Chương 8: Kiếm Tiền

Đây là thời điểm đông khách nhất, tiệm mì làm ăn rất tốt, dù không lớn, chỉ có ba người, một trong số đó là Hoàng Như Như, là sinh viên bán thời gian của trường Đại học gần đây, phụ trách phục vụ và kiêm thu ngân. Ông chủ quán là đầu bếp, người học việc thì ngoài phụ bếp kiêm luôn rửa bát và dọn dẹp, bận tối mày tối mặt. Miêu Miểu cũng không muốn Hoàng Như Như bởi vì hóng chuyện mà lơ là việc đang làm.

"Được rồi, lát ăn xong đừng đi vội, ở lại kể chuyện. Mua xe là việc tốt, tại sao lại trở thành chuyện phiền lòng?" Hoàng Như Như dặn dò xong thì xoay người vội vàng đi làm việc.

Miêu Miểu đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô chồm đến muốn kéo tay Hoàng Như Như: "Này, chị còn chưa gọi món..." nhưng đã quá muộn, em ấy đã đến bàn khác ghi món ăn.

"Ăn gì?" Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu Miêu Miểu.

Khi Miêu Miểu ngẩng đầu lên, ánh mắt như bị cuốn vào đôi mắt đen như mực của đối phương, nàng thở dài, nằm nhoài trên bàn: "Như cũ đi, ông chủ."

Hàn Đông ra một cuốn sổ nhỏ và đặt bút viết: "Một phần cơm gà xé cay, thêm chút cay và một quả trứng luộc?"

"Đúng rồi."

Hàn Đông gật gù, đang muốn quay lại bếp thì bị Miêu Miểu gọi lại: "Này, ông chủ."

Hàn Đông quay đầu lại, trầm mặc, cay mày nhìn cô. Thế nhưng Miêu Miểu có thể nhìn ra ý của anh, Miêu Miểu gãi gãi mặt: "Lần kia… có một ngày không bán, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì." Hàn Đông lắc đầu một cái.

Miêu Miểu xoa xoa tay, lúng túng nói rằng: "Cái kia... lần trước bị bất ngờ nên bữa trưa đó giải quyết chóng vánh, đến mức rất khó chấp nhận... Như Như có Wechat của em, lần trước em ấy không đi làm vì bận làm bài kiểm tra, nên cũng không biết là ông chủ nghỉ bán hôm ấy. Nếu như... sau này không mở cửa, có thể nói cho em biết trước một tiếng không?"

Hàn Đông nhíu mày: "Đưa điện thoại đây."

"Hả?"

"Số điện thoại của cô." Hàn Đông lời ít mà ý nhiều trả lời.

"À. 135××××××××, nhớ không, có muốn viết ra không?" Miêu Miểu hỏi.

"Không cần." Hàn Đông lắc đầu một cái, "Tôi nhớ rồi."

"..." Miêu Miểu gật gù, nhìn Hàn Đông lạnh lùng trở lại bếp.

Kỳ quái, trí nhớ tốt như vậy... tại sao phần ăn "như cũ" của cô phải viết lại...

"A... Cuối cùng cũng xong, hành em hơn một giờ. Miểu Miểu, đừng nói chị đợi rồi ngủ luôn rồi nha?" Hoàng Như Như đấm lưng đấm chân tập tễnh đi đến ngồi đối diện Miêu Miểu.

Miêu Miểu lắc lắc điện thoại: "Không có lâu, chỉ là điện thoại sắp hết pin rồi."

"Miêu tỷ! Nghe nói chị mua xe! Lúc nào chở mọi người đi hóng gió đây?" Học trò của Hàn Đông, Trịnh Lâm Thiên từ trong bếp đi ra, vừa ra đã nghe thấy cậu ta lớn tiếng la lên.

Trịnh Lâm Thiên năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, so với Hoàng Như Như thì nhỏ hơn. Mười tám tuổi cậu đã theo Hàn Đông học trù nghệ. Nghe cậu ta khoe khoang, Hàn Đông là một đầu bếp rất lợi hại, cho nên mới theo Hàn Đông học tập. Có điều Miêu Miểu cũng không rõ lĩnh vực này.

Miêu Miểu cười trả lời cậu ta: "Không phải chị mua! Đi ra đây nghe chị kể này!"

"Ồn ào quá." Này không phải giọng của Trịnh Lâm Thiên mà là của Hàn Đông trong bếp bước ra. Anh ta đứng trong đại sảnh liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi Miêu Miểu: "Xe của cô à?"

Miêu Miểu méo xệch: "Chẹp… nói như thế nào đây, hẳn là của em."

Trịnh Lâm Thiên dọn dẹp xong đồ vật, chạy vội ra: "Đợi đã, em đến rồi, nhanh nhanh kể đi nào”. Sau đó cậu ta đẩy Hoàng Như Như xích vào bên trong, một bộ dạng học sinh ngoan ngoãn đang chờ nghe cô giáo giảng bài.

Miêu Miểu mặt đen lại, nhìn Hàn Đông vốn không có hứng thú gì đặc biệt ngồi dời ghế sang một bên, tựa hồ lơ đễnh ngồi nghe: "Aizzz... Chuyện này rất hiếm có..."

Mọi người ở đây đều biết Miêu Miểu là họa sĩ truyện tranh, thế nhưng không biết Miêu Miểu vẽ cái gì. Miêu Miểu giản lược và kể tóm tắt sự việc, bất đắc dĩ than thở: "Chính là như vậy, hiện tại tôi đau đầu gần chết."

"Thánh thần ơi... Ferrari đó nha." Hoàng Như Như trợn mắt há hốc mồm thán phục.

"Miêu tỷ ơi, trúng xổ số còn không đủ mua một chiếc xe. Đại gia này quá hào phóng rồi!"

Miêu Miểu khổ não: "Nhưng mà... đây không phải là tiền chị kiếm được. Cảm giác không phải của mình, cảm thấy xấu hổ lắm. Mọi người nói xem, làm sao bây giờ?"

Miêu Miểu vốn dĩ muốn hỏi ý kiến của Hoàng Như Như và Trịnh Lâm Thiên, hai người quen thuộc với cô, nhưng không ngờ hai người ấy lại trả lời bằng ánh mắt ngạc nhiên: "Có gì đâu, nếu là em thì em nhận luôn. Việc gì phải lo lắng không dám nhận."

Miêu Miểu vừa nghe liền ngao ngán.

Ngược lại, người cô không thân thuộc là Hàn Đông, nãy gờ vẫn im lặng thì lại đột nhiên nói: "Kiếm tiền trả tiền xe, không quan hệ. Coi như tự mình mua."

"..." Miêu Miểu vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, liều mạng gật đầu, hận không thể nhào tới ôm lấy đùi Hàn Đông: "Ah… đúng đúng, cứ như vậy!"

"Nhưng kiếm nhiều tiền bằng cách nào đây?" Miêu Miểu theo bản năng hỏi dò ý kiến Hàn Đông.