Chương 11: Đồng Nhân Bất Đồng Mệnh (4)

Buổi tối ở Tần gia, sau khi cơm nước xong xuôi, ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện vừa nằm ở lên giường liền ôm lấy Lam Vong Cơ, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn.

Khoảng nửa đêm Ngụy Vô Tiện mơ màng chợt thấy đầu giường giống như có một bóng người đang ngồi. Hắn vội vàng mở to mắt, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên mặt đất liền nhìn thấy bóng người, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ:

“không phải quỷ là tốt rồi” định mở miệng gọi “Lam Trạm”

Người đang ngồi đột nhiên một tay ôm lấy hắn kéo vào trong lòng, ghé vào tai nhẹ giọng nói: “Đừng động.”

Thanh âm Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thổi qua tai, Ngụy Vô Tiện nghe được giọng nói quen thuộc vì vậy gật gật đầu, ý bảo đã hiểu, ngay lúc đó hắn dùng linh lực thu liễm khí tức.

Cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, bóng dáng hắc y cao gầy nhảy vào mang theo sát khí trùng trùng. Hắc y nhân liếc mắt nhìn quanh một lượt gian phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía giường bên này, chỉ thấy một thân bạch y nhân đang ôm một hắc y ngồi cùng một chỗ, người đang ngồi còn hướng hắn dơ tay vẫy vẫy mỉm cười.

“Đã đến a, có nên ngồi xuống uống chén trà ăn cái bánh cùng đàm đạo không?”

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện ánh mắt khó hiểu như muốn nói: Còn không nhanh qua bắt người, lại muốn cùng sát thủ tán gẫu sao?

Ngụy Vô Tiện như hiểu ý vỗ vai y cười hề hề:

“Đã đến rồi nói vài câu hãy động thủ cũng chưa muộn.”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh mắt hắc y kia nhìn hai người bọn họ một lúc liền vung kiếm lao đến, thân hình hắn chuyển động nhanh nhẹn vô cùng, kiếm khí cực kỳ nham hiểm, nhưng hắc y kia lại chỉ tấn công một mình Lam Vong Cơ, những lúc Ngụy Vô Tiện đánh tới hắn đều tránh né, kiếm quan vẫn nhầm hướng Lam Vong Cơ liên tục xuất thủ.

Đánh nhau mấy hiệp, cả gian phòng loạn thất bát tao, hắc y nhân dự cảm bản thân không phải là đối thủ của hai người kia, đột nhiên lùi lại dùng hết linh lực xuất ra một đạo kình phong đánh lui Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, sau đó nhanh như một cơn gió lao thẳng ra cửa sổ chạy vào sân lớn.

Lam Vong Cơ thu hồi Tị Trần cùng Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đuổi theo. Giữa sân hắc y nhân đột nhiên dừng lại từ trong ngực lấy ra một phù triện nhìn sang hướng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đang đuổi đến, hắn xoay người hướng phòng Tần viên ngoại, gót một chút linh lực đốt cháy phù triện trong tay, tấm phù nhanh chống cháy hết chỉ còn tro tàn rơi xuống, hắn bắt lấy tro tàn trong lòng bàn tay nhằm hướng phòng Tần viên ngoại thổi một cái.

Tro tàn nương theo cơn gió mạnh mẽ bay đi, liền sau đó vang lên tiếng thét cùng tiếng khóc chói tai phát ra từ phòng Tần viên ngoại, chủ nhân tiếng khóc la kinh thiên động địa đó không ai khác là Tần phu nhân.

“Á …. a…. Người đâu…. mau đến xem lão gia đi.”

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhìn nhau một cái cùng lúc nói:

“Chú hiến tế linh hồn!”

Hắc y nhân cười lạnh nói:

“Nếu không vào, e là sẽ không còn kịp nữa.”

Ngụy Vô Tiện kéo tay Lam Vong Cơ nói:

“Ngươi vào xem Tần viên ngoại, ta ở đây bắt hắn.”

Lam Vong Cơ nhìn hắc y nhân rồi quay nhìn Ngụy Vô Tiện gật đầu:

“Um, cẩn thận.”

Nói xong y nhanh chóng chạy vào phòng, Tần viên ngoại toàn thân run rẩy, mắt trợn trắng cổ họng lách cách rung động, miệng càng lúc càng mở thật lớn, lộ ra vẻ quỷ dị. Một bàn tay như xương khô xé rách cuống họng vươn ra, chầm chậm bấu vào gương mặt, sau đó “rắt” một tiếng đầu Tần viên ngoại liền lăn xuống đất, Tần phu nhân sợ hãi khóc róng sau đó ngất lịm đi, Lam Vong Cơ liền triệu hồi cỗ cầm, những ngón tay lả lướt hướng thân thể Tần lão gia cùng bàn tay ác linh kia trấn áp.

Bên ngoài hắc y nhân cùng Ngụy Vô Tiện đã đánh nhau mấy hiệp, Ngụy Vô Tiện vung tay đánh một chưởng về

phía hắc y, hắn liền lùi về phía sau, thanh âm Ngụy Vô Tiện vang lên:

“Hạ công tử, còn cần phải che mặt sao, ta nhận ra từ lúc ngươi bước vào phòng.”

Hắc y nhân thu liễm linh lực từ từ kéo khăn che mặt xuống, mỉm cười nói:

“Ngụy huynh, có phải ngươi có chấp niệm với ta, nên sớm như vậy liền nhận ra, cái này ta thật sự là vui mừng vô hạn.”

“Là do sát khí cùng chú ngữ trên người của ngươi quá nặng, lúc ở đình viện ta đã nhận ra.” Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:

“Ngụy Vô Tiện ta chỉ có một chấp niệm duy nhất đó là người trong phòng kia, còn ngươi…mơ cũng không thấy a.”

Hạ Ngôn Chi thong dong, mặt không biểu cảm:

“Sao cũng được, suy nghĩ của người khác ta thực không quá quan tâm. Ngụy huynh, đám tiểu bối của ngươi hiện tại ầm ĩ như vậy mà không thấy người nào, ngươi không thấy lạ sao?”

Trong nhà vang lên tiếng của rất nhiều người hầu. Lao xao, sợ hãi, hỗn loạn, bỏ chạy. Nhưng một bóng dáng đệ tử Lam thị đều không thấy, đám tiểu bối này ngày thường chỉ cần nghe một chút tiếng động liền như ông vỡ tổ, nhưng hiện lại không thấy đâu, Ngụy Vô Tiện nhíu mày:

“Ngươi đả động tay động chân với bọn chúng?”

“Ta không làm gì a, chỉ là cho các thiếu niên kia uống một ít nước phù, nếu như ta lại đốt phù triện ra lệnh cho ác linh đến, thì mệnh của chúng chắc chắn sẽ không thể tồn tại đến sáng mai… Ngụy huynh, sống hay chết còn tùy vào hành động của ngươi.”

“Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn ngươi…đi theo ta.”

Hạ Ngôn Chi nhón chân nhảy lên mái nhà, Ngụy Vô Tiện liền nhảy phất theo sau, cả hai biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

Lam Vong Cơ đã giải trừ xong ác linh liền chạy ra sân lớn nhưng hiện tại đã không còn thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện cùng hắc y nhân kia đâu, y gọi lớn:

“Ngụy Anh….”

Trong ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành cả đám tiểu bối bị buộc lại, đang ầm ĩ cải nhau:

“Đã bảo đừng uống nước, khi ra ngoài thì không uống, vừa thấy trà là tranh nhau, bây giờ thì hay rồi…” Lam Cảnh Nghi lẩm bẩm.

“Cảnh Nghi, ngươi cũng có uống cơ mà, tại sao lại đổ hết cho bọn ta chứ?”

Một đệ tử lại chen vào:

“Đúng rồi, ai biết trong trà có mê dược a? Nếu biết đã không uống đi.”

Lam Tư Truy:”Đừng có ngồi đó mà cãi nhau, nghĩ cách mở trói rồi đi báo cho Ngụy tiền bối cùng Hàm Quang quân biết.”

Vừa dứt lời cánh cửa được mở ra, Hạ Ngôn Chi thong dong bước vào.

“Không cần báo, Ngụy tiền bối của các ngươi đến cứu các ngươi ngay thôi…Đúng không Ngụy huynh.”

Ngụy Vô Tiện từ cửa đi vào, mặt không biểu cảm nhìn đám thiếu niên đang bị trói trong góc nhà, ánh mắt không chớp động, Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Có ai bị thương không?”

Cả đám tiểu bối vừa thấy hắn đều nhao nhao vừa vui mừng vừa lo sợ.

Lam Cảnh Nghi kinh hoảng:

“Ngụy tiền bối người sao lại tới đây, là bị hắn bắt tới sao?”

Lam Tư Truy từ nãy đến giờ vẫn đau đáu nhìn Ngụy Vô Tiện, hiện tại mới mở miệng:

“Ngụy tiền bối người cũng bị hạ chú?”

Ngụy Vô Tiện lắc đầu:

“Ta không sao” Hắn quay sang Hạ Ngôn Chi:

“Ngươi muốn sao mới chịu thả người?”

Hạ Ngôn Chi mỉm cười:

“Ngụy huynh, ta muốn chiêu hồn Tử Minh luyện y thành hung thi.”

Ngụy Vô Tiện: “Có hồn phách cũng cần có thân xác mới có thể luyện thi.”

“Chuyện đó thì không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần viết ra phương pháp, tự ta sẽ làm.”

“Được, ngươi mau thả người, giải chú ngã quỷ trên người bọn chúng, ta sẽ nói cho ngươi biết cách luyện thi.”

“Được, nhưng trước hết Ngụy huynh nên uống cái này.”

Hạ Ngôn Chi lấy từ trong áo ra một cái lọ trắng đưa cho Ngụy Vô Tiện, nói:

“Yên tâm đây không phải là độc dược, chỉ là muốn khống chế linh lực của ngươi lại trong vòng mấy ngày, Di Lăng lão tổ quỷ kế đa đoan ai biết được ngươi sẽ giở trò gì, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi, vị đạo lữ kia của ngươi ta càng đánh không lại.”

Lam Cảnh Nghi hét lớn:

“Ngụy tiền bối, người đừng uống, hắn là tên gian xảo chắc chắn khi người uống linh lực bị khống chế sẽ không đánh lại hắn, hắn liền quay lại gϊếŧ sạch hết chúng ta.”

Hạ Ngôn Chi xuất một đạo phù triện đốt cháy, lập tức dây trói các thiếu niên liền biến mất, hắn lại lấy ra lọ dược trong ngực ném về phía Lam Tư Truy nói:

“Đây là giải chú ngã quỷ, uống trong vòng một canh giờ sẽ hóa giải…. Ngụy huynh, ta không lừa ngươi, nếu ngươi còn không uống ta liền đốt phù triện, đám thiếu niên kia dù có uống giải chú cũng sẽ bị quỷ hồn xé… đoán xem ngươi nhanh hay ta nhanh.”

Vừa nói Hạ Ngôn Chi vừa đưa lọ dược lên trước mặt Ngụy Vô Tiện, hai ngón tay bên kia của hắn đã kẹp phù triện. Ngụy Vô Tiện nhận lấy lọ dược mở ra uống một lược, cả đám tiểu bối nước mắt đầy mặt la hét.

“Ngụy tiền bối…. Ngụy tiền bối….”