Chương 10: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh (3)

Hai ngày trôi qua rất nhanh vẫn không có chuyện gì xảy ra, tại tiểu viện nhỏ nghỉ mát phía sau Tần phủ, Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên lan can gỗ, một chân trên một chân dưới đong đưa, thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới:

“Tiên quân.”

Quay đầu nhìn lại, Ngụy Vô Tiện mỉm cười.

“Hạ công tử.”

Hắn định đứng lên, Hạ Ngôn Chi liền bước đến ngăn lại.

“Tiên quân, ngươi cứ ngồi không cần khách khí.”

Thấy Ngụy Vô Tiện tự nhiên mà ngồi yên y mới hài lòng hỏi:

“Ngươi ngồi một mình nơi này không thấy buồn chán lắm sao? Còn vị tiên quân bạch y luôn đi bên cạnh ngươi đâu rồi?”

“À, y vừa ra ngoài.”

“Tiên quân, không ngại ta có thể gọi ngươi là Ngụy huynh.”

Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc nhìn Hạ Ngôn Chi, không nói lời nào bất vi sở động, nghĩ thầm:

Ngụy huynh sao? gọi như vậy có hơi thân mật quá không Hạ công tử a, ta và ngươi mới gặp không quá ba ngày thôi mà.

Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn là có ý tứ, hắn nói:

“Nếu ngươi nguyện ý thì có thể.”

Hạ Ngôn Chi nhìn Ngụy Vô Tiện ánh mắt tỏ sáng:

“Nếu được vậy thì còn gì bằng... ta lần đầu nhìn thấy ngươi đã có cảm giác quen thuộc, những ngày qua muốn cùng ngươi trò chuyện, nhưng mỗi khi đến gần liền thấy vị tiên quân bạch y kia bên cạnh ngươi không rời nửa bước, ta thực không có cơ hội, hôm nay đúng là ‘vân khai kiến nguyệt, vũ quá thiên minh’ mới được cùng ngươi mặt đối mặt trò chuyện.”

“Hạ công tử quá lời…nhưng ngươi tại sao lại có cảm giác quen thuộc với tại hạ?”

Hạ Ngôn Chi cúi đầu dường như nhớ đến cái gì đó, đôi mắt đột nhiên tối sầm rồi lại khôi phục bình thường ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Vô Tiện.

“Ngụy huynh... ngươi có tin trong thế gian có người giống người không?”

Ngụy Vô Tiện không ngạc nhiên cho lắm trước câu hỏi của y, hắn mỉm cười nói:

“Thiên hạ rộng lớn, người giống người tất nhiêu là đều có thể.”

Hạ Ngôn Chi bước đến gần ngồi tựa vào trụ gỗ đình viện, tư thế không khác với Ngụy Vô Tiện cho lắm, y nói:

“Ta có một vị bằng hữu, dung mạo rất giống Ngụy huynh …mỗi khi nhìn ngươi, ta lại thấy càng giống y không chút khác biệt.”

Ngụy Vô Tiện thong dong đứng dậy.

“Đồng nhân bất đồng mệnh, người giống người cũng không có gì lạ, nhưng ta nghĩ không giống đến mức như Hạ công tử nói, chắc là do ngươi nhớ vị bằng hữu kia nên mới nhìn ta có nhiều điểm giống y.”

Hạ Ngôn Chi mỉm cười:

“Ngụy huynh nói cũng đúng, ta …hơn một năm rồi không được gặp y, tâm nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, cũng nhờ có Ngụy huynh ta mới lại được nhìn thấy cố nhân.”

“Nếu là người còn sống thì ắt sẽ gặp lại.”

Hạ Ngôn Chi cười như không cười nhìn về hướng mênh mông:

“Ngụy huynh nói đúng, chỉ khi còn sống liền có thể gặp nhau, nhưng vị bằng hữu của ta …y đã không còn sống nữa rồi.”

Ngụy Vô Tiện nét cười trên mặt khựng lại, quay người nhìn Hạ Ngôn Chi.

“Hạ công tử, thật xin lỗi.”

Hạ Ngôn Chi: “Ngụy huynh không cần xin lỗi.”

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bàn đá, thanh âm có chút đồng cảm:

“Hạ công tử, mạo muội hỏi ngươi, vị bằng hữu kia của ngươi vì sao lại yểu mệnh chết sớm như vậy?”

Hạ Ngôn Chi trong lòng một trận rung động hít sâu một hơi:

“Ngụy huynh nguyện ý nghe, ta cũng không ngại kể với ngươi.

Ta là người Thanh Hà, Tiêu Tử Minh là vị bằng hữu cùng học từ nhỏ đến lớn, từ đáy lòng muốn cùng y tư thủ nhất sinh một đời bên nhau, có ai ngờ tam trường lưỡng đoạn xảy ra biến cố bất ngờ, phụ thân ta vì đi buôn bị người lừa gạt uất ức mà chết, để lại ta cùng mẫu thân với số nợ Tần gia quá lớn, ta phải rời nhà đến đây làm quản gia, từ đó về sau không gặp lại Tử Minh nữa, một năm trước có về Thanh Hà lại nghe tin y vì bệnh nặng đã qua đời. Thiết nghĩ sống chết có số nhưng vẫn đau lòng không buông bỏ được.”

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: Hạ công tử a, ngươi nếu là không buông bỏ được thì vì cớ gì lại cùng Tần Tiểu Nguyệt kết làm phu thê a, dù người ta thần chí không bình thường nhưng như vậy há chẳng phải lừa dạt tình cảm của cô nương ta sao?

Nghĩ đến đây, lại không nhịn được mà cười khổ một chút, hắn nói:

“Hạ công tử, có câu ‘mệnh lý hữu chung tu hữu, mệnh lý vô mạc cưỡng cầu’ ngươi cũng đừng quá giữ mãi chấp niệm, bằng hữu của ngươi nếu biết, ở cửu tuyền hắn cũng sẽ không thanh thản.”

“Ngụy huynh nói chí phải, chắc là Tử Minh hiểu lòng ta nên mới để ta gặp được Ngụy huynh.”

Hạ Ngôn Chi đem ánh mắt chính diện không tránh né mà nhìn Ngụy Vô Tiện như muốn nói gì đó. Ngụy Vô Tiện bị nhìn chằm chằm đến có chút khó chịu, cảm thấy ánh mắt kia như kim nhằm vào hắn mà chích, hắn cười gượng quay lưng nhìn hướng khác. Liền thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đang đi về hướng thư phòng, khóe môi không tự chủ mà cong lên, quay đầu hướng Hạ Ngôn Chi nói:

“Hạ công tử, đạo lữ của ta đã về, xin thất lễ.”

Nói xong một đường đi về hướng Lam Vong Cơ gọi:

“Lam Trạm.” Vừa đi Ngụy Vô Tiện vừa phất tay.

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhu hòa, môi khẽ nhếch. Vừa đến gần hắn liền nâng tay ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ cười nói vui vẻ. Mỗi bước đi của hai người đều đồng dạng, kiên định rõ ràng.

Trong đình viện Hạ Ngôn Chi nhìn theo bóng dáng hai người từ từ đi vào phòng, trong lòng hiện tại không biết là tư vị gì, chỉ thấy một cỗ trống rỗng tịch mịch đến cực điểm chua xót, giống như vừa bị người khác đoạt đi thứ mà mình yêu quý...đoạt sao? Không phải là đoạt mà căn bản người đó không thuộc về mình, nhưng như vậy thì đã sao? Thật sự trong thiên hạ, Hạ Ngôn Chi này không tin có cái gọi là duyên nợ bền vững ‘duyên khởi tức diệt, duyên sinh dĩ không’.

Hạ Ngôn Chi mỉm cười lẩm bẩm:

“Ngụy Vô Tiện, đúng sai do ta quyết, nhìn nhận là do ngươi, không bàn được mất, vô luận thế nào, dù ngươi đã có đạo lữ, Hạ Ngôn Chi này cũng muốn thử một lần tranh được mất cùng người. Ta không thể tiến vào thế giới của ngươi, nhưng ta sẽ đem ngươi lôi vào trong thế giới của ta.”

Hạ Ngôn Chi nhẹ nhàng mở cửa, trong căn phòng nhỏ, ánh sáng le lói phấp phới những hạt bụi lơ lửng giữa không trung. Một khắc yên tĩnh hắn lại nhớ tới người kia, đã rất lâu tâm trí chỉ nghĩ cách báo thù rửa hận mà hắn đã quên y. Cách tốt nhất để lẩn tránh đau khổ chính là quên đi. Hắn cũng thử quên, cố ý né tránh mọi thứ liên quan đến người kia, cứ nghĩ rằng không nhớ đến, sẽ không đau. Nhưng vẫn rất đau, mỗi đêm hắn hầu như đều mơ tới y, mơ thấy y đang cười, nói với hắn:

“Hãy vui vẻ mà sống đừng nghĩ đến thù hận…chết không phải là hết, chỉ là ngủ một giấc thôi, nếu có kiếp sau nguyện cùng ngươi nối lại đoạn tơ duyên đứt đoạn….”

Trong giấc mơ Hạ Ngôn Chi khóc lóc nắm chặt tay y van xin y đừng đi. Nhưng y vẫn ra đi bỏ lại một mình hắn giày vò trong nuối tiếc cùng đau đớn.

Hạ Ngôn Chi đứng dậy đi đến bên tủ nhỏ, lấy ra một bức tranh, tranh đã cũ có chút phai màu, nam nhân trong bức họa gương mặt không còn nhìn rõ ràng, màu mực hơi loang lỗ.

Những ngón tay mơn trớn vuốt ve gương mặt người trong tranh, hắn nhẹ nhàng thở một hơi gọi: “Tử Minh….”

Tiêu Tử Minh là người hắn yêu.

Ký ức cuồn cuộn trở về giống như thủy triều tràn vào đại não, xâm chiếm tâm trí, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra vào hôm qua, rõ ràng ngay trước mắt.

Tiêu Tử Minh và hắn lúc nhỏ đã quen biết, âm thầm lặng lẽ mà thích, rồi lại âm thầm lặng lẽ nuôi dưỡng tình cảm, không ai nói với ai điều gì nhưng trong lòng đã ước định cả đời có nhau.

Một ngày nọ hắn phải theo sư phụ lên núi tu luyện, tạm chia xa Tiêu Tử Minh, thời gian trôi qua thấm thoát ba năm, cứ tưởng rằng ngày về sẽ như đôi chim liền cánh mãi không chia lìa nhưng có ai ngờ ái nhân bóng dáng đã khuất ngàn trùng mây, thân xác bị vùi sâu dưới ba tấc đất, hắn đau đớn ôm lấy bia mộ khóc than thảm thiết, nhưng dù có kêu gào thế nào cũng không thể mang người trở về.

Cảm xúc thô bạo bốc lên trong lòng, Hạ Ngôn Chi quyết tìm ra sự tình cái chết của Tiêu Tử Minh. Cuối cùng hắn cũng tra ra, gia đình Tử Minh nợ Tần viên ngoại rất nhiều bạc kể từ khi phụ thân y chết, Tần viên ngoại muốn đem nữ nhi thần trí thất thường ép gả cho y, y cự tuyệt nên bị Tần viên ngoại lấy cớ không chịu trả nợ lôi ra đánh thừa sống thiếu chết, sau khi Tử Minh nằm yên bất động sợ xảy ra án mạng Tần viên ngoại gọi mã phu mang y trở về nhà, vì là thư sinh yếu đuối cùng thương thế quá nặng một tháng sau Tiêu Tử Minh qua đời.

Hạ Ngôn Chi tìm mọi cách xin vào Tần phủ làm quản gia, đồng ý cưới Tần Tiểu Nguyệt làm thê tử, từ từ thực hiện kế hoạch thần không biết quỷ không hay mà gϊếŧ người. Nhưng đều hắn không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng cố nhân trong vai trò tiên gia trừ ma vệ đạo, đó là may mắn hoặc là xui xẻo vẫn còn chưa biết được. Nhưng được nhìn thấy người trong lòng đối với hắn đó là niềm vui là hạnh phúc, thầm nghĩ giá như được bên cạnh người đó thì hay biết mấy, nhưng người hắn yêu căn bản không phải vị tiên gia kia mà là Tiêu Tử Minh, Tử Minh của hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, suốt ngày chỉ làm bạn với sách đèn, lời nói luôn thủ lễ, còn vị này lại là người của tiên môn thế gia linh lực cùng võ nghệ tinh thâm, tính tình lại hoạt bát vui vẻ đa mưu túc trí, hai người họ chỉ giống nhau bề ngoài còn những thứ khác đều không giống, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh, mệnh của Tử Minh sao lại khổ đến thế, đau thương đến thế, còn mệnh của hắn cũng khổ cũng đau thương không kém gì Tử Minh.

Mất đi người yêu đến phút cuối cũng không được nhìn thấy mặt, không được nắm dù chỉ là một bàn tay gầy gò, vì trả thù đồng ý cùng người mình không yêu kết làm phu thê, hắn làm tất cả có phải vì yêu Tử Minh mà trả thù cho y, hay là vì tâm ma trong lòng trỗi dậy khi bị người khác cướp đi người mình yêu quý nhất, để rồi sống trong tuyệt vọng, tâm chỉ còn lại là thù hận.

Lần đầu nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, y biết hắn không phải là Tiêu Tử Minh, nhưng tâm vẫn mông lung hướng tới hắn, chỉ đơn giản là trông thấy hắn từ xa tim cũng đập nhanh hơn một nhịp, mắt lại muốn nhìn thêm một chút, tay lại muốn chạm vào.

Hạ Ngôn Chi ôm mặt, nước mắt tràn ra từ lúc nào.

Không!… Hắn chỉ yêu Tử Minh, hắn không yêu vẻ bề ngoài của y, càng không yêu vị tiên gia kia, trái tim hắn chỉ dành cho Tiêu Tử Minh, chỉ Tiêu Tử Minh mà thôi.