Chương 11: Tài Xế

Cuối cùng là cơm cũng được đưa lên. Phương Lai Dương rốt cục đã cảm thấy tâm tình khá hơn, cười cười dặn dò: "Cứ thao tác liên kết tài khoản cho tôi luôn đi. Cần dấu vân tay và mật khẩu thì nói tôi."

"…" Trần Đạc vẻ mặt đưa đám mà giúp sếp làm việc.

Thao tác xong xuôi, Trần Đạc rốt cục có thể an tâm ăn cơm, sau khi lắp lưng lửng cái bụng đối, hắn mới hỏi Phương Lai Dương: "Phương tổng, anh có muốn thuê xe về nhà không?"

"À." Phương Lai Dương gật đầu, "Muốn thử một chút."

"Tại sao… đột nhiên anh lại muốn thử cái này?" Trần Đạc cười hỏi.

Phương Lai Dương rũ mắt xuống, cười cười nói: "Nổi hứng thôi."

"Cuối cùng… cũng ăn xong…” Hậu quả của việc gọi quá nhiều món là Miêu Miểu càng ăn càng chậm, ăn không nổi luôn. Do thức ăn quá đắt, nên Miêu Miểu phải cố ăn cho bằng hết. Lúc này, thức ăn đã trở thành chất độc.

Miêu Miểu ôm bụng, ngồi dựa vào ghết mà thở hổn hển, giống như mới vừa chạy tám trăm mét, sức lực đã cạn kiệt.

***

"A… phải mau về nhà thôi." Miêu Miểu nghĩ linh tinh, "Chết no cũng phải chết ở nhà."

Cô đứng lên, cảm giác thoải mái hơn một chút, thuận thế liền mở ra điện thoại, chuẩn bị trở lại công tác làm tài xế rồi!

"Phục vụ, tính tiền." Nàng vẫy tay ra hiệu.

Người phục vụ đang đứng cách đó không xa lập tức đi về phía Miêu Miểu. Miêu Miểu cúi đầu tìm ví tiền, vừa ngẩng đầu đã thấy nhân viên phục vụ đang bị hai người đàn ông cao lớn, đẹp trai ở bàn trước giữ lại. Miêu Miểu đợi một lúc, chờ hai vị khách kia thanh toán trước, xong xuôi hết nhân viên phục vụ mới đến bàn cô tính tiền.

"Tổng cộng 441, đã đủ. Cảm ơn quý khách và hẹn quý khách lần sau lại đến."

Miêu Miểu nắm chặt ví và bước ra khỏi cửa.

Thật là đắt... Miêu Miểu bắt đầu cảm thấy tiếc tiền sau khi tiêu xài.

Hôm nay, chạy nhiều chuyến như thế mà vì một bữa ăn liền bay sạch. Tại sao cô không mua thêm mỹ phẩm, quần áo, túi xách, tất cả số tiền đều tiêu vào việc ăn uống, thật là không có tiền đồ! Thời điểm ăn thì cô ăn như hổ đói, thời điểm không ăn thì cô cho Thỏ Nhỏ ăn. Thật sự là rất không có tiền đồ. Haizzz.

Miêu Miểu càng nghĩ càng tự trách mình.

"Đing đing…” Điện thoại rung lên hai tiếng, Miêu Miểu nhìn sang, là khách book xe. Cách chỗ cô… mười mét?

"Phương tổng, anh xem, phần mềm tự động chỉ định tài xế gần nhất để đến đây. Nhìn này, xong rồi. Tài xế ở nơi nào thế?" Trần Đạc giải thích quy trình hoạt động cho Phương Lai Dương, cuối cùng nhìn màn hình, sững sờ cả người.

"Sao vậy?" Phương Lai Dương hỏi.

"Anh xem... tài xế ở ngay sát chúng ta..." Trần Đạc đưa điện thoại qua cho Phương Lai Dương nhìn.

Nhìn xung quanh bốn phía.

Vì trời còn mưa, dù không nặng hạt nhưng vẫn có một số người không muốn ra bến xe, trạm tàu điện ngầm, có khá nhiều người đang đứng trước cửa khách sạn, cũng tầm hơn chục người. Trần Đạc tập trung nhìn vào một người đàn ông, vóc dáng thấp lùn mập mạp, da ngâm đen, nhìn có vẻ là tài xế.

"Có phải là người kia không?" Trần Đạc chỉ vào người đàn ông mập mạp kia rồi hỏi Phương Lai Dương.

Phương Lai Dương nghiêng người, liếc mắt, sau đó thu lại tầm mắt: "Đừng có đoán mò. Tài xế là nữ, tên Miêu Miểu."

"Hả? Miêu Miểu?" Vừa nãy Trần Đạc không nhìn kỹ thông tin tài xế, hiện tại vừa nghe tên này, chợt thấy rất quen thuộc.

"Nhìn hình cái nào." Trần Đạc vừa nhìn ảnh đại diện của tài xế và biển số cùng loại xe thì chợt ngây người. Này không phải là chiếc xe hắn đi làm thủ tục sao?! Tài xế chính là Kê Ti Miêu tiểu thư! Cô ta dám đem quà tặng của Phương tổng ra kiếm tiền!

Trần Đạc lâm vào cảm giác lúng túng – Có nên nói cho Phương tổng biết không? Nói ra lỡ Phương tổng mất hứng rồi trừ lương của hắn thì sao? Mà nếu không nói, thì lỡ giấu được một lúc không giấu được cả đời mà bị phát hiện, thì lương của hắn vẫn sẽ bị trừ.

Trên thực tế, có thể che giấu được một tháng, là có thể nắm chắc một tháng lương, Trần Đạc quyết định coi như chính không biết gì.

"Tài xế nữ, hiếm thấy nha, ha ha!" Trần Đạc lúng túng cười, cuối cùng nhíu mày nói, "Mà làm sao điểm đánh giá thấp thế này, có ba sao..."

Trần Đạc không khỏi bắt đầu hoài nghi, có phải là Kê Ti Miêu có thái độ phục vụ quá tệ. Phương Lai Dương không có ý kiến gì, bình tĩnh trả lời: "Ồ, thật vậy à."

"..." Trần Đạc không biết có nên hay không nói cho anh biết, vẫn là nên đổi tài xế khác đáng tin cậy hơn đi. Thế nhưng trong lòng lại có một chút mong đợi, muốn cho hai người chạm mặt nhau.

"Ồ, sao tự dưng khoảng cách lại xa hơn rồi?" Trần Đạc khó hiểu nhìn điện thoại có ghi khoảng cách, "Mau gọi điện hỏi, chỉ cần bấm số liên lạc trên tin nhắn.” Phương Lai Dương nhấn gọi, đối phương rất nhanh đã bắt máy, là một giọng lanh lợi và tràn đầy năng lượng của cô gái, Phương Lai Dương nghe qua thì cảm thấy rất thoải mái.