Chương 9: Taxi

Hàn Đông dời tầm mắt từ dưới đất chuyển lên mặt của Miêu Miểu, sau đó chậm rãi dời đi: "Cô bây giờ có thể kiếm tiền được không?"

"... Chắc là không nhanh như vậy có thể kiếm được, vì còn muốn tích góp mua nhà, tiền mua xe đúng là một khoảng bất ngờ ngoài dự tính.” Miêu Miểu cau mày đau lòng.

Hàn Đông chớp mắt, suy nghĩ chốc lát, hỏi: "Cô có bằng phép lái xe sao?"

"Có nha. Không phải em vừa lái xe và dừng ở đây đó sao?"

"Thời gian nhàn rỗi nhiều không?"

"Cũng... được." Miêu Miểu đếm ngón tay để tính toán thời gian của chính mình, cuối cùng thẹn thùng cười, "Hơn nửa thời gian đều là em lười biếng nằm nhà."

"Vậy hãy để cho chiếc xe này phát huy tác dụng của nó." Hàn Đông buông mắt.

Hoàng Như Như cùng Trịnh Lâm Thiên ở một bên nghe Hàn Đông nói mà sững sờ, sau đó Hoàng Như Như đột nhiên vỗ tay một cái, tự nhiên hiểu ra: "Đúng vậy! Miểu Miểu, chị có thể đi lái xe!"

"Hả?"

"Book car! Bây giờ không phải là rất phổ biến sao! Lại rất có lợi. Chị có bằng lái xe, không có thói quen xấu, hoàn toàn có thể trở thành tài xế đó nha!" Hoàng Như Như hưng phấn nói.

Miêu Miểu càng nghe, mắt càng mở lớn, trong mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ: "Đúng vậy! Tại sao tôi không nghĩ tới, thời gian lười biếng ấy có thể đem ra để lái xe! Quá tuyệt vời! Ông chủ, Như Như, hai người các ngươi quá thông minh!"

"..." Trịnh Lâm Thiên nhìn bọn họ không nói gì.

Tại sao cậu lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhỉ?

Qua một tháng mở dịch vụ đặt xe, Miêu Miểu phát hiện cuộc sống của vui vẻ hơn rất nhiều.

"Gần nhất, tôi đang làm tài xế, hãy gọi tôi là ‘Tài Xế Mèo’. Có điều khách hàng thích phàn nàn quá, tôi cũng phải tập quen dần. Hơn nữa... tiền phạt rất nhiều, rồi bị trừ điểm nữa. Haizzz!" Miêu Miểu vừa vẽ vừa than thở trong lúc phát sóng trực tiếp.

"Có một bác gái hỏi thẳng tôi, cháu gái, cháu có bằng lái xe chưa vậy, nếu chưa có thì đi cùng bác đến đồn cảnh sát giao thông tự thú nào. Bác tin chắc rằng bằng lái xe của cháu là mua. Bác phải gọi 110 đây, sợ quá!"

Nhưng mà người xem lại chẳng ai thương xót cô, trên màn hình nhanh chóng hiện ra "233333", "Ha ha ha", "HHHHH"…

Miêu Miểu liếc nhìn màn hình một cái, ánh mắt dưới kính tràn đầy oán niệm: "Tuy rằng tôi đóng mục nhận quà tặng, thế nhưng vẫn còn có nhiều bạn tặng xe. Hiện tại, tôi nhìn thấy xe thì đều cảm thấy buồn nôn đây nè."

Thỏ Nhỏ nhảy lên bàn, giẫm vào bản vẽ của Miêu Miểu, cô vội vàng ôm nó xuống: "Ôi tổ tông của tôi ơi, đây là tấm thứ ba rồi, nếu con phá nữa thì mẹ không có tiền mua cái thứ tư đâu."

Nói đến tiền, cô vội hướng khán giả nói: "Mà thật kỳ quái, tại sao tôi lái xe kiếm tiền thêm mà hình như tường tiết kiệm của tôi không tăng?"

"Meo~” Thỏ Nhỏ kêu to một tiếng.

"Phương tổng, có cần tôi tìm người đưa anh đi không?" Trần Đạc dò hỏi Phương Lai Dương.

Phương Lai Dương đưa tay làm động tác ngừng lại: "Không cần, trời mưa xuống sẽ phiền phức lắm. Tôi gọi taxi được rồi."

Trần Đạc nhìn một chút bên ngoài đường phố, hiện tại ngay giờ cơm, taxi đều đang cao điểm, đường lại bị tắc. Trời đang mưa, taxi đang được gọi liên tục, cơ bản không thể tìm được xe trống.

Phương Lai Dương rõ rang cũng nhận ra điều này, thở dài nói: "Quên đi, uống rượu lúc bụng rỗng quá hại dạ dày. Tìm chỗ ăn lót dạ trước đi."

Trần Đạc gật đầu, có nhà hàng Nhật dưới khách sạn này, ở một lối ra khác. Trần Đạc đưa Phương Lai Dương hướng đến lối ra bên đó.

Buổi chiều, có một đối tác mời Phương Lai Dương đến KTV để hát, Phương Lai Dương khước từ không xong, không thể làm gì khác hơn là phải đi, kết quả phải uống vài chai bia, bây giờ Phương Lai Dương đang rất buồn bực. Mà Phương Lai Dương lại dễ dàng say xe, và quen việc tự lái xe của mình. Tuy nhiên, cả hai người đều uống rượu, không có cách nào lái xe. Loại xã giao đúng là khiến người ta khó chịu.

Nhà hàng Nhật không có nhiều người, có lẽ vì nó được mở trong khách sạn năm sao và giá cả không thấp. Phương Lai Dương tìm chỗ ngồi sát bên cửa sổ. Trần Đạc khuôn phép không nói lời nào, cứ dựa theo sở thích của Phương Lai Dương mà gọi món. Hai người ngoài giờ làm việc chỉ biết nhìn nhau, không biết nói gì.

Trần Đạc không muốn sếp tiếp tục nhìn mình chằm chằm, lúng túng nhếch môi xấu hổ nhìn xung quanh rồi chỉ vào một bàn khách phía sau: "Anh… anh xem… cô gái đó đến đây ăn một mình lại còn đội mũ trong lúc ăn."

Phương Lai Dương bị chủ đề của hắn làm cho lúng túng, đảo mắt quay đầu lại nhìn một chút.