Chương 6: Ý Gì?

Đây là ý gì? Câu này cũng thật kỳ quái. Miêu Miểu thấy lạnh cả người mặc dù trong phòng thì rất ấm áp. Đừng nói người này thầm mến cô đã lâu nha. Tuy nhiên, câu nói này rất dễ gây hiểu lầm.

"Có ý gì?" Miêu Miểu hỏi đối phương.

“Cô giúp tôi có động lực hoàn thành công việc, bởi vì có cô mà tôi đàm phán ký được đơn hàng lớn. Gộp lại, vượt xa giá trị chiếc xe này. Chiếc xe này coi như là tiền hoa hồng cho cô."

Ôi trời, càng khiến người ta hiểu lầm. Cái gì gọi là tiền hoa hồng, cô khiến người ta có thêm động lực làm việc! Là bởi vì cô!

Miêu Miểu vội vàng bấm vào trang cá nhân của đối phương để xác định giới tính. Sauk hi nhận ra giới tính là “Nam” thì cô vẫn không tin tưởng mà hỏi: "Bạn là… nam à?"

"Đúng."

Miêu Miểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xác định đối phương là nam ít ra cũng là một chuyện vui trong chuỗi câu chuyện kỳ quái này.

Có điều… không đúng, không đúng! Cô đang suy nghĩ cái gì thế này…

Miêu Miểu vỗ vỗ mặt mình, nằm ngửa trên giường mà ngẩn người. Bất kể thế nào, chiếc Ferrari này phải bắt anh ta lấy về, nhất định phải yêu cầu anh ta không tặng quà gì nữa.

Miêu Miểu nói lại với anh ta: "Xin lỗi, tôi thật sự rất cảm ơn lòng tốt của anh. Thế nhưng chiếc xe này quá quý giá. Ta thật sự không thể nhận, anh muốn thế nào thì mới chịu lấy xe về…"

"Tôi không thể nhận về."

Miêu Miểu gấp đến phát khóc: "Làm ơn đi, tôi thật sự không muốn mà!"

Qua một lúc mà thấy đối phương không có trả lời, Miêu Miểu thấy đối phương “Đã xem”, nghĩ rằng đối phương đang suy nghĩ, cô cũng ép mình bình tĩnh chờ đợi.

Một lát, [Mặt Trời Đang Trở Lại] trả lời cô: "Tôi có thể lấy xe về. Thế nhưng tôi muốn tỏ lòng biết ơn với cô. Xin cô nhất định phải nhận món quà này. Cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu như tôi không làm gì cho cô thì tôi sẽ thấy rất khó chịu."

Quái dị.

Miêu Miểu đặt cho [Mặt Trời Đang Trở Lại] cái danh hiệu này.

Anh ta cố chấp như vậy, Miêu Miểu thật sự không làm gì được anh ta, cô đành yếu ớt đáp lại: "Được rồi."

"Vậy cô thích dòng xe nào?"

Tại sao lại trở về vấn đề xe nữa rồi? Miêu Miểu không phản ứng lại.

"Tại sao lại hỏi về xe?"

"Dễ tặng." Đối phương trả lời thế này.

Miêu Miểu thật sự muốn ném điện thoại đi, sao cứ phải là tặng xe cơ chứ! Đăng ký xe, rồi bão dưỡng, ôi đủ thứ việc, không bằng tặng cho Thỏ Nhỏ một cô bạn gái đi!

Miêu Miểu lúc này đã không còn muốn phí thời gian nói chuyện nữa, bất đắc dĩ hỏi một câu: "Vẫn phải tặng xe à?"

"Đúng. Không thì cô lại ăn thức ăn của mèo."

Anh không thể quên vụ thức ăn của mèo à...

"Vậy... Có thể tặng thứ rẻ hơn không?"

"Có thể. Tùy cô chọn lựa."

Miêu Miểu lọc trong đầu những dòng xe phổ thông nhất: "Vậy thì một chiếc QQ đi."

"Xin lỗi, không có QQ."

Này, đã quen nhìn xe cao cấp nên không biết QQ à? Miêu Miểu suýt chút nữa đem điện thoại ném đi.

"Panda?"

"Không có."

Ha ha. Miêu Miểu cười lạnh khi liệt kê ra cái thương hiệu xe cuối cùng. Cái tên đại gia ngáo ngơ này vô tình đã chọc tức hàng nghìn nhãn xe khi chỉ nhìn thấy mỗi Ferrari.

"Phổ thông nhất, bình thường nhất đi."

"Có thể."

Mắt thấy đối phương nhanh chóng đáp ứng nhanh như vậy, chợt Miêu Miểu nhất thời không thích nghi kịp, chỉ lo anh ta hiểu lầm ý của mình, nên nhấn mạnh liên tục: "Thật sự chỉ cần bình thường nhất, tiện nghi nhất, không cần phải là Volkswagen Touareg, Volkswagen Phaeton! Không muốn xe sang trăm vạn. Làm ơn đi!"

Miêu Miểu mệt mỏi cầu xin người ta đừng tặng xe sang cho mình.

"Tôi biết rồi."

Cuối cùng cũng thương lượng xong, Miêu Miểu thở phào nhẹ nhõm đặt điện thoại sang một bên, ôm Thỏ Nhỏ vào lòng vò lông vò đầu rồi mới chạy đi tắm rửa.

Lúc này trên màn hình điện thoại lẳng lặng nhảy ra một tin mới: "Vậy ngay mai tôi sẽ cử người đến làm thủ tục sang tên cho cô."

Chủ tịch Phương tối hôm nay làm việc rất chăm chỉ. Gầy đây, chủ tịch Phương giống như lột xác, làm việc tích cực, xử lý tài liệu cực nhanh, giấy tờ cũ cũng xử lý xong, trợ lý Trần cảm cảm thấy vô cùng vui mừng. Nhưng sẽ tốt hơn nếu như mình không phải tăng ca theo.

Trợ lý Trần nhìn Phương Lai Dương đang nghịch điện thoại, trên gương mặt nở nụ cười thường ngày hiếm thấy. Đặt điện thoại xuống, sắc mặt lập tức trở lại vẻ lạnh lùng: "Trợ lý Trần, ngày mai cho người đến Lục Thế Văn Hóa lấy xe về. Sau đó chọn chiếc Volkswagen Passat đi làm thủ tục."

Trần Đạc ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu ra ý của Phương Lai Dương: “Vẫn là Kê Ti Miêu tiểu thư?"

"Ừm." Phương Lai Dương xử lý nhanh tài liệu trong tay, xoay cổ một chút, thuận miệng hỏi: "Anh cảm thấy màu trắng thế nào? Thích hợp với mấy cô gái không?"

"Khá ổn."

"Vậy thì lấy màu trắng đi. Không cần phải cao, tầm hai mươi vạn là đủ rồi, mắc công cô ấy lại đổi ý." Phương Lai Dương căn dặn.

Trần Đạc đáp lại, và ghi chép vào sổ công tác. Một lúc sau mới hỏi: "Vậy... Phương tổng không ra mặt sao?"