Chương 7: Mua Xe Hả?

"Tôi?" Phương Lai Dương nhíu mày nhìn hắn: "Tôi tại sao phải đi? Tôi không có thời gian."

Trần Đạc khóe môi giật giật: "Vậy thì... Kê Ti Miêu tiểu thư đến thời điểm làm thủ tục, thì tên tuổi là..."

"Ồ, anh không cần nói với tôi, tôi không có hứng thú." Phương Lai Dương lạnh lùng từ chối.

"..." Ồ, này sai kịch bản rồi.

Trần Đạc oán thầm, Phương tổng hào phóng tặng Ferrari, đó chẳng phải là tình tiết người hâm mộ cuồng nhiệt sao? Làm sao mà lại lãnh đạm thế này...

"Tôi chỉ thích cách cô ấy cổ vũ mọi người làm việc, thích tranh cô ấy vẽ. Còn đối với việc cô ấy là ai, trông thế nào và tích cách ra sao thì tôi không hứng thú. Chúng tôi chỉ là hai đường thẳng song song, giao nhau vì cố gắng nỗ lực, ngoài ra không gì thêm" Phương Lai Dương lý trí cực kỳ.

Trần Đạc đã hiểu.

Phương Lai Dương hơn hai năm trước, là một người cực kỳ trì hoãn, ký kết hợp đồng cũng chẳng nhanh lẹ. Khi có cuộc họp, dù không đến muộn nhưng chẳng bao giờ chịu đọc thông tin trước cuộc họp.

Tình huống như vậy kéo dài, bệnh trì hoãn càng lúc càng nặng, khiến Phương chủ tịch – cha của Phương Lai Dương lúc ấy vô cùng tức giận. Có một còn đuổi anh ta ra khỏi phòng rồi ném anh ta đến chi nhánh để làm việc.

Mà từ khi Phương Lai Dương ngẫu nhiên đọc được một bộ truyện tranh, đồng thời theo dõi phát sóng trực tiếp họa sĩ vẽ tranh thì tình huống trên bỗng có chuyển biến tốt.

Và họa sĩ truyện tranh kia chính là Kê Ti Miêu.

Khi mới bắt đầu, Phương Lai Dương theo phát sóng trực tiếp của Kê Ti Miêu mà đem tài liệu xử lý. Tựa hồ như có người khích lệ, cổ vũ làm việc thì Phương Lai Dương tính cực lên rất nhiều. Về sau, khi Kê Ti Miêu không phát sóng trực tiếp thì Phương Lai Dương cũng quen với việc xử lý công việc của mình hàng ngày. Vì sự cải thiện tích cực này, Phương Lai Dương liên tiếp đàm phán thành công một số dự án lớn, làm giá cổ phiếu công ty tăng mạnh.

Phương Lai Dương từ nhỏ đã là một người không thích mắc nợ người khác. Anh cảm thấy là Kê Ti Miêu đã giúp mình rất nhiều. Anh là nợ ân tình của người khác nên để cảm ơn thì anh tặng quà. Đó thật sự chỉ là lời cảm ơn đơn thuần mà thôi.

Trần Đạc tin tưởng rằng Phương Lai Dương căn bản không biết hành động ép người nhận Ferrari của mình đã khiến Kê Ti Miêu bị ảnh hưởng thế nào. Hắn đã đọc qua bài hot topic trên diễn đàn Mầm Đậu.

Nhìn thấy Kê Ti Miêu sẽ bởi vì ông sếp của mình mà tụt xuống hạng ba thì cảm giác có hơi... vi diệu đây.

Phương Lai Dương xử lý xong tài liệu thì để sang một bên, gõ gõ bàn: "Ngẩn ra làm gì? Cầm đi này."

Trần Đạc hoàn hồn, vội vàng đứng dậy đi đến bàn làm việc của sếp, ôm đi đống tài liệu dày cộm.

"Ngày mai đi Lục Thế Văn Hóa, thuận tiện hỏi xem 《Thành phố của mèo leo núi dũng cảm》 tập 3 khi nào phát hành." Phương Lai Dương nói theo Trần Đạc.

Trần Đạc suýt chút nữa lảo đảo mà rơi hết tài liệu.

Tuyệt vời, sếp của hắn mê thế giới ảo tưởng.

Miêu Miểu đưa thông tin cá nhân và giấy chứng nhận cho Hứa Lăng Vân hỗ trợ làm thủ tục sang tên xe. Theo ý tứ của [Mặt Trời Đang Trở Lại] thì nhà anh ta bán xe, bởi vậy trực tiếp chọn một chiếc xe mới cho Miêu Miểu, còn giúp nàng lấy biển số.

Chọn được rồi. Đợi Hứa Lăng Vân giúp cô lái xe đến dưới lầu, Miêu Miểu vẫn còn chìm trong ảo giác, không tin đây là sự thật. "Tới... lái tới rồi à?"

Miêu Miểu cảm giác thế giới này rất vi diệu.

"Ừ yên tâm đi, Ferrari trả lại rồi. Chiếc này không bằng con số lẻ của Ferrari, vậu mà chịu sao?" Hứa Lăng Vân lắc đầu tiếc nuối.

"Đừng tiếc. Đi xe phổ thông, em cũng thấy an tâm hơn."

Tiễn Hứa Lăng Vân ra về, Miêu Miểu nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ ăn trưa, đang vừa vặn ở dưới lầu, cô liền lái xe đậu vào bãi đỗ của quán mì rồi bước vào trong.

"Ồ, Miểu Miểu, chị mua xe hả?" Miêu Miểu vừa vào cửa, liền nghe Hoàng Như Như, nhân viên phục vụ tại quán mì nghi hoặc hỏi mình.

Miêu Miểu tìm đến chỗ ngồi quen thuộc trong góc, gục xuống bàn xua tay: "Đừng nhắc chuyện này, phiền lòng lắm."

"Sao vậy?" Hoàng Như Như ngồi vào chỗ đối diện Miêu Miểu mà tò mò hỏi.

Miêu Miểu xua tay: "Nhanh làm việc của em đi, đừng ở đây tám nữa."