.”