Chương 246: Mượn Linh Hồn Ta Chuộc Lại Đời Ngươi (2)

Hắn quỳ trên mặt đất im lặng trong nước mắt. Từ lúc đó, hắn mỗi ngày tựa như một cái xác không linh hồn, không nói lời nào, cũng không lộ vẻ gì. Bên ngoài động còn lưu lại một ít khoai tây và củ cải, trong Phục Ma động còn một ít gạo, hắn nấu cho Ôn Uyển ít đồ ăn.

Ôn Uyển quá nhỏ chỉ cảm thấy Tiện ca ca ngớ ngẩn, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng đành phải bưng đồ ăn ép hắn ăn, có cái gì ăn cái nấy.

Bốn tuổi nhưng Ôn Uyển là đứa trẻ thông minh và biết suy nghĩ, hài tử này nhìn tới nhìn lui đều thấy Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng không ổn nên luôn theo sát hắn, A Uyển sợ Tiện ca ca một ngày nào đó cũng biến mất như những người kia. Một ngày nọ tiểu hài tử nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trong động đập phá đồ đạc, có khi cả đêm không ngủ nhìn chằm chằm vào dây vải của ca ca có tiền rồi nước mắt không ngừng chảy xuống hai gò má. Có khi thì ngủ rất sớm, lúc đó Ôn Uyển sẽ cẩn thận chui vào bên trong ngực hắn ngoan ngoãn mà nằm yên không động.

Ôn Uyển hai tay ôm hắn lẩm bẩm:

”Ninh thúc thúc không thấy, bà bà cùng những người khác cũng không thấy, ca ca có tiền cũng không thấy, A Uyển muốn trông coi Tiện ca ca, ngươi nếu là cũng không thấy vậy A Uyển chỉ còn một mình, ta không muốn đâu Tiện ca ca.”

Nửa đêm, Ôn Uyển cảm nhận được Ngụy Vô Tiện càng ôm thật chặt mình, có vài giọt nước rơi nhẹ trên trán nó, tiểu hài tử càng co rụt lại trong ngực Ngụy Vô Tiện hơn.

Ba năm qua đi rất nhanh, Ngụy Vô Tiện mặt hướng ra ngoài bãi tha ma mắt đầy tơ máu, miệng rống lên:

“Lam Trạm.”

“Ngươi đâu rồi?… Thả ta ra ngoài!… Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt ta, ai cho ngươi cái quyền đó hả?”

Lam Vong Cơ hồn phách hình thành kết giới bao vây lấy Loạn Táng Cương, màu lam vàng nhạt vầng sáng hiện lên như mặt nước dập dờn. Ngụy Vô Tiện phảng phất thấy được thân ảnh Lam Vong Cơ, hắn càng lên cơn giận dữ nhìn chằm chằm tầng kết giới, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay sáng lên một tia hồng quang. Lập tức sau lưng truyền đến tiếng rít cắt vỡ thanh âm, mười mấy con ác linh nghe theo lệnh Ngụy Vô Tiện mà bay đến, xoay tròn tung bay nhầm hướng kết giới lao tới. Bọn chúng tìm thấy điểm kết giới mỏng nhất mà tấn công. Ngụy Vô Tiện nhíu mày con ngươi trong nháy mắt đỏ lên như máu, hắn nắm chặt bàn tay toàn lực điều khiển ác linh tiến về phía trước công kích. Giằng co một lát ác linh không thể phá vỡ kết giới và thực sự chịu không nổi, tất cả đồng loạt phát ra tiếng rít chói tai rồi hóa thành khói đen tiêu tán.

Hắn chấn kinh, con ngươi màu đỏ dần dần tiêu tan, Nguỵ Vô Tiện cắn răng nói:

“Lam Trạm, ngươi sao có thể đối xử với ta như thế.”

Ngụy Vô Tiện quay người sải bước đi, sau đó hắn quay trở lại cầm theo Tị Trần của Lam Vong Cơ trên tay:

”Ngươi, lấy hồn phong ấn? Ngươi không tầm thường a! Bất quá chỉ cần có hồn thể liền sẽ bị trọng thương, ta xem ngươi chịu đựng thế nào đây.”

Giọng hắn thâm trầm như muốn bùng phát nổi tức giận:

“Đừng tưởng rằng ta hủy m Hổ phù lại ném đi Trần Tình thì không làm gì được ngươi.”

Hắn siết chặt Tị Trần, các đốt ngón tay trắng bệch:

"Ngươi bức ta, đừng nói ta không dung tình.”

Lưỡi kiếm vung lên kẹt qua, hung hăng vững mạnh nhằm vào màu lam nhạt bên trên kết giới mà chém. Sau một kích kia của Nguỵ Vô Tiện, vầng sáng màu lam hơi nhạt đi trông thấy, hồn thể cấu thành kết giới có tính bền dẻo bốn phía kéo dài tựa như thứ hắn đang đánh là nhầm vào một thân người. Ngụy Vô Tiện hô hấp rung lên, ngay sau đó lại là một kiếm chém tới.

”Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi cứ như vậy muốn đem ta giam lại! Nhốt vào Vân Thâm không thành liền đem ta vây hãm ở chỗ này?”

Lại một kiếm chém tới.

“Ngươi còn không bằng trực tiếp gϊếŧ ta một phát cho sạch sẽ!”

“Vây ta chính là ngươi, vì ta mà chết cũng chính là ngươi, Ngươi thật sự dù liều mạng cũng muốn để ta ngoan ngoãn ở đây! Tốt… Tốt lắm, Hàm Quang Quân! Ta biết sai rồi ta hối hận rồi! không có ngươi ta sống không còn ý nghĩa, Ngụy Vô Tiện ta nghiệp chướng quá nhiều cam tâm đền tội, hãy để oán linh khắp núi đem ta ra mà ăn sạch đi... Ngươi! ngươi còn muốn bảo vệ ta? Ngươi bảo vệ ta làm gì…?”

Mỗi lời hắn nói ra đều dùng một kiếm chém tới. Cuối cùng hao hết hỏa khí, kiếm đánh tới kết giới trong nháy mắt bị bắn ra xa rơi mạnh xuống mặt đất.

Hắn kịch liệt thở hổn hển, tóc buông xuống, nước mắt chảy dài, thật lâu tay hắn vịn vào kết giới chán nản quỳ xuống, hắn hữu khí vô lực giương mắt nhìn thấy từng đạo máu tươi thuận như nước liên minh kết giới uốn lượn mà chảy xuống, nhuộm đỏ tay hắn.

Là máu của Lam Vong Cơ.

Như lời hắn nói, hồn thể sẽ bị trọng thương nếu như hắn cố dùng kiếm chém vào kết giới kia. Hắn dựa lưng vào kết giới cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay dính đầy máu.

Nguỵ Vô Tiện tuyệt vọng cười trong đau đớn:

“Lam Trạm… Ngươi để ta sống sót sau đó đem ta xích ở đây, có ít gì chứ?”