Chương 10: Sushi

Trong phòng ăn ánh sáng ấm áp, có một chiếc bàn đôi ở góc sau lưng, đối diện với họ, có một cô gái đeo kính gọng đen to, đội mũ lưỡi, tóc xõa và mặc áo len dài màu hồng phấn. Trên bàn đặt năm, sáu món ăn, bao gồm, sashimi, sushi và ramen, số lượng tương đương phần ăn dành cho hai người Phương Lai Dương và Trần Đạc. Lúc này, cô gái nhỏ đang nhàn nhã gắp một một sushi đưa vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ.

Ánh sáng ở góc bàn của cô gái khá tối, tóc dài lại che cả khuôn mặt nên Trần Đạc không để ý đó chính là khuôn mặt của Miêu Miểu trên chứng mình thư, Kê Ti Miêu tiêu thư.

Tiểu thư Kê Ti Miêu của chúng ta, trong buổi phát sóng trực tiếp tối qua đã đau khổ mà hỏi cư dân mạng rằng: "Tại sao số tiền tiết kiệm của tôi không tăng lên?" Sau đó, cô ấy không còn nghĩ đến vấn đề tìm ra câu trả lời mà tiếp tục tiêu xài vào việc ăn uống mỗi ngày. Ngày hôm qua, nghe có một bạn nói rằng dưới khách sạn năm sao có một nhà hàng bán đồ ăn Nhật chính tông, Kê Ti Miêu không kiềm chế được mà tìm đến.

Lấy lại tinh thần, Kê Ti Miêu cố gắng hết sức lôi kéo được hơn chục khách rồi nhân danh “tự thưởng bản thân” mà nhồi nhét đồ ăn vào miệng.

“Bát mì tonkotsu này là món ngon nhất tôi từng nếm!” Miêu Miểu cảm động đến suýt chút nữa bật khóc. Cô đăng ảnh đồ ăn vừa chụp là cận cảnh món ramen lên Weibo: Tối nay ăn cái này! Ramen rất ngon! Số một thế giới!

Người hâm mộ bình luận rất nhanh, trên căn bản đều là:

"Mọi người có phát hiện, từ khi Miêu Miêu có xe, thì cô ấy ăn rất nhiều không? Nghĩ kỹ đi!"

"Miêu Miêu, cô không thể tiết kiệm tiền như thế này được."

"Nhà hàng này tôi từng đi ăn rồi! Đắt lắm! Miêu Miêu, hôm nay cô chạy được mấy chuyến xe rồi?"

Miêu Miểu ngậm một ít mì, liếc mắt nhìn điện thoại rồi đặt xuống tập trung ăn.

"Phương tổng, sushi đến rồi, có muốn ăn sushi trước không?" Trần Đạc nhắc nhở Phương Lai Dương.

Phương Lai Dương cau mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, một lát, để điện thoại di động xuống, nhìn quanh một vòng những thực khác trong nhà hàng, tầm mắt nhìn về cặp tình nhân, mỉm cười rồi thầm mắng mình không hiểu ra sao.

Trần Đạc sốt sắng mà liếʍ liếʍ môi, lại hỏi lần nữa: "Phương tổng, sushi… Anh có muốn ăn không?" Nhanh tay gắp miếng đầu tiên.

Hắn cũng rất đói rồi đây!

Phương Lai Dương gật đầu nhưng không vội động đũa, trái lại hỏi Trần Đạc: "Lần trước tặng xe, anh có nhìn thấy mặt không?"

"Hả?" Trần Đạc không kịp phản ứng, sửng sốt một lát rồi mới hiểu ra là Phương Lai Dương đang hỏi cái gì.

Trần Đạc thầm mắng một trận, là ai tỏ vẻ lạnh lùng nói rằng không quan tâm, vậy bây giờ sao lại hỏi. Nhưng hắn vẫn cung kính trả lời: "Không gặp, là biên tập của Lục Thế Văn Hóa đứng ra làm thay thủ tục."

"Thế à." Phương Lai Dương gật đầu, nhấc lên đũa chuẩn bị kẹp sushi.

Trần Đạc trong lòng chờ đợi, chỉ cần Phương Lai Dương động đũa là sẽ theo ngay chân sếp mà bắt đầu ăn ngay.

"Cạch!" Không nghĩ tới Phương Lai Dương lại bỏ đũa xuống, một tay nắm chặt đặt nhẹ lên bàn, mặt đau khô hỏi Trần Đạc: "Trợ lý Trần, đặt xe trực tuyến là cái gì thế?"

"…" Hả?

Trần Đạc đầu óc mơ hồ, nhìn Phương Lai Dương một cách khó hiểu.

Phương Lai Dương bối rối, cầm điện thoại ra hiệu với hắn: "Quên đi, anh đừng giải thích, tôi sẽ tự mình tìm hiểu."

Trần Đạc gật đầu, nhìn chằm chằm vào miếng sushi một cách thèm thuồng.

Nhân viên phục vụ lên món ăn thứ hai, một tô mì ramen xương heo nóng hổi.

Đây là Trần Đạc tự đặt món này, hắn tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm về phía Phương Lai Dương, nhẹ nhàng nói: "Phương tổng… tôi… đầu tiên… ăn món này nha?"

Phương Lai Dương không thèm nhìn hắn, xưa tay để hắn ăn trước. Trần Đạc lúc này như trút được gánh nặng, lao vào ăn.

"Trợ lý Trần, đặt cho tôi một chiếc xe." Phương Lai Dương đưa điện thoại di động đến trước mặt Trần Đạc.

"Phụt…” Trần Đạc gần như phun hết nước súp ra khỏi miệng, vội vàng dùng giấy ăn lau màn hình điện thoại, thật may là nước không văng vào đó.

"Sao?"

Phương Lai Dương lại đưa điện thoại đến trước mặt Trần Đạc, vẻ mặt nghiêm túc như đang giao việc: "Trợ lý Trần, tôi muốn dưới đặt một chiếc xe."

Trần Đạc chớp chớp mắt, chậm rãi cầm điện thoại lên, bất đắc dĩ tải phần mềm đặt xe cho Phương Lai Dương, sau đó trầm ngâm hỏi: "Phương tổng… anh không biết tải sao?"

"Tôi biết."

"…" Vậy tại sao kêu hắn làm?

"Tôi muốn ăn cơm." Phương Lai Dương nói một cách thẳng thắn rồi đặt sushi trước mặt hắn.