Chương 5: Bôi thuốc

Tiêu Mạt bị cậu túm tay, tát từng cái lên mặt Phương Dung, cuối cùng cô mỏi tay, “Đủ rồi, mệt.”

Thấy vậy, Trần Bách Chi mới buông tay, nhìn một vòng xung quanh, “Cút!”

……………………………………………

Chẳng qua ăn một cái tát, anh lại thật cẩn thận thoa thuốc cho cô.

“Đau không?” Trần Bách Chi ném tăm bông, quan tâm hỏi.

Tiêu Mạt lạnh lùng cười, “Chân đau.”

Mặt Trần Bách Chi cứng lại, sau đó khôi phục tự nhiên, “Đúng lúc đang ở văn phòng hội trưởng Hội Học Sinh, ở đây không có ai, cho em lên đùi thoa thuốc.”

Tiêu Mạt lập tức đè quần lại, từ chối, “Không cần, tôi phải đi về đi học.”

Trần Bách Chi không nói gì mà kéo quần dài cô xuống, chỉ còn lại có một cái qυầи ɭóŧ màu trắng, anh tách ra chân cô da, lại lấy ra một cây tăm bông chấm lấy thuốc nước bôi phần đùi trong.

Thấy anh thật sự chỉ bôi thuốc, Tiêu Mạt thả lỏng lại, ánh mắt vẫn đề phòng như cũ.

“Rồi, mặc quần vào, về đi học đi.” Trần Bách Chi đóng nắp bình, nói.

Chỉ đơn giản như vậy? Tiêu Mạt hoài nghi nhìn Trần Bách Chi.

Đây là vẻ mặt gì? Trần Bách Chi vui vẻ, anh đè cô trên vách tường, mặt đối diện với nhau, “Sao thế, anh cứ phải làm gì đó thì em mới an tâm sao?”

Tiêu Mạt quay đầu không nói.

Giây tiếp theo, anh hôn môi cô, nhẹ nhàng liếʍ láp, “Lần sau gặp rắc rối cứ báo tên của anh, không ai dám làm khó dễ em. Hiểu chưa?”

Tiêu Mạt nhìn thoáng qua xung quanh, sắp phải đi học, cô ừ cho có lệ.

*

Hứa Gia Gia gắp một miếng thịt kho tàu, cho vào trong miệng, mơ hồ không rõ mà nói, “Tiêu Mạt, đàn anh Trần Bách Chi có quan hệ gì với cậu thế, vì sao lại giúp cậu, mọi người đều đang nói anh ấy là bạn trai cậu.”



Tiêu Mạt thiếu chút nữa nghẹn, cái tên cầm thú kia luôn động tay động chân với cô, cô làm sao có bạn trai như vậy được.

“Cậu không nói lời nào, là cam chịu sao?”

Nuốt vào một miếng cơm, Tiêu Mạt vội vàng phủ nhận, “Không phải, đó là anh tớ.”

“Tớ hiểu tớ hiểu, hết thảy quan hệ ái muội đều là từ bắt đầu từ anh anh em em.” Hứa Gia Gia cười vô sỉ.

Tiêu Mạt lại giải thích, “Trên pháp luật đó là anh kế của tớ. Đừng nói bậy.”

Hứa Gia Gia khϊếp sợ mà lại gắp một miếng thịt kho tàu.

“Tớ đi trước.” Tiêu Mạt gom đi chén đũa, vội vàng về phòng học làm bài.

Ra khỏi căn tin, cô bị một người ngăn lại, “Cậu là Tiêu Mạt sao?”

Hôm qua mới gặp phiền phức, Tiêu Mạt lui về phía sau nửa bước, “Không phải, tôi không quen người đó.”

Chàng trai kia cười rộ lên, “Đừng hiểu lầm, tôi không tới gây chuyện. Tôi tên Vương Tư Mộ, tôi tới xin lỗi.”

Nghe thấy cái tên này, Tiêu Mạt liền không vui, cô xoay người muốn đi, lại bị kéo lại, “Cậu từ đã, tôi nhất định phải giải thích rõ ràng với cậu.”